Khánh Dư Niên

Chương 523: Không cam lòng buông tay (5)

Lại nói thêm hai câu, Trưởng công chúa bèn cho phép hắn rời thư phòng.

Toà phủ đệ này không tên không họ, không ai biết thỉnh thoảng Trưởng công chúa lại đến đây. Bà ta thích nhất là ngồi một mình ngồi trong thư phòng suy tư, thường xuyên đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Quân Sơn hội? ... Khóe môi Trưởng công chúa nhếch lên nụ cười tự giễu, khi mình còn nhỏ mục đích của mình trong việc tổ chức Quân Sơn hội là gì? Là muốn giúp Khánh Quốc làm một vài việc, là mong mình có thể giúp Hoàng đế ca ca làm những việc Hoàng đế ca ca không tiện làm, ví dụ như giết một vị đại thần nào đó, cướp gia sản của nhà ai đó.

Tuy hoàng đế ca ca không hề biết đến sự tồn tại của Quân Sơn hội, nhưng Quân Sơn hội đã âm thầm giúp hắn rất nhiều, ví dụ như trong chiến sự với Bắc Tề, ví dụ như âm thầm tác động lên Đông Di thành.

Nhưng từ lúc nào mà chuyện này lại thay đổi lớn đến vậy? Không ngờ ngay trong lòng bàn tay mình mà tôn chỉ của Quân Sơn hội lại thay đổi nghiêng trời lệch đất!

Gương mặt Trưởng công chúa thoáng hiện vẻ đau xót, bà ta nghĩ đến Phạm Nhàn ở Giang Nam xa xôi, nghĩ đến Nội Khố, nghĩ đến Giám Sát viện, nghĩ đến dấu hiệu nghi kỵ của Hoàng đế trong hai năm qua... Ta tặng quân minh châu, quân lại tặng lại ta vật gì?

Trưởng công chúa nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, đôi mắt đã bình tĩnh trở lại. Bà ta mỉm cười suy nghĩ, nếu quân không chứa chấp ta, chung quy ta cũng phải yêu quý bản thân một chút, vì vậy đòi lại một chút đền bù cũng đâu phải là không được. Những lời nói Viên tiên sinh đúng là là có cái lý của nó.

Vẫn là khu rừng đó, ngoại trừ mùi máu tươi thoang thoảng, đã không thể tìm ra bất cứ dấu vết nào của trận chiến lúc trước. Khả năng xử lý hiện trường của quân đội, xem ra không hề kém gì Giám Sát Viện.

Tất cả mọi người đã rút khỏi, người cuối cùng rời khỏi khu rừng chính là Đinh Hàn mà con trai của Yến Tiểu Ất đã giao phó việc xử lý sau cùng.

Rất kỳ lạ, hắn mới bỏ đi được một thời gian ngắn, mà lại lẳng lặng trở về trong rừng. Dưới một đống bùn, hắn tìm ra mũi tên gãy mà mình đã cố tình để lại từ trước, cẩn thận cất vào trong lòng.

Tiếp sau đó, hắn giơ tay ra, phun vài giọt nước bọt, bắt đầu công cuộc đào đất cực nhọc. Không biết đào bao lâu, cuối cùng hắn đã bới sâu vào lòng đất, khám phá ra những xác chết đã cháy tới mức không còn nhận ra được hình dạng thi thể. Nhận diện được xác của Tam Thạch, hắn rút con dao từ trong ủng, đâm vào xương gáy của xác chết, rất cẩn thận chặt đầu Tam Thạch đại sư xuống.

Lại lấp đất, rải lá, trải rêu xanh, sau khi xác nhận không còn chút vấn đề nào, người tên Đinh Hàn này mới thở phào nhẹ nhõm, quay người rời khỏi khu rừng.

Hắn không cần phải vào kinh đô, bởi vì nơi hắn cần tới vốn ĩ nằm ngoài kinh đô.

Núi phía sau núi của Trần Viên, cửa sau, cổng vòm gỗ, lão đầy tớ.

Lão đầy tớ nhận từ tay hắn một cái hộp và một cái bọc. Đinh Hàn lẳng lặng thi lễ một cái, rồi bắt đầu quay về nơi đóng quân.

Trong một căn phòng lạnh lẽo, Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn, mỉm cười nhìn cái đầu đã cháy đen trên lớp vải, hỏi: "Ngươi nói xem... đã cháy thành như vậy rồi, bệ hạ có thể nhận ra đó là cái gã ngu ngốc Tam Thạch không?"

Lão đầy tớ cười ha ha, không nói gì, chẳng qua thấy lão gia dường như đang vui vẻ, lão ta cũng cảm thấy cao hứng theo.

Trần Bình Bình lại lấy từ trong hộp ra một mũi tên gãy, nhìn chằm chằm một lúc rồi, bỗng nhiên the thế nói: "Tam Thạch là đồ ngu, ngươi nói xem có phải Trưởng công chúa cũng là đồ ngu không? Dùng ai cũng được, lại đi dùng con trai của Yến Tiểu Ất, đương nhiên là có thể thắt chặt Yến Tiểu Ất hơn... nhưng chẳng phải lại càng dễ bại lộ hơn à?"

Rất rõ ràng, vị viện trưởng Giám Sát viện này thấy trình độ âm mưu của thế hệ trẻ có vẻ không lọt nổi mắt xanh.

Lão dùng đôi tay gầy gò nhẹ nhàng vuốt ve chiếc thảm lông dê phủ trên đầu gối, lắc đầu nói: "Trên đời này luôn có những người cho rằng có một số việc mãi mãi không có ai biết... chẳng hạn như, cái Quân Sơn hội không bằng rắm chó kia."

Lão đầy tớ nhỏ giọng nói: "Có cần vào cung không?"

"Ừ."

"Bên phía Đề ti đại nhân bên có vẻ vướng tay vướng chân." Lão đầy tớ là quản gia thân tín tâm phúc đã theo Trần Bình Bình hai mươi năm, hiểu rõ suy nghĩ của vị viện trưởng này nên mỉm cười nhắc nhở.

Trần Bình Bình chìm vào trầm tư, một lúc sau mới nói: "Phạm Nhàn, có lẽ sẽ hành động quá sớm... Nhưng cứ để hắn làm đi, để hắn làm những gì hắn cho là đúng, còn những việc có lẽ hắn không muốn làm, cứ để ta làm là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận