Đấu La Thất Tình Liền Trở Nên Mạnh Hơn

Chương 189: Ta không thả ngươi có thể làm gì?

**Chương 189: Ta không buông, ngươi làm gì được ta?**
"Tần Kiếm, vì sao các nàng đều nhìn ngươi?"
Chu Trúc Thanh nhìn quanh, xác định bảy nữ hài tử trên đài đều đang nhìn Tần Kiếm bên cạnh nàng.
"Đại khái là do ta quá tuấn tú đi..." Tần Kiếm ngượng ngùng nói.
"Nói bậy..."
Chu Trúc Thanh khẽ cáu, nhịn không được lại nhắm vào eo Tần Kiếm...
Bá bá bá...
Trong nháy mắt, ánh mắt của bảy người đều chuyển dời đến trên người Chu Trúc Thanh.
Chu Trúc Thanh tay cứng đờ: "Các nàng... Sao lại nhìn ta?"
"Khụ khụ..."
Tần Kiếm vội ho một tiếng, quyết đoán kéo Chu Trúc Thanh đứng dậy: "Thừa dịp các nàng còn chưa đánh, chúng ta vẫn là đi trước thôi."
"Tại sao phải đi?" Chu Trúc Thanh nhíu mày hỏi.
Tần Kiếm kéo tay nàng, cơ hồ là chạy trối c·hết: "Nếu ngươi không đi, nơi này sẽ biến thành Tu La tràng, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ thấy chúng ta!"
Chu Trúc Thanh còn chưa lĩnh hội được ý tứ trong lời nói của Tần Kiếm, liền nghe thấy âm thanh của mấy cô gái trên đài trăm miệng một lời vang lên: "Dừng lại! Đừng chạy!"
Tần Kiếm chạy nhanh hơn...
Khán giả: "..."
Duy nhất không hô lên là Thủy Băng Nhi, bỗng nhiên cười, tựa như đóa hoa nở rộ, khuynh đảo chúng sinh.
Nàng ngăn cản sáu nữ hài lo lắng phía sau, khí thế trên người bỗng nhiên bộc phát: "Thiên Thủy chiến đội, giải quyết bọn họ nhanh lên."
"Vâng!" Sáu cô gái đồng thanh nói.
Người xem còn chưa hiểu rõ băng tuyết K·iếm Hoàng chiến đội làm sao lại biến thành Thiên Thủy chiến đội, chỉ thấy bảy cô gái trên đài bỗng nhiên tản ra.
Năm người khác phụ trách kiềm chế, Tuyết Vũ trực tiếp phụ trợ Thủy Băng Nhi dùng ra Băng Phượng Hoàng Võ Hồn.
"Băng Phượng Hoàng, Băng Tuyết Phiêu Linh!"
Lúc Tần Kiếm chạy ra lối ra quay đầu lại, chỉ thấy đấu hồn đài trống trải hiện ra một con Băng Tuyết Phượng Hoàng to lớn mà hoa mỹ, cơ hồ trong nháy mắt liền đem bảy vị hồn sư đối diện đóng băng thành tượng.
"Ta đi, có lầm hay không, ngay cả cái này đều dùng đến, các nàng đ·i·ê·n rồi sao?"
Tần Kiếm đau đầu một vòng.
Hắn hiện tại là thật không làm tốt chuẩn bị gặp mặt Thủy Băng Nhi, nhất là nơi này vẫn là Tinh La Đế Quốc, hắn chạy tới chính là vì đối phó Tinh La Đại hoàng tử, vạn nhất náo ra động tĩnh quá lớn, vậy thì phiền toái...
"Tần Kiếm, ngươi cùng các nàng rốt cuộc có quan hệ gì?" Chu Trúc Thanh lúc này đã kịp phản ứng.
Có điều, Tần Kiếm không trả lời ngay, chỉ cắm đầu kéo nàng chạy.
"Vù vù!"
Nhưng bọn hắn vừa mới bước ra đại đấu hồn trường xa hoa đại môn, chỉ thấy hai đạo thân ảnh băng lam cực tốc xông ra chặn phía trước.
Mẫn công hệ Thủy Nguyệt Nhi cùng Cố Thanh Ba...
Mà Tần Kiếm vừa quay đầu lại, năm người còn lại liền đã xuất hiện tại sau lưng.
"Không phải đâu, ngay cả hồn kỹ đều dùng đến..."
Tần Kiếm nhìn Hồn Hoàn quang mang không ngừng rung động trên người các nàng, bất lực không biết nói gì.
Bảy cô gái thêm Tần Kiếm, thêm Chu Trúc Thanh, chín người chặn ở cổng đại đấu hồn trường, trong lúc nhất thời không ai nói chuyện.
Chỉ có vô số ánh mắt hội tụ tới, hào quang bát quái chiếu sáng Dạ Không.
"Đội..."
Thủy Nguyệt Nhi nhịn không được mở miệng, lại bị Thủy Băng Nhi phất tay ngăn lại, nàng từng bước giẫm lên bước chân mèo tiến lên, từng đóa Băng Liên nở rộ dưới chân.
Không có lửa giận, không có ảm đạm, nàng bình tĩnh, mà tự tin.
Ngoại trừ ở nơi Tần Kiếm không nhìn thấy, đôi tay băng ngọc của nàng đang khẽ run...
"Ngươi... Không muốn gặp ta sao..."
Nàng đi đến trước người Tần Kiếm, dừng lại khi khoảng cách không đủ nửa mét.
Tần Kiếm mang mặt nạ, nhìn lên Thiên Không, không phản ứng chút nào.
"Ngươi có phải hay không muốn nói ta nhận lầm người?"
Động tác phía dưới của Thủy Băng Nhi làm cho Chu Trúc Thanh mở to hai mắt, cũng làm cho đám người vây xem chung quanh nghẹn họng nhìn trân trối.
Bởi vì nữ hài nhi như băng tuyết này nhẹ nhàng đưa ra hai tay, chậm rãi đặt lên lồng ngực Tần Kiếm, dọc theo hoa văn quần áo, từng chút mơn trớn: "Đây là y phục ta tự tay may, từng giờ từng phút ta đều vô cùng rõ, dùng bao nhiêu kim, may bao nhiêu chỉ... Còn có, đâm rách mấy lần ngón tay..."
Tần Kiếm nắm chặt hai tay.
Thủy Băng Nhi đặt hai tay lên cổ áo, chậm rãi sờ lên khuôn mặt hắn: "Y phục ta sẽ không nhận lầm, ngươi, ta càng không khả năng nhận lầm..."
"Coi như ngươi đeo mặt nạ, coi như ngươi cao lớn, liền coi như chúng ta đã lâu không gặp..."
Thủy Băng Nhi rốt cục rơi xuống một giọt nước mắt: "Ta cũng sẽ không nhận lầm ngươi,
Đúng không... Tần Kiếm?"
Tần Kiếm kinh ngạc không nói.
Ngón tay Thủy Băng Nhi khẽ nâng, vừa muốn tháo mặt nạ xuống, lại bị Tần Kiếm theo tay nắm lấy, kéo xuống.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, không cho nàng tháo mặt nạ xuống.
Thủy Băng Nhi toàn thân chấn động, hai tay ấm áp, giống như đúc trước kia...
Chu Trúc Thanh sững sờ nhìn ngọc thủ của nàng bị Tần Kiếm bắt lấy, nói: "Nguyên lai y phục của hắn đều là ngươi tặng..."
Nàng nhớ tới lúc đầu nhìn thấy Kiếm Đấu La lần kia, nàng liền đã từng ép hỏi Tần Kiếm bộ trang phục này là ai tặng, về sau bị Tần Kiếm lảng tránh...
Không nghĩ tới lại chính là cô gái trước mắt này tặng, mà lại là tự tay may!
"Ngươi..."
Thủy Băng Nhi cuối cùng đem ánh mắt chuyển dời đến Chu Trúc Thanh, trong mắt có mấy phần vẻ cô đơn: "Ngươi là người yêu hiện tại của hắn?"
Chu Trúc Thanh vô ý thức đứng thẳng người lên, bày ra ưu thế lớn nhất của mình.
Nàng lạnh nhạt nói: "Vâng."
Mặc dù Thủy Băng Nhi xuất hiện khiến trong nội tâm nàng cảnh giác, nhưng kỳ thật loại cảm giác nguy cơ kia so với Trữ Vinh Vinh nhỏ hơn không biết bao nhiêu, bởi vì Tần Kiếm rất rõ ràng đã tách ra với nàng, hơn nữa một mực cũng không có liên hệ.
Không giống Trữ Vinh Vinh, hai người bọn họ trên người có một loại liên hệ rất đặc biệt, dù tơ có đứt cũng khó mà hình dung, loại cảm giác này phảng phất hai người bọn hắn mới là một thể, mà nàng, Chu Trúc Thanh, là người ngoài... Hoặc là Tiểu Tam?
Ngược lại Thủy Băng Nhi phi thường để ý nữ hài tử xuất hiện bên cạnh Tần Kiếm này. Khí chất cao lạnh trời sinh cùng dáng người ngạo nghễ của đối phương hình thành sự so sánh rõ ràng, cực kỳ sức hấp dẫn, đại khái có thể hấp dẫn đến ánh mắt tất cả nam nhân.
"Tần Kiếm, ngươi còn muốn nắm tay của nàng bao lâu?" Chu Trúc Thanh lạnh lùng nói.
Hàn khí xâm nhập mà đến, Tần Kiếm vô ý thức liền muốn rút về, nhưng lại bị Thủy Băng Nhi bỗng nhiên trở tay nắm chặt.
"Ta không buông, ngươi có thể làm gì?"
Lời nói của Thủy Băng Nhi làm cho đám nam nhân chung quanh đau lòng nhức óc.
Ngươi buông hắn ra, để ta...
Mắt thấy đám người vây xem hóng hớt càng ngày càng nhiều, Tần Kiếm hơi nhíu mày: "Thật xin lỗi, ta phải đi."
Thanh âm của hắn vừa phát ra, sắc mặt mấy người Thủy Băng Nhi liền rõ ràng trở nên sáng tỏ, các nàng đều rất quen thuộc thanh âm của hắn.
"Thật vất vả gặp mặt, nhanh như vậy muốn đi sao? Tuyệt tình nam nhân!" Tuyết Vũ ôm hai tay nói.
Nếu như chỉ nghe thanh âm của nàng, đại khái lại cho là nàng đang tức giận, nhưng nếu nhìn qua, liền có thể phát hiện nàng vẫn luôn mỉm cười.
"Đúng vậy, ngươi cũng không cùng tỷ tỷ nói thêm mấy câu sao?" Thủy Nguyệt Nhi phụ họa.
"Chúng ta muốn nhìn tình cũ lại cháy!" Khâu Nhược Thủy miệng rộng bắt đầu dẫn dắt tình tiết.
Chu Trúc Thanh nhìn đám nữ hài líu ríu này, đột nhiên cảm giác áp lực rất lớn.
Nghe tới đây nàng cũng có thể biết rõ Tần Kiếm đã bỏ rơi Thủy Băng Nhi, Thủy Băng Nhi là bạn gái trước của hắn.
Nhưng những người này là chuyện gì xảy ra, ngoại trừ Thủy Băng Nhi một bộ tình cũ chưa hết, những người khác thế mà cũng không tức giận Tần Kiếm, còn rất tình nguyện nhìn thấy bọn hắn hợp lại.
Sáu trợ công a...
Bạn cần đăng nhập để bình luận