Đấu La Thất Tình Liền Trở Nên Mạnh Hơn

Chương 400: chớ đi, còn không có ôm đủ

**Chương 400: Đừng đi, còn chưa ôm đủ**
"Bành, bành, bành..."
Trong tiếng nổ mạnh kịch liệt, ánh mắt của tất cả mọi người bên ngoài Giáo Hoàng Điện đều đổ dồn về phía đó, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.
Rốt cuộc là ai, lại dám làm loạn trong Giáo Hoàng Điện, không muốn sống nữa sao?
Ánh tà dương buổi hoàng hôn.
Một bóng hình nữ tử thon dài hoàn mỹ bỗng nhiên bay ra, bị hất văng ra từ cửa sổ vỡ nát của Giáo Hoàng Điện...
Mọi người nhìn sang, lập tức ngây ra như phỗng.
Bởi vì bóng người bị đánh bay ra kia, rõ ràng là Giáo Hoàng miện hạ xinh đẹp nhất, được kính ngưỡng sùng bái nhất của bọn họ!
"Vút!"
Sau một khắc, ánh mắt mọi người nhòe đi, một bóng hình nam tử toàn thân áo giáp bạc có Long Dực hoa lệ liền xuất hiện trước mặt nữ tử.
"Phanh!"
Long Dực đột nhiên biến mất, hóa thành từng điểm lưu quang tràn vào trong cơ thể hắn.
Hắn chậm rãi đưa tay trái ra, nắm lấy vòng eo thon gọn của Bỉ Bỉ Đông, sau đó lại dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng nâng tay phải lên, khẽ vuốt ve khuôn mặt: "Đông Nhi... Chuyện thần phục này... Vẫn là nữ nhân thần phục nam nhân tương đối tốt..."
Bỉ Bỉ Đông: "......"
Dưới ánh tà dương đỏ rực, nam tử một tay ôm nữ tử xoay tròn chầm chậm, hạ xuống.
Đều là dung nhan đỉnh phong của thế gian này, tạo thành cảnh tượng đẹp như tranh vẽ thực sự.
Tất cả mọi người đều ngây dại...
Trừ Hồ Liệt Na.
Tiểu hồ ly đứng ở cửa sổ vỡ nát lầu ba, ánh mắt sâu kín nhìn về phía trước, nhìn nam nhân của nàng ôm lão sư của nàng, chậm rãi đáp xuống đất, thậm chí còn xoay tròn khi đáp xuống.
Nỗi chua xót trong lòng nàng như nước sông cuồn cuộn, sôi trào mãnh liệt, không cách nào dừng lại...
Nàng bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía những thị nữ đang vội vàng thu dọn tàn cuộc, lạnh nhạt nói: "Này, có chanh không? Cho ta mười mấy quả."
Các thị nữ: "......"
Trước Giáo Hoàng Điện, trung tâm quảng trường bạch ngọc.
Tần Kiếm vẫn duy trì tư thế ôm Bỉ Bỉ Đông, nhất thời không buông ra.
Bởi vì trong đầu đang vang lên thanh âm của Na Nhi: "Không tệ lắm, lần đầu tiên mà đã kiên trì được một phút, ban đầu ta còn tưởng ngươi không kiên trì nổi ba mươi giây đã kết thúc rồi."
Tần Kiếm: "???"
"Lần bộc phát này xong, ngươi cần nghỉ ngơi ba ngày mới có thể cùng ta đến lần tiếp theo..."
Tần Kiếm: "???"
Lời này nghe sao lại khiến người ta miên man bất định vậy...
Kiên trì một phút đồng hồ, vốn cho rằng chỉ có ba mươi giây, cần nghỉ ngơi ba ngày...
Hắn cảm thấy bị mạo phạm.
Không phải là trạng thái của Cổ Thanh Nhi, Na Nhi không biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ tiếp tục nói: "... Dù sao cũng là ý thức trong hiện thực dung hợp, chồng lên linh hồn dung hợp, mỗi một lần dung hợp xong đều sẽ gây ra chấn động linh hồn, ngươi cần thời gian lắng lại."
Lời này nghe rốt cục cũng bình thường hơn rất nhiều...
Tần Kiếm liền hỏi: "Vậy sau này chúng ta dung hợp nhiều, có phải thời gian sẽ dài hơn không?"
"Ân... Sẽ kéo dài, nhưng cũng có thể chỉ là một phút thành hai phút, lại đến ba năm phút khác nhau..."
Na Nhi nói: "Muốn thật sự kéo dài, đạt tới mấy mươi phút, thậm chí vĩnh cửu dung hợp, thì thực lực của ngươi phải tiệm cận với ta mới được, như vậy, không chỉ là linh hồn và ý thức, chờ ta khôi phục, thậm chí là thân thể... cũng có thể dung hợp."
"Thân thể... dung hợp..."
Ngữ khí của Tần Kiếm lại trở nên có chút quái dị.
"Ngươi lại đang nghĩ lung tung cái gì vậy?" Na Nhi lập tức cảnh giác.
"Khụ... Không có gì..."
Tần Kiếm vội ho một tiếng, nói: "Đúng rồi, không phải trước kia ngươi đã nói Long Thần phân ra thành Kim Long Vương và ngươi sao? Vậy ta có cần phải đi lấy cái truyền thừa Kim Long Vương gì đó không, có phải như vậy thì mới có thể cùng ngươi dung hợp đạt hiệu quả tối đa?"
"Không cần... Ta cũng không có hứng thú dung hợp với cái gì Kim Long Vương... Ta chính là ta..."
Na Nhi khẽ nói: "Ta sẽ cùng ngươi dung hợp, cũng là lần này dưới cơ duyên xảo hợp, nhất định phải làm vậy mới có thể thoát khỏi linh hồn Phong Bạo, nếu không ta cũng sẽ không làm... Đương nhiên, cũng chính vì vậy, sự kết hợp của ngươi và ta sẽ sinh ra lực lượng thần kỳ nhất..."
"Chúng ta kết hợp..."
Tần Kiếm thật sự không khống chế nổi bản thân suy nghĩ lung tung...
"Ân, cơ bản ta đại diện cho quy tắc lực lượng cao nhất của thế giới này, mà ngươi đại diện cho quy tắc lực lượng bên ngoài thế giới, một khi dung hợp, đại khái trên thế gian này... không thần nào có thể cản nổi."
Trong giọng nói của Na Nhi cũng không khỏi mang theo chút mong đợi: "Siêu thoát thế giới này, dung hợp như vậy, há chẳng phải tốt hơn so với việc khôi phục lực lượng Long Thần sao?"
"Trên người ta... Siêu việt lực lượng quy tắc của thế giới này sao..."
Tần Kiếm có chút mờ mịt.
"Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, rất nhiều chuyện, nếu chưa đến lúc, ngươi sẽ không hiểu..."
Na Nhi nói: "Ngươi mau xử lý chuyện trước mắt đi, nếu không buông nữ nhân này ra, ta đánh ngất nàng!"
Tần Kiếm: "......"
Dưới ánh tà dương, Tần Kiếm và Bỉ Bỉ Đông tựa như biến thành pho tượng, cùng nhìn nhau, hồi lâu không có động tĩnh.
(Không sai bản tại 69 sách đi đọc! 6=9+ sách _ đi xuất ra đầu tiên bản tiểu thuyết.)
Mặc dù ánh mắt của Tần Kiếm có chút trống rỗng, nhưng may mắn là thời khắc này Bỉ Bỉ Đông không chú ý đến những điều này.
Nàng đang tràn đầy vui vẻ, đâu còn chú ý tới những chi tiết nhỏ nhặt đó.
Suốt bốn năm, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, cũng chuẩn bị vô số sách lược, nhắm vào thói đa tình của hắn, nàng cũng nghĩ ra rất nhiều ám chiêu, bây giờ... Không cần dùng tới nữa rồi?
"Ngươi... Còn không buông ta ra sao?"
Nàng rốt cục cũng chú ý tới ánh mắt hỗn loạn xung quanh.
Ánh mắt của Tần Kiếm bắt đầu tập trung vào mặt nàng, thần sắc bình tĩnh: "Ta không thả, ngươi có thể làm gì?"
"Ta..."
Trên mặt Bỉ Bỉ Đông hiện lên một vệt đỏ ửng nhàn nhạt, sau đó thân thể nghiêng về phía trước, để mình hoàn toàn dựa vào Tần Kiếm: "Vậy... Ngươi muốn ôm bao lâu thì ôm bấy lâu... Cả một đời không buông ra thì càng tốt..."
Tần Kiếm: "......"
Nữ nhân này tiến bộ thật sự rất lớn... Không hổ là Giáo Hoàng miện hạ...
"Tần Kiếm, ngươi coi ta thương bất lợi sao?"
Thanh âm lạnh như băng của Na Nhi bỗng nhiên truyền vào não hải, ý uy hiếp đập vào mặt.
"Vút!"
Cùng lúc đó, từ cửa sổ vỡ nát ở lầu ba của Giáo Hoàng Điện, bỗng nhiên có một đạo hắc ảnh bắn ra, nhắm thẳng về phía Tần Kiếm và Bỉ Bỉ Đông.
Loại tốc độ này tự nhiên không thể đánh trúng bọn hắn, Tần Kiếm định nhân cơ hội buông Bỉ Bỉ Đông ra, để tránh né bóng đen đang lao tới.
Nhưng Giáo Hoàng miện hạ phản ứng nhanh cỡ nào, vừa cảm nhận được tay hắn rời khỏi eo nàng, liền lập tức trở tay nắm lấy eo của Tần Kiếm, dưới chân giày cao gót nhẹ nhàng xoay tròn, mang theo Tần Kiếm xoay một vòng, tránh được bóng đen kia.
"Bộp."
Lúc này, hai người mới nhìn rõ đó là thứ gì...
Rõ ràng là một quả... chanh.
Tần Kiếm, Bỉ Bỉ Đông: "......"
Hai người nhìn lên bệ cửa sổ lầu ba, liền thấy tiểu hồ ly đang lạnh lùng gặm chanh.
Tần Kiếm rốt cuộc chịu không nổi, dự định rút lui.
Dù sao bây giờ Hồ Liệt Na mới là bạn gái chính thức, việc quang minh chính đại ôm lão sư của nàng thế này, có vẻ thật sự hơi quá đáng...
"Đừng đi... Còn chưa ôm đủ..."
Nhưng Bỉ Bỉ Đông không muốn buông tha cơ hội tốt như vậy, khó có được khi Tần Kiếm chủ động ôm nàng, hơn nữa còn là ôm nàng đầu tiên sau khi tỉnh lại, huống chi là trước mặt mọi người, dưới sự quan sát của Hồ Liệt Na, còn có cơ hội nào tốt hơn để công khai chủ quyền sao?
Cho nên nàng chủ động đưa tay ôm chặt cổ Tần Kiếm, hoàn toàn không có ý định buông tay.
Tần Kiếm: "......"
"Phanh!"
Đúng lúc này, trên người Tần Kiếm chợt có ngân quang lóe lên, không phải mũi thương xuất hiện như hắn dự đoán, mà là một chiếc Long Dực màu bạc tinh xảo, đáng yêu, đập một tiếng dán lên mặt của Bỉ Bỉ Đông...
Bạn cần đăng nhập để bình luận