Đấu La Thất Tình Liền Trở Nên Mạnh Hơn

Chương 216: Ta cho ngươi sưởi ấm

**Chương 216: Ta sưởi ấm cho ngươi**
"Đấu La chi thất luyến liền có thể mạnh lên ()" tra tìm chương mới nhất!
"Hỏa Vũ..."
Tần Kiếm trầm mặc một lát, sau đó ôm Hỏa Vũ trong n·g·ự·c xoay người, nhẹ nhàng đặt nàng xuống dưới, ánh mắt nhìn thẳng, thần sắc nghiêm túc.
"Ta thật sự rất muốn nàng." Hắn nói như vậy.
Ánh mắt Hỏa Vũ ngơ ngác, dần dần bắt đầu mơ hồ, trở nên mê ly.
Đây là thứ nàng chưa từng được trải nghiệm, loại cảm giác tim đập rộn ràng vui sướng, cùng với chút ít cẩn t·h·ậ·n lo lắng, tất cả đều mới mẻ lạ thường.
Nàng từ nhỏ đã được Sí Hỏa Học Viện thu nhận, trong số những người đồng trang lứa, nàng luôn là người được coi trọng nhất, t·h·i·ê·n phú cao nhất. Các lão sư nâng niu trong lòng bàn tay, các bạn học truy đ·u·ổ·i, tâng bốc, nàng kiêu ngạo, tự tin và bá đạo.
Bởi vì căn bản không có ai xứng để nàng phải thu liễm.
Nếu như Thủy Băng Nhi là một con Băng Phượng Hoàng ôn nhu cô đ·ộ·c, thì nàng chính là một con Hỏa Phượng Hoàng nóng bỏng nhiệt tình, làm mọi thứ th·e·o trái tim nồng nhiệt của mình.
"Thế nhưng... Ta không muốn làm tổn thương Băng Nhi..." Hỏa Vũ có chút khổ sở nói.
Lúc này Tần Kiếm chỉ có thể im lặng.
Nếu hắn khuyên Hỏa Vũ đừng quan tâm đến Thủy Băng Nhi, vậy thì quá trái với lương tâm, hắn không làm được.
Nếu hắn không khuyên giải, chẳng lẽ lại nói với nàng rằng không cần nàng nữa? Vậy chẳng phải sẽ khiến nàng thẹn quá hóa giận, làm căng mọi chuyện rồi đòi quyết chiến một trận sao...
"Haizz... Chuyện sau này để sau này tính đi..."
Quả nhiên Hỏa Vũ không làm Tần Kiếm thất vọng, nàng có thể nói là người tự tin nhất, không hề day dứt trong số các cô gái mà Tần Kiếm từng gặp, đương nhiên cũng có thể nói là người có thần kinh không ổn định nhất, căn bản vốn không chìm đắm trong những cảm xúc day dứt.
Cho nên hắn căn bản vốn không cần phải vẽ vời thêm chuyện đi khuyên bảo, Hỏa Vũ có thể tự mình giải phóng bản thân.
"Dù sao hiện tại ngươi đang ở bên cạnh ta."
Hỏa Vũ bỗng nhiên trở tay ôm lấy Tần Kiếm, thân bên tr·ê·n dùng sức một cái, liền kéo cả Tần Kiếm đứng lên, hơn nữa còn xoay vòng tròn nữa...
"Loại chuyện này ta không làm thì ai làm?"
Tần Kiếm im lặng đứng vững thân thể.
Hiện tại Hỏa Vũ đã hoàn toàn không còn dáng vẻ x·ấ·u hổ, trên khuôn mặt mỹ lệ tràn đầy nụ cười rạng rỡ, vậy mà chủ động k·é·o tay Tần Kiếm: "Chúng ta tiếp tục đi xuống thôi, dựa th·e·o tốc độ vừa rồi của chúng ta, muốn đến được tầng dưới cùng chắc không cần nửa năm, bốn năm tháng là đủ rồi."
Tần Kiếm cúi đầu nhìn xuống, kỳ quái nói: "Nhìn không tính là quá cao, sao lại cần lâu như vậy?"
Hỏa Vũ quay đầu cười: "Ta không thể một lần là chèo chống đến cùng được, đợi đến tối ta phải quay trở lại, lên khu vực phía trên nghỉ ngơi ăn cơm qua đêm, đến ngày thứ hai mới có thể tiếp tục đi xuống, cho nên dù có ngươi ở đây, cũng phải đợi Võ Hồn của ta rèn luyện đến một cảnh giới nhất định mới có thể đến được đáy trong vòng một ngày để săn g·iết hỏa diễm thú."
"Vậy chẳng phải nửa năm nay cấp bậc hồn lực của ngươi sẽ kẹt ở level 40 sao?" Tần Kiếm nhíu mày nói.
"Giống như việc săn g·iết Hồn thú có giới hạn tuổi, cũng có thể tăng thêm không ngừng một cấp hồn lực. Nửa năm nay ta tích lũy Hỏa Linh cũng sẽ chuyển hóa thành hồn lực, đến lúc đó toàn bộ sẽ được phản hồi lại." Hỏa Vũ giải t·h·í·c·h.
"Thì ra là vậy."
Tần Kiếm gật đầu.
Hai người tiếp tục đi xuống lần nữa, đến tối ngày hôm đó, bọn họ đã t·r·ải qua ba lần Hỏa Vũ m·ấ·t kh·ố·n·g chế, cũng ôm nhau trọn vẹn đến nửa canh giờ.
Tuy nhiên, Tần Kiếm không làm bất cứ chuyện gì ngoài việc ôm, thời gian còn nhiều, hắn rất kiên nhẫn.
Hai người quay về th·e·o đường cũ, ngay gần lối vào p·h·át hiện bốn động quật được che kín bằng băng.
"A! Thoải mái!"
Trong động quật sát vách bỗng nhiên truyền đến một tiếng tru sói.
Tần Kiếm và Hỏa Vũ đi qua xem xét, chỉ thấy Hỏa Vô Song và Chước Chước đang nằm sảng k·h·o·á·i trong hầm băng.
Cả hai người đều s·ư·n·g mặt s·ư·n·g mũi...
Cảm giác của hai người bọn họ cũng khá n·hạy c·ảm, lập tức n·h·ậ·n ra Tần Kiếm và Hỏa Vũ đến gần.
Hỏa Vô Song xoay người ngồi dậy, sau đó liền trợn tròn hai mắt: "Tần Kiếm, sao ngươi không có một chút tổn thương nào hết vậy?"
Tần Kiếm mỉm cười: "Bởi vì Hỏa Vũ đối với ta cực kỳ ôn nhu."
Hỏa Vũ cúi đầu.
Hỏa Vô Song: "? ? ?"
Chước Chước: "?"
Một lát sau, hai tổ còn lại cũng đều trở về, tự nhiên cũng giống như Hỏa Vô Song, từng người mặt mày đều b·ầ·m d·ậ·p.
Mà là ca ca của Hỏa Vũ, trên mặt Hỏa Vân có rất nhiều vết cắt...
"Các ngươi không dễ dàng gì a, ta còn tưởng rằng đại sư huấn luyện ma quỷ cho chúng ta đã đủ h·u·n·g ·á·c rồi..."
Tần Kiếm n·g·ư·ợ·c lại hơi cảm động, nhất là nghĩ đến mấy tháng kia phải chạy mang vác nặng các kiểu, hình như so với bọn hắn coi như dễ dàng hơn.
"Các ngươi cố gắng lên."
Hắn thực lòng chúc phúc, nhưng không nhận được bất kỳ lời cảm tạ nào, n·g·ư·ợ·c lại còn bị đuổi ra ngoài.
"Đi mau đi mau, nếu ngươi không đi ta đ·á·n·h ngươi a!" Đây là lời nói của Hỏa Vô Song.
Những người khác cơ bản cũng đều như thế, ai bảo hắn là một người không b·ị t·hương chút nào đến cổ vũ chứ? Đó là châm biếm a...
"Hừ, hảo tâm không có hảo báo..."
Tần Kiếm cố ý nắm eo Hỏa Vũ đi một vòng trước mặt Hỏa Vô Song, cho đến khi hắn nghiến răng nghiến lợi h·ậ·n không thể c·ắ·n hắn một cái, mới đắc ý rời đi, trở lại động quật của hắn và Hỏa Vũ.
Bởi vì hai người bị khóa lại với nhau, chia phòng ở giữa cũng tự nhiên là ở cùng nhau.
Động quật này vẫn rất rộng rãi, dù sao cũng là nơi bọn hắn s·ố·n·g nửa năm, vật dụng đầy đủ mọi thứ.
Bố trí vẫn là một chiếc g·i·ư·ờ·n·g lớn, thân m·ậ·t như thế đấy.
Mặc dù Tần Kiếm đã không cần loại bố trí này, coi như hai chiếc hắn cũng có thể ghép thành một, còn lớn hơn cả cái này...
"Lão sư sao không bố trí thêm một cái g·i·ư·ờ·n·g nữa, vậy làm sao mà ngủ..."
Ánh mắt Hỏa Vũ có chút không tập trung, nàng thật sự không ngờ được có thể như vậy, quan hệ tiến triển nhanh đến mức khiến nàng hơi hoang mang, hiện tại đã phải ngủ chung một g·i·ư·ờ·n·g rồi sao?
"Có gì đâu, cùng lắm thì ngươi nằm dưới đất còn ta ngủ trên g·i·ư·ờ·n·g..." Tần Kiếm xua tay, không hề để ý nói.
"Sao có thể để ngươi nằm dưới đất, hầm băng này lạnh lắm... Hả?"
Hỏa Vũ quay đầu lại với vẻ khó tin: "Ngươi nói cái gì? Ta nằm dưới đất?"
Tần Kiếm đương nhiên gật đầu nói: "Không phải ngươi để ý một chiếc g·i·ư·ờ·n·g sao, cho nên tự nhiên là ngươi nằm dưới đất."
Lời này nghe logic thì không có vấn đề gì, có thể nàng Hỏa Vũ dù sao cũng là con gái, thẳng thắn đến mức nào mới có thể nói ra lời như vậy, theo đuổi con gái mà cũng không hiểu đến nịnh nọt sao...
Hỏa Vũ một tay chống nạnh, tay phải chỉ thẳng vào Tần Kiếm: "Ngươi không biết x·ấ·u hổ!"
"Muốn mặt thì nằm dưới đất đi, ngươi để ý thì ngươi đi?" Tần Kiếm khoanh tay nghi ngờ.
"Hừ, ai nói ta để ý! Không phải chỉ là ngủ chung một g·i·ư·ờ·n·g thôi sao? Ngủ thì ngủ, ai sợ ai!" Hỏa Vũ ngẩng cao đầu.
Tần Kiếm ánh mắt tràn đầy ý cười, biết ngay là nàng căn bản chịu không được lời khích tướng mà.
Tiểu cô nương tính tình nóng nảy này, chỉ cần nắm được điểm yếu của nàng, đối phó vẫn là rất nhẹ nhàng.
Sau một phen ồn ào, hai người cuối cùng cơm nước xong xuôi rửa mặt sạch sẽ, nằm song song trên g·i·ư·ờ·n·g.
"Ta nói, cái g·i·ư·ờ·n·g quỷ gì thế này, trong hầm băng mà n·g·ư·ợ·c lại chỉ có một tấm thảm mỏng như vậy?"
Tần Kiếm run rẩy tấm chăn lông tuyết trắng kia, nói: "Ngủ như vậy sẽ không b·ị b·ệ·n·h sao?"
"Ta cảm thấy cũng bình thường..."
Hỏa Vũ nhìn có chút kinh ngạc, chợt liền giật mình: "A đúng rồi, ngươi không phải Võ Hồn hệ Hỏa cũng không phải Võ Hồn hệ Băng, cho nên tự nhiên sẽ cảm thấy lạnh."
Nàng nghĩ ngợi, xích lại gần Tần Kiếm một chút, thân bên tr·ê·n tản ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt.
"Ở Hỏa Ngục, ngươi giúp ta hạ nhiệt độ, vậy thì ở trong hầm băng, để ta sưởi ấm cho ngươi nhé."
Nàng duy trì vẻ mặt không b·iểu t·ình rất vất vả.
Cô nương ngạo kiều này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận