Đấu La Thất Tình Liền Trở Nên Mạnh Hơn

Chương 517: chân chính nhiệm vụ, tranh nam nhân!

**Chương 517: Nhiệm Vụ Chân Chính, Tranh Giành Nam Nhân!**
"Các ngươi trước hết đừng vội..."
Trán Tần Kiếm lóe lên ánh sáng của Tương Tư Đoạn Trường Hồng, cả người hắn cũng như biến thành Tương Tư Đoạn Trường Hồng, nhưng hai mắt lại hiện lên màu lam tinh thần.
Cẩn thận cảm ứng một phen, hắn mới ngẩng đầu lên nói: "Dựa theo liên hệ giữa những Tương Tư Đoạn Trường Hồng của chúng ta, Tiểu Vũ tạm thời không gặp nguy hiểm đến tính mạng."
Trước mắt, Đại Minh, Nhị Minh cùng Đại Vũ a di nghe được câu này, mới có chút thở phào nhẹ nhõm.
"Đại Minh, Nhị Minh, Đại Vũ a di, chuyện lần này không đơn giản, trực giác của ta mách bảo rằng sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mới không trực tiếp đi cứu Tiểu Vũ..."
Tần Kiếm ngẩng đầu, nói với bọn hắn: "Ta đang triệu tập lực lượng lớn nhất có thể vận dụng trong thời gian ngắn, để phòng ngừa tình huống xấu nhất xuất hiện, mà các ngươi khoảng cách gần nhất, cho nên mới trở về một chuyến."
"Tiểu Tình, ngươi luôn thông minh hơn chúng ta, không cần giải thích, trực tiếp nói cho chúng ta biết phải làm thế nào là được." Đại Vũ nói thẳng.
"Đại Vũ a di, thực lực của ngươi bây giờ là bao nhiêu cấp?" Tần Kiếm đột nhiên hỏi.
Đại Vũ nghe được câu này, bỗng nhiên có chút xấu hổ: "Ách, mới 70 cấp."
Tần Kiếm: "..."
"Cái này cũng bình thường, dù sao Đại Vũ a di năm đó cũng không sai biệt lắm đẳng cấp này, đã như vậy thì Đại Vũ a di hãy cùng Đại Minh ở lại chỗ này..."
Hắn mở miệng nói: "Để Nhị Minh cùng ta đi cứu Tiểu Vũ."
"Ở lại chỗ này?"
Đại Vũ nhíu mày: "Thực lực của ta không đủ, nhưng Đại Minh là người lợi hại nhất trong chúng ta, cũng không đi sao?"
Tần Kiếm lắc đầu, nói: "Nơi này mới là sân nhà của Đại Minh, hắn có thể phát huy ra thực lực ít nhất là gấp 12 lần so với khi ở ngoài rừng rậm, ngược lại thực lực của Nhị Minh không liên quan tới hoàn cảnh, có thể cùng ta đi."
"Hơn nữa, Đại Minh mục tiêu quá lớn, đoạn đường này đi qua kinh thiên động địa, không cẩn thận sẽ khiến đám Phong Hào Đấu La trên đại lục chú ý, như vậy sẽ phức tạp..."
Hắn lại nói: "Nếu như là ta, Nhị Minh cùng với Quỷ Báo Đấu La liên hợp lại mà cũng không đối phó được địch nhân, như vậy thì rút lui đến nơi này để quyết chiến... Đại Minh cũng có thể tiếp ứng chúng ta, trước hết cứ ước định cẩn thận, nếu như chúng ta trắng trợn phóng thích khí tức hồn thú của mình, vậy thì là lúc cần trợ giúp, Đại Minh liền ra hỗ trợ."
"Ngoài ra, mời các ngươi cũng chờ ở chỗ này, chờ đợi tin tức, không nên khinh cử vọng động." Tần Kiếm Đạo.
"Ngươi đang lo lắng cái gì?"
Na Nhi bỗng nhiên nói trong lòng: "Nếu như xuất hiện địch nhân mà chúng ta dung hợp cũng không đánh lại, như vậy thì tính thêm cả Thanh Ngưu Mãng ngày hôm nay cũng vô dụng."
"A, ta hiểu rồi."
Nàng lại bừng tỉnh đại ngộ: "Ngươi suy nghĩ xác thực chu toàn, nếu quả thật đến thời điểm nguy cơ sinh tử, nơi này là địa phương duy nhất chúng ta có thể lật bàn."
Bởi vì sâu bên trong nơi này chính là Sinh Mệnh Chi Hồ, bản thể của nàng đang dưỡng thương ở trong đó, thật sự đến lúc không còn đường lui, nàng có thể sớm dung hợp bản thể, mặc dù thực lực sẽ không hoàn toàn khôi phục, nhưng xử lý địch tới đánh là không có vấn đề, trừ phi đối phương đạt tới cấp hai thần trở lên...
"Hy vọng sẽ không đi đến bước này, ngươi bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, ta cũng chưa trưởng thành, cho nên ngươi còn không thể bị Thần giới phát hiện." Tần Kiếm nói trong lòng.
"Ân, ta biết, nhưng nếu là nguy cơ sinh tử ngay trước mắt, vậy thì không có cách nào, cùng nhau còn sống mới là quan trọng nhất." Na Nhi Đạo.
"Trúc Thanh, ngươi ở lại nơi này, có được không?" Tần Kiếm nói với Chu Trúc Thanh ở bên cạnh.
Nàng có chút trầm mặc, nhưng rất nhanh liền nhìn hắn gật đầu: "Tốt, ta đã biết."
Tần Kiếm tiến lên nhẹ nhàng ôm nàng, đặt một nụ hôn lên trán: "Ta không phải là không muốn mang theo ngươi, nhưng..."
"Ta biết, ngươi không cần giải thích, ta cũng sẽ không không vui..."
Chu Trúc Thanh lắc đầu, nói: "Bên cạnh ngươi lực lượng đã đủ mạnh, có ta hay không có ta không có khác biệt lớn."
Nhưng ta một ngày nào đó sẽ có được lực lượng đứng ở bên cạnh ngươi.
Nàng lặng lẽ kiên định quyết tâm mạnh lên, chỉ vì lần sau khi xuất hiện tình huống như vậy, sẽ không lại bởi vì chính mình vô năng mà hối hận...
"Ân, ngươi trước tiên ở nơi này chờ, ta... Sẽ rất mau dẫn Tiểu Vũ trở về."
Tần Kiếm chào hỏi Nhị Minh một tiếng, liền chuẩn bị rời đi.
"Tiểu Tình..."
Thanh âm của Đại Vũ a di bỗng nhiên vang lên.
Tần Kiếm quay đầu, nhìn về phía Đại Vũ a di rất ôn nhu chiếu cố bọn hắn lớn lên.
Trên mặt nàng hiện ra một vòng bàng hoàng, muốn nói lại thôi, cuối cùng hóa thành một câu: "Nhất định phải mang theo Tiểu Vũ trở về."
"Tiểu Vũ nhất định sẽ an toàn trở về, ta cam đoan!" Tần Kiếm trịnh trọng cam kết.
Sau đó hắn không dừng lại, trực tiếp nhảy lên vai phải Nhị Minh đứng vững: "Nhị Minh, chúng ta đi."
Nhị Minh đáp lời mà động, hướng về phía Tần Kiếm chỉ, ầm ầm chạy tới.
Quỷ Báo Đấu La đi sát đằng sau bọn hắn...
"Cúc trưởng lão, tình huống bây giờ thế nào?"
Ven rừng rậm, đám người Vũ Hồn Điện tụ tập ở đây.
Cầm đầu là Cúc Đấu La, còn có nhân vật chính săn giết lần này, Hồ Liệt Na.
Những người khác như Diễm, còn có ca ca của nàng Tà Nguyệt cũng ở trong đội ngũ.
"Tạm thời không có gì tiến triển..."
Cúc Đấu La hai tay ôm ngực, nữ lý nữ khí nói: "Thái tử Tinh La Đế Quốc này cũng không biết chỉ huy thế nào, trọn vẹn ba vạn quân đội, săn bắt một con Nhu Cốt Thỏ vừa mới 60 cấp mà đến bây giờ đều không có tiến triển gì, trừ việc không để cho nàng đào tẩu, thế mà cũng không tạo ra thương tổn gì..."
Hắn nhíu mày: "Bọn hắn đây là đang chơi đồ hàng sao?"
"Tinh La Đế Quốc dù sao cũng khác Thiên Đấu đế quốc, quân đội của bọn hắn số lượng cùng tố chất tuy cao, nhưng đẳng cấp hồn sư lại không cao..."
Trong mắt Hồ Liệt Na lóe lên một vòng u ám: "Nếu như chỉ huy không tốt, xác thực rất khó vây bắt một con Nhu Cốt Thỏ 10 vạn năm, không bằng... Chúng ta trực tiếp ra tay đi."
Cúc Đấu La sửng sốt, khuyên nhủ: "Hiện tại động thủ quá lộ liễu, về sau rất dễ dàng bị Giáo Hoàng điều tra ra, vậy coi như có phiền phức."
"Vậy thì thế nào?"
Hồ Liệt Na cau mày nói: "Dù sao các ngươi đều gọi hắn là Giáo Hoàng, có quan hệ gì với ta?"
"Na Na..."
Tà Nguyệt tiến tới góp mặt, có chút lo lắng nói: "Gần đây ngươi làm sao vậy? Hình như từ sau khi trở về lần trước, tính tình liền trở nên kém đi rất nhiều."
Hồ Liệt Na liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Mặc kệ là ai phát hiện nam nhân mình thích cùng người này cũng có quan hệ, cùng người kia cũng có quan hệ, thậm chí cùng lão sư của mình đều có quan hệ, cũng sẽ tâm tình không tốt."
Tà Nguyệt: "..."
"Khục..."
Lời này nói ra thực sự xấu hổ, Cúc Đấu La không khỏi chuyển hướng nói: "Chờ một chút đi, lão Quỷ một mực ẩn núp, một khi có cơ hội thích hợp, nhất định sẽ đem con hồn thú 10 vạn năm kia bắt cho ngươi, hơn nữa còn muốn vu oan cho Tinh La Đế Quốc."
"Hắn đến bây giờ cũng không có động tĩnh, đoán chừng là không có tìm được cơ hội thích hợp đi." Hắn nói như thế.
Hồ Liệt Na tiếp tục nhíu mày, bình thường cặp mắt hồ ly vũ mị kia, hiện tại tràn ngập sát lục, còn có u ám ẩn tàng đang lặng lẽ ảnh hưởng tâm tính của nàng, nhưng nàng lại hoàn toàn không biết gì cả.
"Vậy thì chờ một chút, xem lại có cơ hội tốt hay không..." Nàng lạnh mặt nói.
Cúc Đấu La nhẹ nhàng thở ra.
Hắn biết rõ nhiệm vụ chân chính của mình là gì, cho tới bây giờ không phải là săn giết hồn thú, mà là giúp Giáo Hoàng bệ hạ...
Tranh đoạt nam nhân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận