Đấu La Thất Tình Liền Trở Nên Mạnh Hơn

Chương 554: cặn bã đến ngây thơ cảnh giới

**Chương 554: Cặn bã đến mức ngây thơ**
"Thái tử... Ngô, ta gọi ngươi là Thanh Hà vậy..."
Tần Kiếm Đạo nói: "Ngươi chán ghét Bỉ Bỉ Đông đến vậy sao? Hoàn toàn không thể cùng nàng chung sống?"
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu như ngươi và nàng kéo được mối quan hệ tốt, thật ra không nhất định cần ta hỗ trợ, ngươi cũng có thể có được những thứ kia."
"Kéo mối quan hệ tốt?"
Biểu cảm của Tuyết Thanh Hà trong nháy mắt trở nên lạnh băng: "Tần Kiếm, ngươi không cảm thấy câu nói này rất buồn cười sao?"
"Nàng là mẫu thân của ta, bây giờ lại muốn ta đi kéo quan hệ với nàng, thật sự là một sự châm chọc lớn!"
Trong mắt nàng tràn đầy vẻ phẫn nộ: "Nàng đối với đồ đệ của mình còn thân thiết hơn cả con ruột, ta căn bản không biết trong lòng nàng ta là gì, chỉ là một công cụ thôi sao?"
Tần Kiếm thở dài: "Nàng chỉ là không thích một nửa huyết mạch khác trên người ngươi."
Tuyết Thanh Hà dường như hoàn toàn không ngờ hắn sẽ nói câu này, không khỏi nhíu mày: "Một nửa huyết mạch khác trên người ta thì sao? Không phải là Giáo Hoàng đời trước, lão sư của nàng sao?"
Quả nhiên vẫn là không có người nói cho nàng biết ngọn nguồn bên trong, từng người đều giữ kín như bưng, hiểu lầm chính là như vậy mà sinh ra.
Tần Kiếm lắc đầu nói: "Vậy ngươi thử nghĩ ngược lại xem, Thiên Tầm Tật làm lão sư của nàng, lại có một đứa con với nàng, điều này... Không kỳ quái sao?"
"Kỳ quái?"
Lông mày thanh tú của Tuyết Thanh Hà nhíu chặt: "Ý của ngươi là bên trong có ẩn tình khác? Bỉ Bỉ Đông không muốn cùng lão sư của nàng..."
"Đúng vậy, Thiên Tầm Tật là cưỡng ép..."
Lời vừa ra khỏi miệng, Tần Kiếm lại bổ sung một câu: "Không phải là ngươi tình ta nguyện, thuận nước đẩy thuyền, hai bên đều hiểu rõ, mà là chân chính ép buộc."
"A?!"
Lần này, Tuyết Thanh Hà thật sự bị chấn kinh: "Ngươi nói là, phụ thân ta... Hắn thế mà ép buộc đệ tử của chính mình?"
"Đúng vậy..."
Tần Kiếm thản nhiên nói: "Cho nên nói, nàng tại sao phải chán ghét một nửa huyết mạch kia trên người ngươi, ngươi hiểu rồi chứ?"
Tuyết Thanh Hà im lặng rất lâu.
"Thì ra là như vậy..."
Qua một hồi lâu, nàng mới lẩm bẩm nói: "Khó trách nàng đối với ta cho tới bây giờ đều không thân cận, nguyên lai là có nguyên nhân phức tạp như vậy..."
"Ân, nói cho cùng đây chính là do một tên cầm thú gây ra."
Tần Kiếm nhìn nàng một cái, nói: "Cho nên ta cảm thấy rất đáng tiếc, các ngươi vốn nên là quan hệ thân cận nhất, nhưng vẫn cứ mỗi người một ngả, thấy nhau là ngứa mắt..."
"Ngươi hy vọng ta có thể hòa hảo với nàng?" Tuyết Thanh Hà thản nhiên nói.
Tần Kiếm gật đầu: "Từ góc độ của ta mà nhìn, tự nhiên không hy vọng các ngươi đối địch."
"Không thể nào Tần Kiếm, ngươi đừng si tâm vọng tưởng, vô luận là nguyên do gì, đều là nàng chủ động xa lánh ta, mà ta cho tới bây giờ đều là người vô tội nhất..."
Ánh mắt Tuyết Thanh Hà rất lạnh nhạt: "Cho dù là có nguyên nhân, ta cũng không có khả năng bởi vì đáng thương nàng mà chủ động hòa hảo, sai là nàng, muốn hòa hảo cũng nên là nàng chủ động tìm ta."
Mặc dù lời nói có hơi khó nghe, nhưng Tần Kiếm lại biết nàng đã nhượng bộ, bởi vì nàng đã kỳ vọng Bỉ Bỉ Đông có thể chủ động nhận sai, hòa hảo với nàng.
"Bất quá Tần Kiếm..."
Tuyết Thanh Hà bỗng nhiên nhìn về phía hắn, sắc mặt có mấy phần quái dị: "Ngươi khó có thể chấp nhận giới tính của ta, nhưng lại có thể chấp nhận nàng?"
"Ân? Chấp nhận nàng thế nào?" Tần Kiếm mờ mịt.
Tuyết Thanh Hà khựng lại, mới nói: "Nàng không còn hoàn chỉnh, hơn nữa còn có con, ngươi không chê sao?"
Tần Kiếm nháy mắt, giờ mới hiểu được ý của nàng.
Thì ra nàng căn bản không biết mình được sinh ra như thế nào...
Như vậy, có nên nói cho nàng biết tình hình thực tế không?
Thôi vậy, đã đủ đáng thương rồi, lại nói cho nàng biết ngươi không phải mẹ ngươi sinh ra, ngươi là từ trong bụng một người phụ nữ không biết còn sống hay không chui ra...
Vậy chẳng phải sẽ tức chết sao?
"Ta không chê..."
Tần Kiếm thăm dò đưa tay ra: "Thậm chí nếu như con của nàng là con gái, ta sẽ càng cao hứng."
Tuyết Thanh Hà: "..."
"Ngươi quả thực là..."
Sắc mặt của nàng quái dị đến không thể diễn tả: "Tần Kiếm, hình tượng của ngươi trong lòng ta hoàn toàn sụp đổ rồi, ngươi có biết không?"
Tần Kiếm thần sắc không đổi, ung dung nói: "Không sao, hay là để ngươi sớm nhìn rõ bộ mặt thật của ta thì tốt hơn, miễn cho tương lai nói ta là tra nam."
Tuyết Thanh Hà dở khóc dở cười: "Cảnh giới này của ngươi đã không phải là tra nam, mà là cặn bã rồi, có được không?"
Tần Kiếm cười ha hả: "Vậy ngươi có muốn cách ta xa một chút không?"
Bình thường sẽ đuổi người đi là tốt, hắn hoàn toàn biết rõ địa vị của mình trong lòng đối phương, không cần quá lo lắng.
Không giống như trước đây với Bỉ Bỉ Đông, đó mới thật sự là mò đá qua sông, hoàn toàn không biết tâm ý của nàng, cuối cùng lại khiến cho cả hai đều đau lòng...
"Ngươi nói muốn đuổi ta đi, bây giờ lại muốn ta cách ngươi xa một chút, ngươi là đang 'dục cầm cố túng' sao?"
(*Muốn bắt mà lại làm ra vẻ thả ra)
Tuyết Thanh Hà liếc nhìn hắn, như cười mà không phải cười: "Nghe nói bạn gái cũ của ngươi đặc biệt nhiều, đây có phải đều là 'sáo lộ' của ngươi không?"
"Sáo lộ? Sáo lộ là gì?"
(*Cách thức, mánh khóe)
Tần Kiếm rất mờ mịt nhìn nàng: "Ta xưa nay không biết cái gì là 'sáo lộ', ta có chẳng qua chỉ là chân thành và thật lòng mà thôi, bất luận đối với ai đều là như vậy."
Tuyết Thanh Hà: "..."
Nam nhân này đã cặn bã đến mức ngây thơ rồi sao...
"Thanh Hà, đây chính là thói hư tật xấu của đàn ông, ngươi hiểu chưa?" Tần Kiếm nói.
"Đó là cái gì?" Tuyết Thanh Hà hiếu kỳ hỏi.
Hắc... Lại thành công một bước... Làm nam nhân mà không rõ thói hư tật xấu của nam nhân? Xác suất thành công với phụ nữ lại tăng thêm 1%!
Tần Kiếm bất động thanh sắc cười cười: "Đàn ông a, luôn có một chút tâm tư đen tối trong lòng, sẽ ảo tưởng một chút những chuyện không thể phát sinh, tỉ như nói chuyện Bỉ Bỉ Đông và ngươi ở cùng một chỗ..."
Tuyết Thanh Hà mặt không biểu cảm.
Tần Kiếm tiếp tục nói: "Nhưng nghĩ thì nghĩ, đại bộ phận đàn ông sẽ không đi làm, nhất là những người có được người yêu thật lòng, bởi vì bọn hắn hiểu rõ, nếu như bỏ mặc thói hư tật xấu của mình, như vậy sẽ mất đi những điều tốt đẹp hiện có, mất đi người bạn đời hiểu nhau và hứa hẹn..."
"Kỳ thật chỉ là bởi vì đại bộ phận đàn ông không có năng lực kia thôi, đúng không?" Tuyết Thanh Hà bỗng nhiên lạnh lùng ngắt lời.
Tần Kiếm im lặng.
"Ta thấy ngươi không phải đã chuẩn bị làm rồi sao? Thậm chí còn không biết ta là nam hay nữ." Tuyết Thanh Hà lại nói.
Tần Kiếm nhíu mày: "Vậy ngươi dự định chấp nhận sao?"
Tuyết Thanh Hà thản nhiên nói: "Cút."
Tần Kiếm: "..."
Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác mắng chữ này, thế nhưng lại không cảm thấy có gì vũ nhục, thậm chí còn cảm thấy Tuyết Thanh Hà bây giờ đặc biệt đáng yêu.
Ân... Hắn sắp bị bẻ cong rồi...
"Nói đến, sau này ta phải làm những gì? Cứ đi theo bên cạnh ngươi làm nền sao?"
Thấy Tần Kiếm vẫn mặt không đổi sắc, không có chút nào khó chịu, Tuyết Thanh Hà cũng âm thầm lấy làm kỳ lạ.
Chẳng lẽ gia hỏa này chính là dựa vào loại da mặt dày và không biết xấu hổ này mà theo đuổi được nhiều nữ hài tử như vậy sao?
"Về cơ bản cũng không có gì phải làm, trước khi xuất hiện biến số, ta chẳng qua là yên lặng theo dõi kỳ biến mà thôi, sau đó xem xem, rốt cuộc là phương nào sẽ nhảy ra trước..."
Tuyết Thanh Hà khẽ cười một tiếng: "Hiện tại ta là Thái tử, đại thế ở ta, muốn thay thế địa vị của ta, chắc chắn không phải chỉ cần một động tác nhỏ là có thể thành công..."
Trong mắt hắn lóe lên hàn quang: "Ngược lại ta muốn xem xem, bọn hắn sẽ làm cái gì..."
Cầu phiếu, cầu phiếu! Nhiều người đọc như vậy, chỉ cần mỗi người một phiếu thì cũng không thảm hại như vậy a! À đúng rồi, ném thử xem, cảm ơn vì đã có kinh hỉ ●●(cảm ơn đặc biệt là trên / điểm)
Bạn cần đăng nhập để bình luận