Đấu La Thất Tình Liền Trở Nên Mạnh Hơn

Chương 208: Khoác lác tây. . . Phốc!

**Chương 208: Tây Du Ký Ngoại Truyện... Phốc!**
(Sách bạn (nhân sinh hỏa như thế) khen thưởng 10000 tệ sách, mở kênh màu xanh lá, thêm chương)
"Tiểu Cương... Thật sự là ngươi? Ta có phải đang nằm mơ không?"
Theo Phất Lan Đức cứng rắn dắt tay đại sư tiến lên, một màn gặp gỡ cảm động lòng người cũng được trình diễn trước mặt mọi người ở đây.
Một tiếng "Tiểu Cương" kia làm tâm của mọi người ở đây đều mềm nhũn, Liễu Bạo Long điển hình thân hình ngự tỷ, giọng nói Loli.
Trong bầu không khí rất kỳ quái, đôi bên hoàn thành trao đổi thông tin, đám người Sử Lai Khắc học viện nhao nhao tiến lên làm lễ, Liễu Nhị Long cũng thu lại tâm tình, nước mắt trong mắt đã biến mất, khách khí đáp lễ.
Sau khi hiểu rõ tình huống, Liễu Nhị Long liền bày tỏ thái độ cực kỳ căm phẫn đối với Thiên Đấu Hoàng Gia học viện, cùng với quyết tâm đổi tên Lam Bá học viện thành Sử Lai Khắc học viện.
Liễu Nhị Long nói: "Sau này dạy học như thế nào, đó là vấn đề của lão đại, ta làm viện trưởng vốn đã không xứng chức, sau này cuối cùng cũng có thể giải phóng rồi. Thiên Đấu Hoàng Gia học viện cũng dám đuổi các ngươi đi, hừ, ta muốn xem bọn hắn dựa vào cái gì, sang năm gặp lại ở giải thi đấu cao cấp hồn sư học viện."
Lời nói này hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài dịu dàng của nàng, tính tình nóng nảy, "ghét ác như cừu" bắt đầu lộ rõ.
"Một lời không hợp liền tặng luôn học viện, hai cái Sử Lai Khắc tấn cấp, một bản song nhất lưu viện trưởng học..."
Tần Kiếm muốn từ Áo Tư Tạp một quả dưa, nhìn Long Mụ một lòng yêu đương, không màng đến việc dạy học, đang đứng trước mặt đại sư, dần dần lạc lối trong sương mù tình yêu, không thể tự kiềm chế...
Quả dưa này ăn thật vui vẻ, Phất Lan Đức, Tần Kiếm bọn người một đường ăn dưa cho tới tận bàn ăn.
"Tần Kiếm, ta có chút chuyện muốn tâm sự cùng ngươi."
Đại sư rốt cục không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng, sáng rực của Long Mụ, chào Tần Kiếm một tiếng rồi đi ra ngoài nhà hàng.
"???"
Tần Kiếm đầy dấu hỏi chấm trong đầu.
Lúc này, đại sư không phải nên tìm con trai ruột của hắn là Đường Tam kể chuyện cũ, tìm kiếm an ủi sao? Tìm hắn làm cái gì?
Hắn đã giày vò cả một ngày, muốn ăn cơm, không muốn nghe kể chuyện xưa a...
Hắn cuối cùng vẫn lưu luyến không rời, buông đùi gà trong tay xuống, cẩn thận từng bước đi theo ra ngoài.
Ra khỏi nhà hàng, đi vào rừng cây, nhiệt độ rõ ràng thấp hơn bên ngoài mấy phần, không khí khoan khoái dễ chịu làm đại sư vui vẻ, tựa hồ ngay cả tâm tình cũng trở nên thư thái hơn mấy phần.
Dừng bước lại, đại sư xoay người nhìn Tần Kiếm, nhàn nhạt nói: "Tần Kiếm, có phải ngươi rất muốn hỏi, ta và Nhị Long rốt cuộc là có quan hệ như thế nào, tại sao lại thành ra như bây giờ, vì cái gì ta lại trốn tránh nàng 20 năm?"
Không, ta không muốn hỏi, ta chỉ muốn ăn cơm...
Tần Kiếm ỉu xìu, nhẹ gật đầu.
Thế là hắn liền nghe được một câu chuyện cảm động lòng người: thiên hạ hữu tình nhân cuối cùng thành Đường huynh muội.
"Tần Kiếm, nghĩ rằng ngươi rất kỳ quái, tại sao ta không nói những lời này với Tiểu Tam, mà ngược lại tìm ngươi đến..."
Lời nói của đại sư làm Tần Kiếm ngẩng đầu lên, hắn thật sự rất kỳ quái.
"Chủ yếu là một năm qua huấn luyện các ngươi, thấy được không ít gút mắc tình cảm giữa ngươi, Vinh Vinh, Trúc Thanh và Tiểu Vũ..."
Trong mắt đại sư cũng mang theo chút vẻ cổ quái: "Muốn nói đến kinh nghiệm tình cảm của ngươi, khẳng định là phong phú hơn ta rất nhiều, mặc kệ là Vinh Vinh nhớ mãi không quên ngươi, hay là Trúc Thanh ỷ lại, hoặc là mập mờ giữa ngươi và Tiểu Vũ. Ở phương diện này ta không bằng ngươi, cho nên muốn hỏi một chút ý kiến của ngươi."
Ai có kinh nghiệm tình cảm phong phú? Ai am hiểu cái này? Ta không phải, ta không có, đại sư ngươi đây là vu khống!
Sắc mặt Tần Kiếm có chút tối sầm, nhưng nhìn đến đại sư một mặt đè nén thống khổ, không khỏi bắt đầu chuyển động đầu óc.
"Đại sư, ta cũng kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa..."
Tần Kiếm thu liễm thần sắc, mỉm cười nói: "Câu chuyện này gọi là... Lam sắc sinh tử luyến."
Hắn đại khái giảng một lần nội dung chính của chuyện xưa, nhưng cuối cùng giữ lại thân phận huynh muội, chỉ nói bọn hắn ở chung với nhau trên phương diện tinh thần.
"Lam sắc sinh tử luyến... Tinh thần yêu đương..."
Đại sư hai mắt kinh ngạc.
"Không sai, đại sư, loại yêu đương thuần túy ở tầng diện tinh thần này, so với quan hệ vợ chồng bình thường còn thuần khiết và lý tưởng hơn, ngươi và Nhị Long a di có thể cân nhắc loại phương thức này." Tần Kiếm gật đầu nói.
Yêu đương kiểu Platonic, đối với bọn hắn cũng coi như là thích hợp nhất, mặc dù Tần Kiếm trong âm thầm cảm thấy... Chỉ cần không sinh ra hài tử dị dạng,
Cái khác các ngươi tùy tiện chơi, ai biết được...
Đương nhiên cái này mà nói ra chắc chắn sẽ bị đánh...
Kết quả đại sư thống khổ lắc đầu: "Không, như thế đối với Nhị Long quá bất công, Tần Kiếm, yêu một người, không nhất định phải có được, ta càng hi vọng nàng có thể sống được hạnh phúc, vui vẻ."
"Nàng có chỗ nào hạnh phúc?"
Tần Kiếm khoanh hai tay, liếc mắt nhìn hắn: "Nếu như nàng hạnh phúc, thì sao lại hát bài hát bi thương như vậy? Không có ngươi, nàng sẽ không hạnh phúc! Nếu quả thật yêu nàng, ánh mắt thế tục thì sao? Bị người xem thường thì sao? Đại sư, là ngươi không có dũng khí chống lại, đi ôm nàng, không cần tìm cớ cho mình."
Lời nói này rất nặng, nhưng lại như tiếng chuông cảnh tỉnh đập vào đầu đại sư, khiến đầu óc hắn vang lên ông ông.
"Hắn nói rất đúng, Tiểu Cương, ngươi thật sự không rõ sao? Nếu như ta quan tâm đến quan hệ thân duyên giữa chúng ta, thì ta sao có thể cứ mãi tìm ngươi? Sao có thể thống khổ như vậy?"
Liễu Nhị Long từ phía sau Tần Kiếm và đại sư, cách đó không xa, chậm rãi đi ra, nước mắt không ngừng lăn dài trên khuôn mặt, nhưng nàng nhìn thấy đại sư, từng bước kiên định tiến đến gần.
Tần Kiếm nhìn sắc mặt hai người bọn họ, đột nhiên cảm thấy mình đã làm Nguyệt Lão...
"Thôi, không ở chỗ này làm bóng đèn nữa..."
Tần Kiếm yên lặng lui về phía sau, dần dần biến mất trong rừng cây.
Đi chưa được mấy bước, liền thấy Phất Lan Đức ngồi dựa vào thân cây, yên lặng uống rượu, đôi mắt nhìn đại sư và Liễu Nhị Long ôm nhau, ngẩng đầu uống rượu.
Viện trưởng chanh chua trên cây chanh, Tần Kiếm lắc đầu, đi vòng qua cây lớn, rời đi từ một bên khác.
Kết quả hắn còn chưa đi được mấy mét, lại thấy Trữ Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh kết bạn ẩn nấp ở bên cạnh gốc cây.
Tần Kiếm không nhịn được lại nhìn quanh vài lần: "Trong rừng cây này rốt cuộc giấu bao nhiêu quần chúng ăn dưa vậy?"
"Hắc hắc hắc..."
Trữ Vinh Vinh cười hì hì đi tới, không nói lời nào nắm chặt tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau: "Kiếm ca ca vừa mới kể chuyện thật cảm động."
Chu Trúc Thanh liếc mắt nhìn hai người bọn họ nắm tay, trong mắt lóe lên một tia hâm mộ.
Trữ Vinh Vinh liền bất động thanh sắc buông lỏng tay Tần Kiếm ra, chắp tay sau lưng, nhón chân cười hỏi: "Kiếm ca ca, ngươi còn có thể kể chuyện xưa hay như vậy nữa không? Ta muốn nghe."
Gương mặt băng lãnh của Chu Trúc Thanh trở nên dịu dàng hơn nhiều, đây chính là lý do vì sao nàng cho tới bây giờ không có cách nào đối với Trữ Vinh Vinh sinh ra địch ý, bởi vì nàng luôn luôn khéo hiểu lòng người như vậy.
"Kể chuyện xưa a..."
Tần Kiếm suy nghĩ một chút, đối với hai cặp mắt to xinh đẹp giống nhau cười nói: "Ta ngược lại thật ra nghĩ đến một cái chuyện xưa cực kỳ thích hợp do ta kể, đây là một cái chuyện xưa liên quan tới muốn thủ hộ tình yêu, nhất định phải có được lực lượng, nhưng muốn có được lực lượng, lại nhất định phải từ bỏ tình yêu..."
Câu nói tổng kết này của hắn vừa nói ra, Trữ Vinh Vinh và Chu Trúc Thanh liền khẽ động trong lòng, không nhịn được liếc nhau một cái.
Bởi vì câu chuyện này tựa hồ rất giống với việc mà chính hắn đang làm, chỉ có thất tình mới có thể thu được Hồn Hoàn, tăng thực lực lên.
"Câu chuyện này liền gọi là... Tây Du Ký Ngoại Truyện... Phốc..."
Nói đến đây, Tần Kiếm liền phun ra một ngụm máu lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận