Đấu La Thất Tình Liền Trở Nên Mạnh Hơn

Chương 232: Nguyên lai ta như thế thích ngươi

**Chương 232: Thì ra ta thích ngươi đến vậy**
"Tỷ... Tỷ tỷ?"
Tần Kiếm ngây ngẩn cả người, dáng vẻ đó khiến Thủy Băng Nhi không nhịn được che miệng khẽ cười.
"Ta vốn dĩ lớn hơn tên ngốc nhà ngươi mấy tuổi, làm tỷ tỷ có gì không thể?" Nàng cười tủm tỉm nói.
Tần Kiếm có chút đảo mắt: "Có thể, nhưng dáng vẻ nhát gan sợ phiền phức năm đó của ngươi thật sự đã thâm căn cố đế, ta căn bản không có khả năng coi ngươi là tỷ tỷ mà đối đãi..."
"Trước kia khác, bây giờ khác..."
Thủy Băng Nhi lười biếng dựa vào ghế sô pha, một tay điểm lên trán Tần Kiếm, giận nói: "Nếu không phải không thể làm tình lữ, ai thèm làm tỷ tỷ của ngươi?!"
Một tiếng oán trách này nghe được khiến toàn thân Tần Kiếm đều mềm nhũn ra.
Không thể không nói, Thủy Băng Nhi khi gặp lại cho hắn một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt.
Dáng vẻ nhát gan đã hoàn toàn không thấy, có chỉ là phong tình ngự tỷ hoàn mỹ đến thành thục, tựa như móng vuốt nhỏ thỉnh thoảng trêu chọc tim hắn.
Tần Kiếm không nhịn được nắm lấy ngón tay của nàng, mang theo mấy phần vẻ quái dị nói: "Tỷ tỷ?"
Toàn thân Thủy Băng Nhi run lên, một vệt hồng nhuận liền xuất hiện trên khuôn mặt băng ngọc.
Nàng cũng không nghĩ tới việc nghe Tần Kiếm gọi tỷ tỷ mình, thế mà lại có loại cảm giác kích động dị dạng...
"Tỷ tỷ có thể ôm ngươi không?" Thủy Băng Nhi chớp đôi mắt như băng tuyết nói.
Vốn nàng cho rằng Tần Kiếm nhất định sẽ đáp ứng, nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy hắn lắc đầu, rất bất đắc dĩ nói: "Không thể, tạm thời mà nói, chúng ta không thể có những tiếp xúc như vậy."
"A..."
Thủy Băng Nhi trầm thấp đáp một tiếng.
Tần Kiếm thấy nàng có chút thất lạc, không khỏi an ủi nói: "Yên tâm đi, qua một thời gian ngắn là có thể... Ách..."
Qua một thời gian ngắn, cũng chính là đến khi chia tay cùng Hỏa Vũ mới được...
Tần Kiếm nhức đầu bưng kín trán.
Ngược lại Thủy Băng Nhi khẽ cười một tiếng: "Không có chuyện gì, chỉ cần biết là ngươi vẫn luôn thích ta, coi như không thể ôm cũng không quan hệ, coi như một mực làm tỷ tỷ... Cũng không quan hệ..."
Tựa hồ là phát giác được cảm xúc Tần Kiếm có chút sa sút, nàng bỗng nhiên đứng dậy, cúi người tiến đến trước người Tần Kiếm, trong lúc vô tình đem cảnh đẹp trước ngực bày ra.
"Ngươi có còn nhớ muốn xem ta nhảy... 《Từng Phút Từng Giây》 không?" Nàng hơi vểnh đôi môi đỏ nói.
Ánh mắt Tần Kiếm lập tức rời đi ngọn núi tuyết, trở nên sáng rực lên.
"Ha ha..."
Thủy Băng Nhi khẽ cười một tiếng, dáng người xoay tròn, biến thành tư thế yếu ớt ngồi bên trên đùi hắn.
"Cạch."
Hồn đạo khí chứa nhạc đệm đã từng được mở ra, âm nhạc ưu mỹ mà dụ hoặc vang lên.
Sau đó, Thủy Băng Nhi đối mặt Tần Kiếm, bắt đầu chậm rãi vặn vẹo...
Dáng múa hoàn mỹ, dáng người hoàn mỹ, kết hợp với nhau, dùng phương thức dụ người nhất bày ra ở trước mắt Tần Kiếm.
Hắn kinh ngạc nhìn Thủy Băng Nhi yếu ớt ngồi bên trên đùi Tần Kiếm, múa ra tư thế xinh đẹp nhất đời này, thân thể trong nháy mắt cứng đờ.
"Thật sự là... Yêu tinh..."
Hắn lẩm bẩm, ánh mắt tan rã, nhịn không được liền quên cấm kỵ, trực tiếp ôm lấy nàng, xoay người đặt ở trong ghế sô pha.
"Phốc..."
Quả nhiên phun ra một ngụm máu, lực lượng hài hòa không cách nào chống cự.
Thủy Băng Nhi kinh hô một tiếng: "A!"
Nhưng Tần Kiếm lại ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn lần này chỉ là phun ra một ngụm nhỏ, không đợi hắn buông tay đang ôm Thủy Băng Nhi ra, hắn thế mà liền không còn tức đến muốn phun máu.
"Đây là... Chuyện gì xảy ra?"
Hắn vẫn còn đè lên Thủy Băng Nhi, trong mắt tràn đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Một bàn tay nhỏ băng ngọc đưa qua, nhu hòa lau đi vết máu ở khóe miệng Tần Kiếm, sau đó đưa tay nhẹ nhàng ôm chặt hắn, đặt đầu hắn lên nơi mềm mại của mình.
"Về sau... Liền để tỷ tỷ bảo hộ ngươi đi... Mặc kệ có chuyện gì, ta đều nguyện ý giúp ngươi..."
Thủy Băng Nhi thì thào nhỏ nhẹ đánh thức Tần Kiếm, hắn mở to mắt: "Chẳng lẽ là bởi vì ngươi muốn làm tỷ tỷ của ta?!"
"?"
Thủy Băng Nhi đầu đầy dấu hỏi.
Tần Kiếm cũng là mặt mũi tràn đầy ý cười dở khóc dở cười.
Hắn không nghĩ tới quy tắc cường đại như vậy lại có trăm ngàn chỗ hở, trên danh nghĩa nhận người làm tỷ tỷ liền có thể ôm một cái? Vậy hắn lúc ấy thống khổ cùng nàng chia tay đến cùng là vì cái gì chứ...
Về sau dứt khoát nhận thêm nhiều tỷ tỷ muội muội, ân... Còn có nữ nhi gì đó...
Dù sao ôm một cái hôn hôn nữ nhi của mình... Đại khái cũng coi như bình thường?
Thực sự không được còn có thể nhận sư đồ? Dù sao nữ đồ đệ cùng nữ sư phụ không phải liền là dùng để... Khục...
"Tần Kiếm! Tần Kiếm! Các ngươi vừa mới làm sao thế? Vì cái gì Băng Nhi lại kêu một tiếng?"
Hỏa Vũ trùm khăn tắm, đầu tóc đều không lau, hấp tấp xông ra.
Nhưng sau đó nàng liền thấy Tần Kiếm cùng Thủy Băng Nhi ôm nhau thành một đoàn ở trên ghế sô pha, thậm chí, bên cạnh còn có một vũng máu, lại liên tưởng đến tiếng kêu vừa rồi của Thủy Băng Nhi...
"Ngươi... Các ngươi..."
Hỏa Vũ thần kinh không ổn định chỉ bọn hắn, thốt ra: "Các ngươi tốc độ nhanh như vậy sao? Ta tắm rửa một lúc mà các ngươi đã làm xong rồi?!"
Hắc tuyến lít nha lít nhít bò đầy trán Tần Kiếm.
Hai người đứng dậy, Tần Kiếm tức giận nói: "Ngươi lại suy nghĩ lung tung cái gì vậy!"
"Ta cũng đi tắm rửa."
Thủy Băng Nhi không nói gì, nở nụ cười xinh đẹp rồi đi tắm.
"Các ngươi thật chẳng hề làm gì?" Ánh mắt Hỏa Vũ tràn đầy hoài nghi.
Tần Kiếm đưa tay liền gõ nhẹ lên đầu nàng một cái, sau đó dắt nàng ngồi xuống: "Tới, ta lau đầu cho ngươi."
Nói xong, hắn không e dè đi tới toilet, đối với thân thể mềm mại đã cởi bỏ một nửa của Thủy Băng Nhi làm như không thấy, thản nhiên mang theo khăn lông đi ra.
"Ngươi..."
Ánh mắt Hỏa Vũ có chút phức tạp: "Ngươi cùng Băng Nhi quan hệ vẫn tốt như vậy sao?"
"Hỏa Vũ..."
Tần Kiếm dùng sức mím môi một cái, cuối cùng vẫn là không lừa gạt nàng: "Ta cho tới bây giờ liền chưa từng muốn buông tay nàng, ta chỉ là không có biện pháp..."
Hỏa Vũ không nói chuyện.
Tần Kiếm liền đi lên trước, cầm khăn mặt nhu hòa lau tóc cho nàng.
Cảm thụ được cử động ôn nhu của hắn, trong mắt Hỏa Vũ cũng hiện lên một tia nhu sắc, nhưng rất nhanh liền bị vẻ mờ mịt bao trùm.
"Vì cái gì... Ngươi không thể chỉ thuộc về một mình ta..." Nàng thấp giọng thì thào nói.
Tần Kiếm yên lặng lau đầu, không nói một lời.
"Ta cho tới bây giờ liền chưa từng làm rõ được những việc này, cũng ghét nhất những quan hệ phức tạp."
Hỏa Vũ ngẩng đầu, bắt lấy tay hắn đang cầm khăn lông, một đôi mắt như lửa nhìn chằm chằm Tần Kiếm: "Nếu như... Nếu như ngươi không có cách nào buông tay Băng Nhi, như vậy... Ta... Ta... Ta..."
Nói xong, trong mắt nàng liền có sương mù mờ mịt tràn ngập ra.
Mặc kệ nàng có hạ quyết tâm thế nào, đều vẫn là không có cách nào nói ra câu kia.
Nàng rốt cục biết mình thích thiếu niên tuấn dật trước mắt này đến nhường nào.
Từ rất sớm trước kia, từ khi hắn dạy dung hoàn, từ khi hắn nắm tay nàng cướp đoạt thứ ngay từ đầu, từ khi hắn ngăn cơn sóng dữ, nàng liền đã cực kỳ thích, cực kỳ thích hắn.
Về sau vì sao biết cùng Thủy Băng Nhi trở thành khuê mật, vì cái gì luôn quất mà chưa từng có hướng tới Thiên Thủy Học Viện, cũng là muốn thử vận may xem có thể hay không nhìn thấy hắn a...
"Thì ra ta thích ngươi đến vậy..."
Hỏa Vũ che miệng, nước mắt từng viên lớn nhỏ giọt xuống.
Mà hồn lực của Tần Kiếm lại lúc này đạt đến cấp 48.
Không có nói ra được lời tách ra, Hỏa Vũ ngược lại càng thêm ý thức được địa vị của Tần Kiếm trong lòng nàng, hiểu rõ hơn tình cảm của mình, minh bạch chính mình không muốn mất đi hắn đến nhường nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận