Khánh Dư Niên

Chương 467: Ánh trăng không dành cho kẻ đi đêm (2)

Hàm ý trong cái quỳ vừa rồi quá phong phú. Nhận thua? Cầu hòa? Quy hàng? Bồi thường chuyện đêm hôm qua? Nếu Minh gia thật sự có ý ngả về phía mình, thế thì trong tình huống quang minh chính đại như Nội Khố ngày hôm nay lại là lúc tốt nhất để biểu đạt cõi lòng...

Vấn đề ở chỗ, Phạm Nhàn hoàn toàn không tin vị lão gia tử này lại cam tâm đầu hàng, vốn dĩ mình đã ra hết bài đâu, Minh gia cũng đâu tới bước sơn cùng thủy tận. Nhổ tận gốc cây đại thụ đã quen đứng bên kia bờ sông sang trồng ở bờ bên này, nhất định phải trải qua quá trình giả trá trả đau đớn, chưa chắc Minh gia đã đồng ý gánh chịu...

Vì sao đối phương lại ra vẻ nhún nhường như vậy? Trên hắn còn một vị lão thái quân, chuyện Minh gia muốn ngả theo hướng nào là đại sự liên quan tới tiền đồ của mấy vạn người trong gia tộc, chưa chắc Minh Thanh Đạt đã có năng lực quyết định như vậy.

Hơn nữa cái quỳ này hoàn toàn không bí mật, chắc đã có người chứng kiến, hơn nữa còn nhanh chóng đồn ra ngoài. Phạm Nhàn híp mắt càng nhỏ hơn, chẳng lẽ đối phương định chơi trò giả bộ đáng thương? Trong thế giới này còn chưa có nhân vật nào như A Biển, có lẽ giả bộ đáng thương cũng là một chiêu hữu dụng. Nhưng cố tình quỳ với mình trước mặt mọi người, thế thì đáng thương ở chỗ nào?

Nếu đổi lại là quan viên khác, Minh Thanh Đạt thể hiện ý tứ như vậy, chắc chắn hắn sẽ mừng thầm trong lòng. Chỉ có Phạm Nhàn không nghĩ vậy, vì đúng như Minh Thanh Đạt sự liệu, thứ y muốn quá nhiều, Minh gia không thể cung cấp được. Hơn nữa y chuẩn bị cho chuyện này đã lâu, y tự tin sẽ nuốt được Minh gia chứ không cần phải nhận lời đầu hàng của Minh gia.

Nếu bất cứ lúc nào Phạm Nhàn cũng có thể nuốt chửng Minh gia, thế thì sao hắn phải cò kè mặc cả để đổi lấy đối phương đầu hàng?

Không phải không làm được, không phải không thể làm, mà là khinh không làm.

Gió mát thổi qua cửa, quét sạch mùi đồ ăn còn sót lại trong trạch viện Nội Khố, thổi đi cả chút mùi pháo thoang thoảng, chỉ còn bầu không khí nặng nề là trước sau gì vẫn không xua tan nổi. Trong đình viện đầy căng thẳng, như băng đá ngàn năm, như đá tảng dưới đáy sông, gió ấm ngày xuân khó làm tan chảy, sóng lớn dưới sông khó mà xê dịch.

Quan viên Chuyển Vận ti phụ trách thông báo đã khàn giọng, không phải do nói quá nhiều, cũng không phải do uống ít nước mà vì quá căng thẳng.

Các thương nhân trong mấy gian phòng Giáp Ất hai bên hành lang đã đứng ngồi không yên, đứng trên bậc cửa cao nhất trong phòng, căng thẳng nhìn ra bên ngoài qua song cửa chạm khắc tinh tế.

Buổi chiều sẽ báo giá bốn hạng mục sau của Nội Khố, sau hai lượt ra giá không có ai reo hò, thậm chí không có ai lau mồ hôi lạnh trên trán. Tuyền Châu Tôn gia buổi sáng bị Minh gia dọa lui, sắc mặt trắng bệch nghe giá cả, hai mắt vô hồn nhìn ra phía ngoài, bị hai nhóm người điên rồ kia làm cho khiếp sợ không thôi. Tất cả các thương nhân đều cảm thấy ngày hôm nay được mở mang tầm mắt, đồng thời cũng kinh hãi không hề nhẹ.

Đó là bạc, đó là bạc! Vì sao Minh gia phòng Giáp nhất và Hạ gia phòng Ất tứ dám ném ra ngoài như vậy? Chẳng lẽ trong mắt bọn họ xấp ngân phiếu dày cộm kia chẳng khác gì giấy vụn?

Hùng Bách Linh của Lĩnh Nam Hùng gia hai mắt đỏ bừng nhìn ra ngoài, có vẻ không thể tin nổi lỗ tai mình, hỏi tiên sinh tính toán sổ sách bên cạnh: “Vừa rồi quan viên thông báo có nói sai không?”

Tiên sinh tính toán sổ sách của Hùng gia lau mồ hôi lạnh trên trán: “Con số mà phòng tiếp khách tính toán, làm sao lại sai lầm được... Trời đất ơi, ngày hôm qua Hạ đương gia bị giết mất mấy huynh đệ, hôm nay đã bắt đầu bất chấp tất cả nổi điên rồi... sao Minh gia này cũng phát điên theo! Minh lão gia có phải cường đạo đâu.”

- Chú thích, "A Biển" là Trần Thủy Biển, tổng thống thứ năm của Trung Hoa Dân Quốc ở Đài Loan, tại vị hai nhiệm kỳ từ 2000 đến 2008.

Năm 1985, Trần Thủy Biện từ chức thành viên Hội đồng thành phố Đài Bắc và trở về quê hương Đài Nam tham gia cuộc bầu cử ứng cử viên độc lập cho chức vị chủ tịch huyện Đài Nam. Trong thời gian tranh cử đầy kịch tính, ông đã phát biểu tuyên bố đầy bi thương khi đang nằm trên giường bệnh với đường truyền, cuối cùng thua cử trước đối thủ Lý Nga Thư của đảng Quốc dân đảng với khoảng cách 1 vạn phiếu. Vào ngày sau khi thất bại trong cuộc bầu cử, Vợ của ông, Ngô Thục Trân, bị xe gắn máy do công nhân Trương Vinh Thái điều khiển đâm và bị tê liệt vĩnh viễn nửa người dưới và mất cảm giác ở ngực trở xuống. Mặc dù cuối cùng điều tra cho thấy đây là một tai nạn giao thông, và Trần Thủy Biện cũng đã rút lại đơn tố cáo, nhưng từ đó về sau ông luôn khẳng định "Ngô Thục Trân bị cán 3 lần khi đi trở lại", đó là một "tai nạn chính trị được do Đảng Quốc dân mưu kế", nhận được sự đồng cảm và ủng hộ của nhiều người. Hết chú thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận