Đấu La Thất Tình Liền Trở Nên Mạnh Hơn

Chương 538: nhìn ngươi cùng ta nữ nhi xé bức

**Chương 538: Nhìn ngươi cùng con gái ta đấu đá**
"Tinh Đấu Sâm Lâm không chào đón ta, hay là ngươi không chào đón ta?"
Bỉ Bỉ Đông không quan tâm đối đầu với ai, từ trước đến giờ chưa từng sợ hãi.
Nhưng con thỏ nhỏ năm năm sau vừa cao ngạo vừa hung dữ, từ lâu đã nhìn Bỉ Bỉ Đông không vừa mắt.
Rõ ràng là thời khắc trùng phùng của nàng và ca ca, kết quả lại nhìn thấy vị Giáo Hoàng miện hạ này ở đây lải nhải không ngừng, chiếm giữ ca ca thân yêu của nàng không buông.
Nàng thật sự rất nhớ ca ca...
"Ta không chào đón ngươi, như vậy, Tinh Đấu Sâm Lâm cũng không chào đón ngươi."
Giọng nói thanh thoát của nàng rất êm tai, Tần Kiếm rất thích.
Đáng tiếc Bỉ Bỉ Đông không thích.
Nhất là dáng vẻ nữ thần rừng rậm của nàng, làm cho Bỉ Bỉ Đông hận không thể xé nát, dùng chân nhện vẽ mấy đường lên mặt nàng ta, chắc chắn sẽ rất thú vị...
"Con thỏ nhỏ, Tinh Đấu Sâm Lâm là ngươi làm chủ sao?"
Bỉ Bỉ Đông cong môi đỏ: "Tần Kiếm còn chưa lên tiếng đâu!"
Tần Kiếm run rẩy cả da đầu.
Giáo Hoàng miện hạ không tốt bụng, kéo ta xuống nước là có ý gì...
"Ca ca!"
Tiểu Vũ nhìn lại: "Có thể đuổi nữ nhân này rời khỏi nhà chúng ta không?"
"Tần Kiếm, ta có thể ở lại nhà ngươi làm khách không?"
Đôi mắt đẹp của Bỉ Bỉ Đông cũng nhìn lại.
Tần Kiếm toát mồ hôi trán, phảng phất như đang bị đặt trên lửa nướng.
"Bốp bốp."
Bỗng nhiên, sau lưng trên cây truyền đến âm thanh quỷ dị.
Tần Kiếm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mẹ vợ đại nhân của hắn không biết từ lúc nào đã ngồi trên cành cây, bốp bốp bốp bốp ăn dưa.
Tần Kiếm đầy đầu dấu chấm hỏi.
Cái truyền thống ăn dưa này rốt cuộc là lây lan đến Tinh Đấu Sâm Lâm từ khi nào? Sao ngay cả mẹ vợ đại nhân cũng ăn?
Hắn vội vàng liếc mắt nhìn Nhị Minh một cái.
Còn tốt còn tốt, không có quả dưa lớn như vậy...
Hửm? Chờ chút, Đại Minh ngươi đang làm gì, năng lực hệ nước của ngươi là dùng để làm dưa hấu ướp lạnh sao? Ngươi bị Băng Nhi nhập à?
Tần Kiếm trên trán bò đầy hắc tuyến.
Cái đám người ăn dưa này thật sự muốn theo ta cả đời có đúng không? Lây lan còn nhanh hơn cả virus...
"Thật ra chúng ta cũng không phải ta làm chủ..."
Hắn quyết đoán đá quả bóng đi, trực tiếp đưa tay chỉ về phía mẹ vợ: "Mẹ vợ đại nhân mới là người lớn nhất, nàng làm chủ."
"A?"
Mẹ vợ đại nhân của hắn trên đầu phảng phất hiện lên một dấu chấm hỏi to lớn.
"Thật ra ta cảm thấy, vở kịch này vẫn rất hay, ta có thể tiếp tục xem." Nàng dựa vào thân cây thản nhiên nói.
"Mụ mụ!"
Tiểu Vũ hận không thể cho mẹ mình một bộ bạo sát "Tám Đoạn Té".
Đây là mẹ ruột sao?
"A? Ngươi..."
Bỉ Bỉ Đông thần sắc cứng lại: "Lúc trước ta săn g·iết ngươi mới bị Tần Kiếm đưa vào huyễn cảnh tình kiếp 100.000 năm đúng không?"
"Sao? Ngươi định xin lỗi ta sao?"
Mẹ vợ nghiêng đầu, nhìn qua không có vẻ gì là khúc mắc.
"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ muốn trả thù ta, dù sao cũng đ·á·n·h ngươi về nguyên hình, rất nhiều năm đều không thể khôi phục?"
Bỉ Bỉ Đông đối với thái độ hiện tại của mẹ vợ cũng cảm thấy phi thường mới lạ.
"Không nói đến việc ta có đ·á·n·h thắng được ngươi hay không, nhưng so với việc trả thù ngươi..."
Mẹ vợ ngồi trên tàng cây chống cằm cười một tiếng: "Còn không bằng bây giờ nhìn ngươi bị cuốn vào đám nữ nhân của con rể ta, nhìn ngươi cùng con gái ta tranh giành tình nhân, cảm giác này... Ai... Tựa như nhìn con cháu trong nhà vậy..."
Bỉ Bỉ Đông: "......"
Bỗng nhiên cũng có chút mất hứng, nàng đường đường Giáo Hoàng ở đây cùng một con thỏ nhỏ tranh giành tình nhân thật sự là quá nhàm chán.
Thật muốn Tần Kiếm chỉ thuộc về mình, cũng không phải loại chuyện vụn vặt này, vô duyên vô cớ để cho người ta chê cười...
"Ta sẽ không quấy rầy ngươi ở nhà nghỉ ngơi, chờ ta sau này trở về sẽ nhìn chằm chằm Thiên Đạo Lưu, sẽ không cho hắn cơ hội tập kích ngươi nữa." Nàng nhìn về phía Tần Kiếm nói.
Tần Kiếm nắm lấy tay nàng, có chút lo lắng nói: "Hắn có thể gây bất lợi cho ngươi không?"
Bỉ Bỉ Đông nhìn một chút tay hắn đang nắm tay mình, thần sắc trở nên nhu hòa: "Không biết, ngươi yên tâm đi, ta xảy ra chuyện, liền không có người giúp hắn... tôn... Ngô... Giúp cháu trai hắn giành thiên hạ, đây mới là lý do ta ngồi trên bảo tọa Giáo Hoàng mà hắn vẫn có thể khoan nhượng, kiêng kị thực lực chỉ là phụ."
"Ngươi không phải cũng rõ ràng Thánh Nữ là Na Na, vị trí Giáo Hoàng sẽ truyền cho nàng sao?" Tần Kiếm nói.
Bỉ Bỉ Đông lắc lắc đầu nói: "Bởi vì trưởng lão điện luôn nắm giữ gần như toàn bộ Phong Hào Đấu La của Vũ Hồn Điện, cho nên căn bản không lo lắng gì, đợi đến khi bọn hắn phát hiện không thể khống chế được ta thì đã muộn, bất quá ta cũng có thể đoán được vì cái gì Thiên Đạo Lưu cho tới bây giờ đều không muốn cá c·hết lưới rách... Đại khái vẫn còn ảo tưởng..."
Nàng nheo mắt lại nói: "Bởi vì nếu như ta kiên trì truyền vị cho Na Na, như vậy Vũ Hồn Điện nhất định chia năm xẻ bảy, nhưng nếu như truyền vị cho Tuyết Thanh Hà, không chỉ có trưởng lão điện không còn là cản trở, mà người làm mẹ này là ta nói không chừng cũng có thể chấp nhận."
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Tần Kiếm hiếu kỳ nói.
"Ta căn bản không muốn..."
Bỉ Bỉ Đông vuốt vuốt sợi tóc, nói: "Ta không cảm thấy trong thời gian ngắn ta sẽ truyền vị, về phần chuyện tương lai, tương lai rồi nói sau, có lẽ..."
"Có lẽ cái gì?" Tần Kiếm hỏi.
Bỉ Bỉ Đông cười nhẹ lắc đầu.
Có lẽ sẽ đem vị trí Giáo Hoàng cho ngươi cũng không biết chừng...
"Đợi nghỉ ngơi tốt, trước khi đi Thiên Đấu Đế Quốc, đừng quên... Trở lại thăm ta."
Nàng nhẹ nhàng nhích lại gần Tần Kiếm, mùi tóc nhàn nhạt, rất dễ chịu.
"Vút..."
Tần Kiếm còn chưa ôm đủ, kết quả giai nhân trong lòng chợt lóe lên, bay thẳng lên không trung, cực tốc rời đi về phía chân trời.
Trong lúc nhất thời, thất vọng tràn trề.
"Ca ca, ôm dễ chịu không?"
Âm thanh của Tiểu Vũ sâu kín vang lên bên cạnh, Tần Kiếm xoay người ôm nàng vào lòng, khóa chặt: "Tiểu Vũ, ta rất nhớ ngươi."
Vừa mới còn ý kiến rất lớn, Tiểu Vũ hung dữ, lỗ tai thỏ lập tức cong xuống.
Cả người chôn ở trong lòng Tần Kiếm, đầu thỏ đều trở nên choáng váng.
"Tiểu Vũ... Hắn gặp ta... Cũng nói câu này..." Chu Trúc Thanh run rẩy móng vuốt mèo, khẽ nói.
Tần Kiếm... Cứng đờ.
Tiểu Vũ muốn buông ra, lại không nỡ, cuối cùng chỉ hung dữ cắn một cái lên cổ hắn: "Ca ca thúi!"
"Trúc Thanh, không bằng ta đưa ngươi đến Tinh La Đế Quốc trước đi..." Tần Kiếm trầm giọng nói.
Con mèo nhỏ trong nháy mắt dựng đứng đôi mắt: "Ngươi muốn đưa ta đi?! Muốn cùng Tiểu Vũ trải qua thế giới hai người?!"
"Không có, không nghĩ tới thế giới hai người..."
Tần Kiếm vội vàng lắc đầu: "Là muốn rèn sắt khi còn nóng, thừa dịp Tinh La Đế Quốc còn chưa chuẩn bị, đem mọi chuyện định đoạt hết."
Thật sự không phải thế giới hai người, hai chúng ta đều không phải là người...
"Ca ca, ngươi muốn đi?"
Tiểu Vũ ngẩng đầu lên.
Tần Kiếm lại lắc đầu: "Giải quyết xong chuyện Tinh La Đế Quốc, ta liền trở về."
"Cho nên vẫn là đem ta đưa đến Tinh La Đế Quốc, rồi ngươi sẽ đi?" Chu Trúc Thanh lập tức nói.
"Không phải, ta sẽ giúp ngươi đặt chân." Tần Kiếm tiếp tục lắc đầu.
"Vậy ngươi giúp Trúc Thanh đặt chân, chính là lại phải bỏ rơi ta rất lâu?" Tiểu Vũ nói.
"Ta..."
"Mẹ nó..."
Tần Kiếm chống nạnh, ngửa mặt lên trời gào thét: "Thời gian này không có cách nào sống tiếp!"
"Hoắc hoắc hoắc..."
Một trận tiếng cười vang vọng kinh thiên động địa, Tần Kiếm lập tức nheo mắt nhìn sang: "Nhị Minh, nhìn rất vui vẻ có phải không?"
"Không không không..."
Nhị Minh lập tức dùng tay che miệng, lắc đầu lia lịa, cuồng phong nổi lên.
"Rắc!"
Một tiếng sét đánh vang lên từ phía bên kia, Tần Kiếm nhìn sang, chỉ thấy Đại Minh gặm một ngụm lớn vào quả dưa hấu ướp lạnh to như ngọn núi, giòn tan.
Tần Kiếm: "......"
Bạn cần đăng nhập để bình luận