Đấu La Thất Tình Liền Trở Nên Mạnh Hơn

Chương 319: Đông nhi a. . .

**Chương 319: Đông nhi a...**
"Thật sự là... Thú vị..."
Bỉ Bỉ Đông trầm ngâm suy tư một hồi.
"Ai, đừng suy nghĩ nữa, lạnh là ăn không ngon!"
Tần k·i·ế·m ở trước mặt nàng vẫy vẫy tay.
Bỉ Bỉ Đông không nhớ rõ đây là lần thứ mấy mình cười trong ngày hôm nay, không hiểu vì sao, ở trước mặt Tần k·i·ế·m, lại luôn không tự chủ được mà trầm tĩnh lại.
Thậm chí cả những sự x·ấ·u hổ do tiếp xúc thân m·ậ·t vừa nãy mang tới, giờ phút này cũng biến m·ấ·t không thấy tăm hơi.
Hai người bắt đầu yên lặng thưởng thức mỹ thực.
Dù sao cũng là Giáo hoàng chi tôn, đẳng cấp ẩm thực của nàng tự nhiên là số một đương thời, bất kể là nguyên liệu nấu ăn hay là cảm giác khi nếm, cơ hồ đều đạt tới cực hạn.
Tần k·i·ế·m hoàn toàn đắm chìm vào trong mỹ thực.
Ngược lại là Bỉ Bỉ Đông dần có chút không được tự nhiên.
Nàng chưa từng cùng ai gần gũi vai kề vai như vậy ăn cơm, huống chi đây còn là một nam nhân, một nam nhân vừa mới có tiếp xúc thân m·ậ·t.
Nhất cử nhất động của hắn, từng tiếng hít thở khe khẽ đều bị nàng bắt trọn.
Không khí chầm chậm trở nên có chút mờ ám...
"Ta vậy mà cũng có loại cảm xúc kỳ quái này, thật là..."
Bỗng nhiên, Bỉ Bỉ Đông khẽ lắc đầu, đem những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu loại bỏ đi.
Nàng đặt dĩa xuống, ngoái đầu cười một tiếng, nói với Tần k·i·ế·m: "Ngày mai, trong trận cá cược của ngươi với t·h·i·ê·n vũ t·h·i·ê·n Tầm, điều cần phải chú ý nhất chính là Võ Hồn dung hợp kỹ của các nàng, Võ Hồn dung hợp kỹ của hai vị Hồn Thánh."
Vòng vo hồi lâu, hai người rốt cục cũng nói vào chính sự.
Tần k·i·ế·m thần sắc cũng nghiêm túc hơn, đặt chiếc dĩa xuống, hỏi: "Võ Hồn dung hợp kỹ của các nàng là loại hình gì? Uy lực thế nào?"
"Võ Hồn dung hợp kỹ của các nàng, ngươi tuyệt đối không thể ngăn được, bởi vì có thể so với Phong Hào Đấu La bình thường..."
Bỉ Bỉ Đông nói: "Cho nên, ngươi không thể cho các nàng cơ hội t·h·i triển Võ Hồn dung hợp kỹ."
"Dựa vào tốc độ đ·á·n·h gãy sao?" Tần k·i·ế·m trầm ngâm nói.
Bỉ Bỉ Đông lắc đầu, nói: "Nếu như các ngươi cho rằng Võ Hồn dung hợp kỹ của các nàng giống với những người khác, là cần hai người tiếp xúc để t·h·i triển, vậy ngươi nhất định sẽ thua!"
"Nói thế nào?" Tần k·i·ế·m hỏi.
Bỉ Bỉ Đông nói: "Võ Hồn của hai người các nàng, t·h·i·ê·n vũ là một mũi tên, còn t·h·i·ê·n Tầm thì là một cây cung, cho nên chỉ cần t·h·i·ê·n vũ đem Võ Hồn bắn lên trên cung của t·h·i·ê·n Tầm, Võ Hồn dung hợp kỹ tìm vũ của các nàng liền sẽ được p·h·á·t động, hợp kích chi lực, có thể so sánh với đê giai Phong Hào Đấu La."
"Vậy thật là phiền phức..."
Tần k·i·ế·m yên lặng suy tư, nói: "Nhưng không phải là không có cách, chỉ cần có thể ngăn cản được mũi tên kia là được."
"Ngươi nói thì dễ? Tốc độ của mũi tên vốn đã cực nhanh, huống chi hồn lực đẳng cấp của các nàng còn cao hơn ngươi rất nhiều." Bỉ Bỉ Đông nói.
Ngươi mà cho phép ta đi tán tỉnh đệ tử của ngươi, thì cấp bậc hồn lực của ta đã không đến mức phải dừng lại ở chỗ này...
Tần k·i·ế·m nhếch miệng, nói: "Ngươi đã giúp ta nhận vụ cá cược này, nghĩ đến là đã tính trước rồi chứ?"
Bỉ Bỉ Đông quay đầu nhìn hắn, khẽ cười một tiếng: "Không sai, bởi vì... t·h·i·ê·n vũ là người của ta."
"t·h·i·ê·n vũ là người của ngươi? Nàng không phải là đệ t·ử của t·h·i·ê·n Quân Đấu La sao?" Tần k·i·ế·m kinh ngạc.
Bỉ Bỉ Đông gật đầu nói: "Không sai, nàng là đệ t·ử của t·h·i·ê·n Quân Đấu La, nhưng việc đó cũng không xung đột với việc nàng là người của ta."
Đây là xúi giục thân truyền đệ t·ử của đại lão phe đ·ị·c·h?
Tần k·i·ế·m sắc mặt cổ quái: "Vậy sao ngươi không xúi giục cả t·h·i·ê·n Tầm luôn?"
"Trong hai người bọn họ, tỷ tỷ hiểu rõ lý lẽ, có mục tiêu và nhu cầu riêng, không muốn đi vào vết xe đổ giống như lão sư của nàng là t·ử thủ Trưởng Lão điện."
Bỉ Bỉ Đông nhàn nhạt nói: "Nàng có mong muốn, nên có điểm đột p·h·á để xúi giục, nhưng muội muội nàng lại c·h·ế·t đầu óc, toàn tâm toàn ý đi th·e·o lão sư, không có cách nào xúi giục."
"Cho nên t·h·i·ê·n vũ đã lặng lẽ mật báo cho ta, trước khi hai người họ chuẩn bị Võ Hồn dung hợp kỹ, sẽ làm ám hiệu b·ó·p quyền, ngươi chú ý tư thế tay này, liền có thể sớm tiến hành chặn đứng."
Bỉ Bỉ Đông nói tiếp: "Như vậy, vấn đề duy nhất là, liệu ngươi có thể nắm bắt được cơ hội trong nháy mắt đó hay không."
"Vấn đề này không lớn..."
Tần k·i·ế·m đột nhiên vươn tay về phía nàng.
Kết quả Bỉ Bỉ Đông vô thức lui lại: "Ngươi đang làm gì đó?"
Tần k·i·ế·m dở k·h·ó·c dở cười: "Ta chỉ là muốn xin ngươi ít đồ."
"Muốn cái gì?" Bỉ Bỉ Đông cảnh giác.
"Nhện hoàng đ·ộ·c." Tần k·i·ế·m vượt quá dự đoán của nàng mà nói.
"Nhện hoàng đ·ộ·c?"
Bỉ Bỉ Đông thần sắc có chút kỳ quái: "Ngươi muốn cái này làm gì? Chẳng lẽ lại muốn hạ đ·ộ·c ta?"
Nói cứ như ngươi không hạ đ·ộ·c ta vậy, nữ nhân nham hiểm...
Tần k·i·ế·m thầm bĩu môi, nhưng vẻ mặt lại nghiêm trang đứng đắn.
Ai lại không biết làm biểu cảm quản lý chứ...
"Ngươi cho ta một chút là được rồi, hữu dụng."
Nếu như là người khác nói vậy với nàng, Bỉ Bỉ Đông đoán chừng đã sớm nổi giận, nhưng đối mặt với Tần k·i·ế·m, lại không có bất kì cảm giác bị mạo phạm.
"Có thể, nhện hoàng đ·ộ·c bình thường không khó làm."
Nói bóng gió là nhện hoàng đ·ộ·c phiên bản cường hóa cao cấp, mà vụng t·r·ộ·m bỏ vào người hắn kia rất khó làm chứ gì?
Tần k·i·ế·m trợn mắt.
Biết ngay suy nghĩ muốn k·h·ố·n·g chế nữ nhân của toàn thế giới này không thể tùy tiện tin tưởng...
Có loại mục tiêu này, không phải là t·h·i·ê·n tài thì cũng là kẻ đ·i·ê·n.
Ăn cơm xong xuôi, các thị nữ bắt đầu dọn dẹp t·à·n cuộc, còn Bỉ Bỉ Đông cùng Tần k·i·ế·m lại đứng trước lan can ngắm cảnh.
Điểm khác biệt duy nhất so với lúc trước, chính là hai người giờ phút này còn cầm theo ly rượu.
Nhìn thấy Bỉ Bỉ Đông thỉnh thoảng nâng chén, nhấp từng ngụm rượu, Tần k·i·ế·m không khỏi cười nói: "Ngươi t·h·í·c·h u·ố·n·g ·r·ư·ợ·u?"
Bỉ Bỉ Đông liếc mắt nhìn hắn: "Chỉ t·h·í·c·h rượu đỏ, vị đạo rất tốt, với lại không dễ say."
"Ngươi đã... Say?"
Trong mắt Tần k·i·ế·m toát ra một vẻ kỳ dị.
Bỉ Bỉ Đông lập tức như cười mà không phải cười: "Sao? Ngươi muốn chuốc say ta?"
"Ân, nghe rất hấp dẫn."
Tần k·i·ế·m không e dè gật đầu.
"Vậy nếu như ta say..."
Bỉ Bỉ Đông nhìn hắn đầy thú vị: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi đoán xem ta muốn làm gì?" Tần k·i·ế·m mỉm cười đáp lại.
"Ngươi không nói, làm sao ta biết ngươi muốn làm gì?" Bỉ Bỉ Đông quay đầu đi.
Tần k·i·ế·m tới gần nửa bước: "Ngươi có thể thử xem."
"A, nam nhân."
Bỉ Bỉ Đông cong môi đỏ, lộ ra ý trào phúng: "Đàn ông các ngươi có phải trong đầu chỉ có những thứ này không?"
Tần k·i·ế·m dang tay, khoan thai nói: "Đông nhi à, thật ra ta chỉ hi vọng ngươi sau khi say rượu có thể nghỉ ngơi thật tốt, ngươi nghĩ đi đâu vậy..."
"Ngươi! Ngươi! Ngươi gọi ta là gì?!"
Hắn còn chưa nói hết câu, liền bị Bỉ Bỉ Đông tức giận cắt ngang: "Ai cho phép ngươi gọi ta như vậy?!"
Tần k·i·ế·m nháy mắt tỏ vẻ vô tội: "Khó nói không được gọi như vậy sao?"
"Đương nhiên không thể gọi như vậy!" Bỉ Bỉ Đông giận tái mặt nói.
"Vậy ta nên gọi ngươi như thế nào đây, Đông nhi?" Tần k·i·ế·m nói.
Bỉ Bỉ Đông chẳng biết từ lúc nào đã nắm quyền trượng trong tay, toàn thân nghiêm nghị uy phong: "Đương nhiên là Giáo Hoàng miện hạ!"
Tần k·i·ế·m vươn tay ra, hiếu kỳ sờ lên quyền trượng của nàng: "Ấy? Chất liệu này sờ vào rất thoải mái, Đông nhi, cái này có thể cho ta chơi một lát không?"
Phảng phất như có dòng điện chạy dọc từ cột sống lên tới đỉnh đầu, Bỉ Bỉ Đông cảm thấy cả người mình đều muốn n·ổ t·u·n·g.
Thế là, Tần k·i·ế·m vô cùng thân thiết, trải cho nàng một bậc thang: "Trước mặt người khác, ta vẫn sẽ gọi ngươi là Giáo Hoàng miện hạ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận