Đấu La Thất Tình Liền Trở Nên Mạnh Hơn

Chương 510: thứ năm trăm tám chương Tiểu Vũ vị trí

**Chương 510: Vị Trí Của Tiểu Vũ**
"Ách, để Sử Lai Khắc thoát ly hệ thống Võ Hồn học viện, xác thực không được. Bất quá, có thể hưởng đãi ngộ giống Thiên Thủy Học Viện..."
Tần Kiếm sờ mũi nói: "Hoặc là trở thành tông môn phụ thuộc của Thất Bảo Lưu Ly Tông chúng ta, hoặc là chỉ treo bảng tên, nhưng ta sẽ không can thiệp bất kỳ điều gì. Đồng thời có thể cắt cử... Ngô..."
"Trong các ngươi có ai dự định ở lại trường không? Hoặc là treo cái lệnh bài lão sư ở trong học viện?"
Tần Kiếm bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Đường Tam và mấy người khác, nói: "Ai ở lại trường, ta liền cho người đó một chức vụ kiểm sát lão sư của Võ Hồn học viện."
Đường Tam và những người khác liếc nhìn nhau.
"Ta có quy hoạch và nhiệm vụ của riêng mình, không thể ở lại trường lâu dài." Đường Tam lên tiếng đầu tiên.
Áo Tư Tạp theo sát phía sau: "Sau này ta muốn đi khắp đại lục, tìm kiếm mỹ thực, tranh thủ trở thành đệ nhất hồn sư hệ Thực Vật của đại lục. Cho nên, ta cũng không thể lưu lại."
"Hắc hắc hắc, nếu các ngươi đều không lưu lại, vậy thì giao cho ta đi, hắc hắc hắc..."
Bàn Tử không biết nghĩ tới điều gì, nở nụ cười bỉ ổi.
"Vậy được, ta liền..."
Tần Kiếm còn chưa nói hết, Phất Lan Đức liền ngắt lời: "Không được, không thể cho hắn. Ta lo lắng phong bình của Sử Lai Khắc bị tổn hại, nhất là khi hắn có cái danh hiệu giám sát lão sư của Võ Hồn học viện."
"Lão sư, ngài thật sự là lão sư thân thiết của ta sao?"
Mã Hồng Tuấn khó mà tin nổi: "Nào có ai cản trở phong lưu... Khụ, nhân sinh mỹ mãn của đệ tử thân truyền như vậy chứ?"
Một viên mồ hôi to bằng hạt đậu treo trên trán Phất Lan Đức.
"Không có bản sự như Tần Kiếm, thì đừng nghĩ nhiều chuyện viển vông như vậy." Phất Lan Đức tức giận vò đám lông đỏ của hắn.
"Không phải chỉ là da mặt dày thôi sao? Có gì khó chứ?"
Mã Hồng Tuấn không cam lòng nói: "Số nữ nhân ta từng có không hề ít hơn so với Kiếm ca."
"Vậy các nàng đâu?" Phất Lan Đức liếc nhìn hắn.
"Đều chia tay cả rồi." Mã Hồng Tuấn giang tay.
Phất Lan Đức im lặng: "Vậy mà ngươi còn dám so sánh với Tần Kiếm?"
"Kiếm ca tuy lợi hại, nhưng mỗi ngày ở Tu La trận, mệt mỏi biết bao. Ta lại khác..."
Mã Hồng Tuấn vuốt vuốt đám lông đỏ của mình, đắc ý nói: "Mọi người tùy theo nhu cầu, không chịu nổi liền tách ra, gọn gàng. Cũng không chậm trễ việc đôi bên tìm kiếm người kế tiếp, tốt biết bao."
"Đi đi, nhưng ngươi đừng đến tai họa những tiểu cô nương đơn thuần của Sử Lai Khắc Học Viện chúng ta." Phất Lan Đức nói.
Mã Hồng Tuấn nhìn ánh mắt của hắn giống như nhìn cặn bã: "Lão sư, ngài thật sự muốn ngăn cản hạnh phúc của ta sao? Ngài còn là lão sư của ta không?"
"Ta là vì phong bình của Sử Lai Khắc mà suy nghĩ!"
Phất Lan Đức không chút do dự đẩy gương mặt béo của hắn sang một bên, nhìn về phía Tần Kiếm: "Cứ để Vinh Vinh kiêm nhiệm đi. Không phải nàng sẽ ở lại Thất Bảo Lưu Ly Tông sao?"
"A..."
Ninh Vinh Vinh nhịn không được che miệng, liếc qua Tần Kiếm bên cạnh, thấp giọng nói: "Nhưng ta... Ta muốn đi theo Kiếm ca ca."
Tần Kiếm vuốt tóc mai của nàng, ôn nhu nói: "Vinh Vinh, bây giờ còn chưa phải lúc..."
"Vậy... Được rồi..."
Ninh Vinh Vinh cũng biết nguyện vọng này rất khó thực hiện. Với thân phận của Tần Kiếm hiện tại, nếu mang nàng theo bên người, thì gần như là nửa bước khó đi.
"Cho ta thời gian mười năm, mười năm, ta nhất định sẽ giải quyết hết những vấn đề này." Tần Kiếm nhẹ nhàng ôm lấy nàng, trán hai người chạm vào nhau.
"Ân."
Ninh Vinh Vinh khẽ đáp.
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của nàng, Tần Kiếm lại nói: "Bất quá, lần này ta sẽ không rời đi quá lâu. Chẳng mấy chốc sẽ trở lại Thiên Đấu Thành. Đến lúc đó, muốn gặp ta, sẽ không phiền phức như năm năm qua nữa."
"Thật sao?!"
Khuôn mặt nhỏ của Ninh Vinh Vinh lập tức rạng rỡ.
Thấy Tần Kiếm gật đầu, nàng lập tức ôm chặt cổ Tần Kiếm, vẻ hưng phấn lộ rõ trên mặt: "Tốt quá!"
Áo Tư Tạp ở bên cạnh thấy chua xót: "Có phải ta cũng nên tìm bạn gái rồi không... Thức ăn cho chó này ăn thật khó chịu, có loại cảm giác xanh xanh..."
"Vậy ngươi nên khai phá ra chanh ruột đi?" Đường Tam nhíu mày nói.
"Có lý..." Áo Tư Tạp trầm giọng nói.
"Viện trưởng, vậy sau này ta sẽ kiêm nhiệm giám sát lão sư của Võ Hồn học viện. Dù sao đều do Kiếm ca ca định đoạt, ta không có ý kiến gì." Ninh Vinh Vinh nói.
Phất Lan Đức gật đầu, nhìn về phía Tần Kiếm: "Nếu không phải chuẩn bị dưỡng già tại Sử Lai Khắc, ta còn thực sự không thèm để ý gì đến việc giám sát hay không giám sát. Nếu ai trong các ngươi thích, thì trực tiếp kế thừa học viện đi cũng được."
Đây mới là nguyên nhân hắn tỏ ra không quan trọng. Một là, hắn tín nhiệm nhân phẩm của Tần Kiếm, hai là, hắn cũng không có ý định phát dương quang đại. Lớn tuổi, kiếm chút tiền, nhìn xem hậu bối là mãn nguyện rồi.
Huống chi, hiện tại Tần Kiếm còn giải khai khúc mắc giữa Đại Sư và Liễu Nhị Long. Vậy thì càng không có gì phải lo lắng...
"Ta, ta, ta, lão sư, ngài thấy ta thế nào?"
Mã Hồng Tuấn tận dụng mọi cơ hội, lập tức giơ tay nói: "Ta kế thừa Sử Lai Khắc Học Viện nhé!"
"Ngươi?"
Không sai bản bản tại 69 sách đi đọc! 6=9+ sách _ đi xuất ra đầu tiên quyển tiểu thuyết.
Phất Lan Đức nâng gọng kính: "Muốn kế thừa Sử Lai Khắc Học Viện, ta chỉ có một yêu cầu."
Mã Hồng Tuấn vui mừng ra mặt: "Yêu cầu gì ạ?"
Phất Lan Đức chỉ Liễu Nhị Long, cười hắc hắc: "Chỉ cần ngươi tìm được một nữ nhân như Nhị Long làm vợ là được."
Lời vừa nói ra, sắc mặt Tần Kiếm và đám người dần trở nên cổ quái.
Liễu Bạo Long lão bà? Vậy sau này, Bàn Tử thông đồng những nữ nhân khác thì...
Hình ảnh quá đẹp, ngẫm lại thôi đã thấy cảnh đẹp ý vui.
"Ngài thật đúng là lão sư thân thiết của ta!"
Mã Hồng Tuấn thốt ra: "Nếu ta tìm được một người như Nhị Long a di, đây không phải là sống không bằng chết sao?!"
"Tiểu Bàn Tử, ngươi có ý kiến gì với nữ nhân như ta?" Liễu Nhị Long mặt đen lại nói.
Năm đó, ký ức đau đớn bị Liễu Bạo Long chi phối thê thảm dâng lên trong đầu. Mã Hồng Tuấn, dục vọng cầu sinh bạo rạp, mặt béo cười đến ngây ngô: "Không có, không có, Nhị Long lão sư ngài trên trời có dưới đất không, không còn nữ nhân nào có thể so sánh được với ngài..."
Tần Kiếm và mấy người không đành lòng nhìn thẳng, che mắt lại.
"Được rồi, được rồi, lũ tiểu gia hỏa, đừng đứng đây nữa. Khó khăn lắm mới trở lại trường, đi thôi, viện trưởng mời các ngươi ăn cơm, ăn một bữa tiệc lớn!"
Phất Lan Đức khoác vai cả Tần Kiếm và Mã Hồng Tuấn, liền đi.
"Vậy... Ai mời khách? Ai trả tiền?"
Tần Kiếm hỏi một vấn đề mấu chốt.
Mặt mo của Phất Lan Đức nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng thật sự không kéo xuống được mặt mũi để Tần Kiếm trả, chỉ có thể mặt đen nói: "Ta trả!"
"Vậy cũng tốt. Bàn Tử, hôm nay, nhớ gọi thêm mấy món." Tần Kiếm nháy mắt với Mã Hồng Tuấn.
Mã Hồng Tuấn hiểu ý, vỗ vỗ bụng, cười gian trá: "Không thành vấn đề, để lão sư vừa mới cản trở hạnh phúc của ta, hừ hừ."
Sắc mặt Phất Lan Đức càng đen hơn.
"Đúng rồi, Tiểu Vũ còn chưa tới, không đợi thêm chút nữa sao?" Đường Tam đột nhiên hỏi.
Tần Kiếm lắc đầu: "Không cần, hôm nay chắc là nàng không đuổi kịp đến."
"A? Kiếm ca ca, sao ngươi biết?"
Ninh Vinh Vinh và Chu Trúc Thanh đi bên cạnh hắn.
Tần Kiếm hơi nhíu mày: "Ta đã sớm cảm ứng được Tương Tư Đoạn Trường Hồng, nhưng bởi vì nàng không kích phát, cho nên chỉ mơ hồ cảm giác được..."
Hắn ngẩng đầu nhìn về phương nam: "Khi chúng ta đến cửa học viện, ta liền cảm ứng được nàng đã không còn cách ta xa lắm, nhiều nhất còn nửa ngày lộ trình. Nhưng sau đó khi cảm ứng lại, lại phát hiện khoảng cách giữa ta và nàng hình như xa hơn..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận