Đấu La Thất Tình Liền Trở Nên Mạnh Hơn

Chương 234: Muốn trái ôm phải ấp?

**Chương 234: Muốn ôm cả hai người?**
"Băng Nhi, ta đột nhiên nhớ ra..."
Hỏa Vũ bỗng sửng sốt nói: "Hai chúng ta rốt cuộc là lúc nào đồng ý cùng hắn ở chung tại khách sạn qua đêm vậy?"
Thủy Băng Nhi suýt chút nữa bật cười thành tiếng: "Ngươi đến giờ mới nhớ ra vấn đề này sao?"
Hỏa Vũ gõ gõ đầu, bĩu môi nói: "Ai bảo hắn hết chuyện này đến chuyện khác, làm đầu óc ta choáng váng hết cả lên..."
"Cho nên, ngươi nghĩ nhiều như vậy làm gì, thích thì cố gắng ở cùng nhau, không thích thì rời đi..."
Thủy Băng Nhi kéo tay Hỏa Vũ, cùng đi về phía giường: "Đối với ngươi mà nói, không cần nghĩ, cứ làm theo những gì mình muốn mới là thoải mái nhất, không phải sao?"
Hỏa Vũ không phản ứng chút nào liền bị nàng túm lên giường, trong lúc đó thế mà không hề phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn.
Đợi đến khi Tần Kiếm tắm rửa xong đi ra, liền kinh ngạc nhìn thấy Thủy Băng Nhi và Hỏa Vũ đã tựa vào đầu giường, mỗi người chiếm một bên.
"Các ngươi..."
Hắn còn chưa nói hết câu, Hỏa Vũ liền hung hăng ném một cái gối tới: "Hôm nay ta cùng Băng Nhi ngủ giường, một mình ngươi ngủ sô pha!"
"Ngươi cùng Băng Nhi ngủ?"
Tần Kiếm biểu lộ có chút cổ quái: "Sao lại cảm thấy có mùi 'quýt trong quýt' thế này..."
"Cái gì mà 'quýt trong quýt'?" Hỏa Vũ hỏi.
Tần Kiếm lắc đầu đứng trước giường, suy tư xem nếu bây giờ mà xông lên thì có bị Hỏa Vũ đạp xuống hay không.
Thôi vậy, dùng lại chiến thuật.
"Ông!"
Trong tay phải Tần Kiếm bỗng nhiên xuất hiện Tương Tư Đoạn Tràng Hồng, đóa hoa trung chi vương trong trắng lộ hồng hấp dẫn ánh mắt của hai cô gái thích chưng diện.
"Tần Kiếm, đây là hoa gì vậy?" Thủy Băng Nhi nhịn không được hỏi.
Tần Kiếm cười cười, lặng lẽ không tiếng động ngồi ở cuối giường, sau đó bắt đầu đọc thuộc lòng nguyên văn câu chuyện của Đường Tam.
Nói xong, hắn đã đá giày xuống, ngồi xếp bằng ở giữa giường lớn, mà Thủy Băng Nhi và Hỏa Vũ đang đắm chìm trong câu chuyện tình yêu đẹp đẽ, thê lương kia không hề phát giác gì.
"Tương Tư Đoạn Tràng Hồng... Thật sự là giống như tên gọi của nó..." Thủy Băng Nhi thì thào nói.
Hỏa Vũ nhìn về phía Tần Kiếm, thần sắc có chút xúc động: "Phải có tình cảm toàn tâm toàn ý, chân thành tha thiết mới có thể nhận được sự công nhận của nó, ngươi vậy mà có thể thành công..."
"Ta vì sao lại không thể thành công?"
Tần Kiếm cười cười, lại nhích về phía trước mấy phân, dần dần tiến gần đến vị trí giữa hai người.
"Vậy lúc đó trong đầu ngươi nghĩ đến ai?" Thủy Băng Nhi hỏi ra một vấn đề cực kỳ mấu chốt.
Hỏa Vũ lập tức nhìn qua, thần sắc có chút khẩn trương: "Đúng vậy, lúc đó ngươi nghĩ đến ai?"
Tần Kiếm cười nhạt: "Nghĩ đến ai cũng như nhau thôi..."
Sắc mặt Thủy Băng Nhi và Hỏa Vũ đồng thời vặn vẹo.
"Ta chứng minh cho các ngươi xem..."
Tần Kiếm lấy ra một cây kim nhỏ, nhẹ nhàng châm lên ngón tay, sau đó nhìn Thủy Băng Nhi, để giọt máu rơi vào cánh hoa.
Chuyện cũ trước kia, ùn ùn kéo đến.
Ý chí thủ hộ chân thành nhất, hắn không hề có bất kỳ tì vết nào.
"Ông!"
Một cánh hoa rơi xuống, theo ngón tay Tần Kiếm vươn ra: "Giúp ta bảo vệ nàng."
"Vút!"
Cánh hoa bay vào ngực Thủy Băng Nhi, chậm rãi ẩn vào trong đó.
Đôi mắt đẹp của Thủy Băng Nhi kinh ngạc, dần dần trở nên dịu dàng như nước.
Tiếp đó, Tần Kiếm lại làm tương tự, cũng đưa cho Hỏa Vũ một cánh hoa, khiến cho cô nương với ngọn lửa mãnh liệt này cũng trở nên động tình.
Tần Kiếm lại nhích ba tấc...
Thủy Băng Nhi bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt hướng lên Tương Tư Đoạn Tràng Hồng trên tay hắn, đặc biệt là mấy vị trí cánh hoa đã rơi xuống.
"Một... Hai... Ba... Bốn... Năm..."
Nàng khẽ đếm, nghe mà trong lòng Tần Kiếm lộp bộp một tiếng.
"Năm cánh a..."
Thủy Băng Nhi ngẩng đầu nhìn Tần Kiếm một chút, chợt xoay người đưa lưng về phía hắn: "Hừ!"
Tần Kiếm thừa cơ hội này ngồi vào giữa hai người.
Sau đó nghiêng người vỗ vỗ vai Thủy Băng Nhi, cực kỳ nghi hoặc: "Băng Nhi, ngươi sao thế?"
Bởi vì động tác của hắn quá mức tự nhiên, trước đó lại bị Tương Tư Đoạn Tràng Hồng hấp dẫn toàn bộ sự chú ý, cho nên Thủy Băng Nhi và Hỏa Vũ thế mà không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Đây chính là, khi trong tầm mắt có tiêu điểm, người ta sẽ xem nhẹ những nơi khác...
Tần Kiếm đã vận dụng chiến thuật trên Đấu hồn trường vào việc này một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
"Hừ..."
Thủy Băng Nhi lại lần nữa khẽ hừ một tiếng, không thèm để ý đến hắn.
"Tỷ... Tỷ?"
Tần Kiếm bỗng nhiên nhích tới, khẽ cắn nhẹ vào tai nàng.
Sự kích thích khác lạ khiến Thủy Băng Nhi toàn thân run lên, liền không hiểu vì sao bị Tần Kiếm kéo vào trong ngực.
"Tần Kiếm!"
Tiếng gầm giận dữ từ phía sau truyền đến, Tần Kiếm trong nháy mắt phản ứng, trở lại nằm thẳng, một tay khác đưa qua, cũng ôm Hỏa Vũ vào lòng.
"Ngươi muốn ôm cả hai người sao?!"
Hai cô gái này đều nổi giận, cực kỳ ăn ý đẩy Tần Kiếm ra, mỗi người quay sang một bên.
Các nàng đã quên mất vốn định để Tần Kiếm ngủ ghế sô pha, chỉ có thể nói rõ, trong tiềm thức các nàng vốn đã công nhận khả năng ba người cùng ngủ.
Tần Kiếm ý thức được điểm này, lập tức yên lòng, còn về việc muốn ôm cả hai, kỳ thật cực kỳ đơn giản...
Hắn lại lật người, từ phía sau ôm Thủy Băng Nhi: "Được rồi, vậy ta ôm tỷ tỷ đi ngủ cũng được chứ?"
Thủy Băng Nhi mỗi lần nghe hắn gọi tỷ tỷ, đều cảm thấy có gì đó rất lạ, động tình, đẩy hắn ra là chuyện chưa từng nghĩ tới.
Thấy hai người bọn họ ôm nhau, chính mình chỉ có một mình, Hỏa Vũ quả nhiên nổi giận đúng như Tần Kiếm dự liệu: "Tại sao ngươi có thể ôm nàng? Buông ra! Đến ôm ta!"
Tần Kiếm bộp một tiếng tắt đèn ngủ, bên giường chìm vào một vùng tăm tối, sau đó lại dùng một tay ôm chặt lấy Hỏa Vũ.
Bóng tối có thể cho người ta một tầng bảo vệ, không nhìn thấy lẫn nhau, cũng khiến cho các nàng không quá kháng cự việc cùng bị Tần Kiếm ôm lấy.
"Tay trái của ngươi đâu? Không cho phép ôm nàng!"
Hỏa Vũ chỉ nói như vậy, nhưng không hề đẩy hắn ra.
"Được, nghe ngươi..."
Tần Kiếm cười khẽ đáp, tay trái lại lặng lẽ ôm Thủy Băng Nhi chặt hơn một chút.
Thủy Băng Nhi tựa vào đầu vai hắn, lặng lẽ cười.
Nàng đối với mấy trò xiếc mà Tần Kiếm bày ra đương nhiên là rõ, chỉ là không ngại và cũng không vạch trần mà thôi.
Tần Kiếm yên lặng ôm các nàng, trong lòng cảm giác kích động dần trở nên êm dịu, ngược lại là bầu không khí ấm áp đang bồi hồi.
Nếu như nói, trên thế giới này có Băng Tuyết nữ thần và Hỏa Diễm nữ thần, vậy thì nhất định là thích hợp nhất với các nàng.
Nóng bỏng và lạnh lẽo, hai loại khí tức quấn quanh người, Tần Kiếm thu được cảm giác thỏa mãn cực lớn.
Một đêm này không tiếp tục phát sinh chuyện gì, chỉ là đến ngày thứ hai, khi ba người tỉnh lại từ trong chăn lớn, mới lại nghênh đón những sự khác biệt.
Sau đó, nhẫn nhịn một đêm, Tần Kiếm bắt đầu phát huy năng lực, cụ thể như thế nào thì không thể miêu tả, đợi đến khi ba người trả phòng, đã là chạng vạng tối.
Tu La tràng chi băng hỏa lưỡng trọng thiên, Tần Kiếm sơ bộ bình định.
Ba người tản bộ dưới ánh hoàng hôn, trong ráng chiều lưu quang.
Có tiếng nhị hồ du dương truyền đến, thê lương, bi ai, bi thảm.
"A? 'Nhị Tuyền Ánh Nguyệt'? A Bỉnh cũng xuyên qua rồi sao?"
(*Nhị Tuyền Ánh Nguyệt: tên một khúc nhạc)
Tần Kiếm nhìn qua, quả nhiên thấy một người đàn ông trung niên đeo kính râm ngồi bên vệ đường, cực kỳ nhập tâm kéo đàn nhị hồ.
Mà bên cạnh hắn, Thái Long cùng cha hắn Thái Nặc vừa vặn đi lại tập tễnh ngang qua.
"Cái này phối nhạc... chậc... hóa ra là chuẩn bị cho bọn họ a..."
Tần Kiếm xoa cằm đánh giá hai con tinh tinh lớn trước mặt: "Xem ra trong rừng cây là Đường Tam thắng, sau đó hắn lại đem cha con Thái Long cho độc lật ra..."
"Tần Kiếm! Là ngươi!"
Tiếng gầm giận dữ truyền đến...
Bạn cần đăng nhập để bình luận