Đấu La Thất Tình Liền Trở Nên Mạnh Hơn

Chương 282: Chu Trúc Thanh ngươi hối hận không

**Chương 282: Chu Trúc Thanh, ngươi có hối hận không?**
"Đấu La chi thất luyến liền có thể mạnh lên ()" tra tìm chương mới nhất!
Giải đấu bắt đầu đến nay, Sử Lai Khắc Thất Quái còn chưa hề đồng thời ra sân qua, cho nên khi bọn hắn bảo trì đội hình hoàn chỉnh xuất hiện tại trên đài tranh tài, ánh mắt của mấy chi đội ngũ hồn sư bên phía Thiên Đấu Đế Quốc cũng không khỏi ngưng đọng lại một chút.
Ngoại trừ Trữ Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh cùng Tiểu Vũ ra sân qua, những người khác như Mã Hồng Tuấn, Áo Tư Tạp còn có Đường Tam, toàn bộ đều là gương mặt mới.
"Ngoại trừ ba nữ hài kia, Sử Lai Khắc lần này đi lên ba người, có chút cổ quái..."
Thủy Băng Nhi cùng Hỏa Vũ vai sóng vai đứng tại một bên lan can, một băng một hỏa cúi đầu nhìn xuống giữa sân.
Thương thế của Hỏa Vũ trải qua trị liệu, đã sớm khỏi hẳn.
"Chỉ cần không phải nữ đội viên, thế nào cũng tốt." Hỏa Vũ không quan trọng nói.
Thủy Băng Nhi nghe vậy, gật đầu tỏ vẻ tán đồng: "Hiện tại 3-2, chúng ta còn có thể tranh một chuyến, nếu như là sáu so hai, vậy liền không có cách nào chơi."
Hỏa Vũ trợn trắng mắt: "Ai muốn cùng ngươi liên hợp, ta còn chưa nghĩ ra đây!"
Thủy Băng Nhi đột nhiên nắm lấy bờ vai của nàng, môi đỏ ghé vào bên tai nàng nói: "Chưa nghĩ ra? Vậy tại sao hôm qua ở trên trận lại nói lời còn thích hắn như vậy?"
"Ưa thích liền là ưa thích, ta mới không thèm nhận."
Hỏa Vũ đương nhiên nói: "Nhưng ưa thích không có nghĩa là có thể chấp nhận cùng những người khác ở chung một chỗ."
Thủy Băng Nhi gật đầu, đôi mắt xanh băng chuyển động trên thân Tần Kiếm, Chu Trúc Thanh, Trữ Vinh Vinh, Tiểu Vũ, đột nhiên nói: "Hôm qua cái cô Hồ Liệt Na của Vũ Hồn Điện kia, ngươi thấy thế nào?"
Hỏa Vũ ngẩn ra, nhưng chợt lắc đầu, nói: "Tần Kiếm cùng nàng chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, vả lại quá trình cũng không thoải mái, coi như sau đó có phát sinh chuyện gì, đại khái cũng là một trận chinh phục, ta không có cái nhìn gì."
"Còn nghĩ là ngươi sẽ tức giận chứ, không ngờ tới bây giờ ngươi cũng biết dùng đầu óc suy nghĩ rồi..."
Thủy Băng Nhi khẽ cười một tiếng, ánh mắt mang theo ẩn ý: "Tần Kiếm nhìn như đa tình, nhưng kỳ thật mục tiêu rất rõ ràng, hắn không thích ai căn bản sẽ không đi trêu chọc... Cho nên Hồ Liệt Na này, tương lai tuyệt đối là một trong những đối thủ của ngươi."
Hỏa Vũ nhíu mày lại: "Nàng là truyền nhân của Vũ Hồn Điện, đâu còn là học viên học viện bình thường, Tần Kiếm cùng nàng dây dưa vào nhau không sợ phiền phức sao?"
"Ta luôn cảm thấy mục tiêu của hắn vô cùng rõ ràng..."
Trong mắt Thủy Băng Nhi tràn đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu: "Có lẽ hắn cũng không có cách nào a..."
Hỏa Vũ đảo mắt, nghe không hiểu...
Trên đấu trường.
Tần Kiếm dẫn đầu, Chu Trúc Thanh đứng ở bên cạnh hắn, những người khác thì đứng ở phía sau.
Đường Tam đứng ở trung tâm nhìn qua có vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được bay tới bay lui, hiển nhiên nghẹn lâu như vậy rốt cục có thể ra sân, hiện tại hắn có chút hưng phấn quá độ.
Ngược lại Áo Tư Tạp cùng Mã Hồng Tuấn bình thường hơn nhiều, bọn hắn đang vẫy tay: "Đái Lão Đại, đã lâu không gặp!"
Đối diện, chiến đội Tinh La Hoàng Gia cũng đứng vững, phía trước nhất rõ ràng là thân ảnh cao lớn của Đái Mộc Bạch.
Một hai năm không thấy, trong ánh mắt của hắn đã không tự chủ mang theo khí tức của kẻ bề trên.
Ở bên cạnh hắn đứng đấy là một thiếu nữ vóc người cao gầy, dáng người có thể so với Chu Trúc Thanh nóng bỏng.
Nàng mang theo nụ cười dịu dàng, ánh mắt đánh giá Tần Kiếm và Chu Trúc Thanh, có chút hăng hái.
"Đã lâu không gặp các vị, không ngờ chúng ta lại trở thành đối thủ trên trận chung kết tinh anh giải đấu."
Đái Mộc Bạch đối mặt Tần Kiếm, nụ cười không thể phỏng đoán: "Ngươi tên này hiện tại thật đúng là so với ta năm đó còn khoa trương, không chỉ có nữ hài trong đội không buông tha, ngay cả truyền nhân Vũ Hồn Điện cũng dám gây?!"
Hắn nói xong câu này, bỗng nhiên nhìn về phía Chu Trúc Thanh, nói: "Đến bây giờ, ngươi có hối hận không?"
Tần Kiếm hơi nhíu mày.
Xem ra, gia hỏa này đối với việc Chu Trúc Thanh một mực muốn giải trừ hôn ước lúc trước vẫn canh cánh trong lòng, lòng tự trọng của nam nhân quấy phá.
Phía sau Tần Kiếm và Chu Trúc Thanh, Đường Tam và mấy người khác biết chuyện tranh chấp lúc trước kết thúc với việc Đái Mộc Bạch ảm đạm rời đi, sắc mặt cũng có chút cổ quái.
"Thoát ly gia tộc trói buộc, thoát khỏi vận mệnh đã định, ta đang theo đuổi nội tâm của mình, làm việc mà mình thật sự muốn làm..."
Chu Trúc Thanh không chút do dự, nhìn về phía Đái Mộc Bạch, ánh mắt cũng không khác gì người xa lạ: "Ta chưa từng hối hận, cũng vĩnh viễn sẽ không hối hận."
Đái Mộc Bạch sầm mặt lại, tựa hồ không ngờ tới Chu Trúc Thanh lại kiên định đáp án như thế.
Vốn hắn cho rằng lẫn trong đám nữ nhân của Tần Kiếm, Chu Trúc Thanh khẳng định sẽ hối hận quyết định ban đầu.
Dù sao hắn Đái Mộc Bạch có hoa tâm thế nào, cuối cùng vẫn chỉ cưới một người, ý nghĩ không hề phân tán.
Có thể Tần Kiếm rõ ràng không phải, hắn đối với mỗi cô gái đều rất có tình cảm, sẽ không buông tha bất kỳ ai.
"Làm Thái tử phi duy nhất của ta, cuối cùng trở thành Hoàng hậu của Tinh La Đế Quốc, chẳng lẽ không tốt hơn so với lựa chọn hiện tại của ngươi sao?" Hắn có chút không cam lòng hỏi.
Chu Trúc Thanh lạnh lùng lắc đầu, sau đó khoác lên tay Tần Kiếm: "Đái Mộc Bạch, đừng có ý đồ dựa dẫm vào ta để thỏa mãn lòng hư vinh nam nhân của ngươi, ta thích Tần Kiếm, hắn là do chính ta chọn, không phải gia tộc cứng rắn nhét cho ta, cho nên ta sẽ chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình."
"Trúc Thanh, ta cực kỳ hâm mộ ngươi."
Thiếu nữ bên cạnh Đái Mộc Bạch bỗng nhiên lên tiếng, cũng đưa tới sự chú ý của mọi người.
Tần Kiếm ngược lại là xem qua tư liệu của nàng, biết nàng tên là Chu Trúc Nguyệt, sau khi Chu Trúc Vân bị phế, nàng liền tiếp nhận trở thành Thái tử phi.
"Tam tỷ, chúc mừng tỷ trở thành Thái tử phi."
Chu Trúc Thanh khó có khi lộ ra một tia thân cận: "Trước kia trong gia tộc chỉ có tỷ quan tâm ta."
Chu Trúc Nguyệt cười cười, nói: "Ngươi biết đấy, ta từ nhỏ thiên phú liền kém, cho nên gia tộc không có đem ta định là người thừa kế, lúc này mới có thể sống tốt, ngược lại không ngờ cuối cùng ta lại trở thành đối tượng thông gia."
"Trúc Thanh, tính tình của ta ngươi cũng biết, từ trước đến nay nhẫn nhục chịu đựng, không có ý nghĩ phản kháng, như bây giờ cũng tốt."
Chu Trúc Nguyệt mỉm cười nói: "Nhưng ngươi và ta khác biệt, ngươi từ nhỏ thiên phú cao nhất trong các tỷ muội, cũng có ý nghĩ của mình hơn ta, nhìn thấy ngươi hiện tại rốt cục có thể làm điều mình thích, ta vì ngươi cảm thấy cao hứng."
"Ân..."
Chu Trúc Thanh gật đầu nói: "Tam tỷ tính tình không màng danh lợi không tranh, so với tương lai bị gia tộc gả cho phế vật của gia tộc khác để thông gia, như bây giờ cũng tốt."
"Ta nói... Các ngươi đến cùng có so tài không đây..."
Trọng tài lúc này mặt không biểu cảm đi tới, không nhìn những người khác, chỉ nhìn Tần Kiếm: "Vì cái gì tranh tài chỉ cần có ngươi liền có thể biến thành trà đàm?"
"Từ đầu đến cuối, ta có nói câu nào sao?"
Tần Kiếm chỉ chỉ chính mình, cực kỳ bi phẫn nói: "Coi như ta hiện tại là bia sống, nhưng cũng đừng có cái nồi gì cũng úp lên đầu ta chứ!"
Trọng tài: "..."
"Uy uy! Đánh đánh!"
Tần Kiếm không nói nhảm, năm cái hồn hoàn vàng, tím, tím, đen, đen từ dưới chân dâng lên.
Hắn bẻ bẻ cổ nói với Đái Mộc Bạch: "Vốn còn muốn cho ngươi chút mặt mũi, cùng ngươi đánh náo nhiệt một chút rồi mới mở lớn, nhưng cực kỳ đáng tiếc lời ngươi vừa nói khiến ta rất không cao hứng..."
"Cho nên không cần nhiệt thân nữa, Tiểu Tam, mập mạp, Áo Tư Tạp, ba người các ngươi mở ra Võ Hồn khác, tiếp tục ẩn tàng, bốn người chúng ta đánh nổ bọn hắn!"
Lời Tần Kiếm vừa nói ra, không chỉ có khán đài xôn xao, ngay cả Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Nguyệt mấy người cũng có chút biến sắc.
Đương nhiên, người có sắc mặt biến hóa lớn nhất vẫn là Đường Tam, ban đầu hắn đã chuẩn bị kỹ càng để khoe ra Hồn Hoàn vạn năm thứ tư của mình, kết quả lại làm nền một lần, hơn nữa còn là đứng trên đài làm nền...
Tư vị kia... Thật khó chịu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận