Cẩu Thành Thần Quân, Tông Môn Để Cho Ta Ở Rể (Tu Tiên Ai Còn Tìm Đạo Lữ)

Chương 429: Thiên Huyền phong còn có Nhị sư huynh người như vậy?

Chương 429: Thiên Huyền phong còn có người như Nhị sư huynh ư?
Bên ngoài cụ thể đã xảy ra chuyện gì, Cố Án cũng không biết rõ.
Nhưng chắc chắn là không đơn giản.
Dù sao thì việc không dưng nhận được 150.000 linh thạch, vốn cũng không phải chuyện bình thường.
Đối với một tu sĩ Kim Đan mà nói, 150.000 linh thạch tuyệt đối là một khoản tiền lớn.
Phải biết rằng, Cố Án dù nhậm chức tại phong ngoại phong, lại còn là lĩnh đội của hai đội.
Một tháng thu nhập cũng chỉ khoảng hai trăm linh thạch.
Thêm vào mấy chục linh thạch tông môn cấp cho.
Tính cả phần thưởng từ các nhiệm vụ linh tinh khác, một tháng cũng được khoảng ba trăm linh thạch.
Để hình dung con số 150.000 linh thạch:
Nghĩa là hắn phải cần cù chăm chỉ làm việc, không tiêu xài một đồng nào, cũng phải mất hơn 40 năm mới có thể tích lũy đủ.
Nếu là đi nhặt linh thạch, thì có lẽ phải nhặt từ mấy vị tu sĩ Phản Hư mới đủ.
Cho dù là vương gia của hoàng triều cũng chỉ cho 100.000 linh thạch.
"Số tiền tiết kiệm của mình lại lên tới ba mươi vạn rồi, Hoa sư huynh mà biết chuyện này, không biết có hối hận vì đã đến sớm mất mấy ngày không."
Cố Án lắc đầu cười khẽ.
Rồi cất bước đi ra khỏi chỗ ở.
Đi một chuyến đến phong ngoại phong thôi.
Giải quyết chuyện của nhất viện, tiện đường tìm hiểu một chút tình hình của Thiên Huyền phong.
Ít nhiều cũng phải hiểu rõ, tại sao mình lại không dưng nhận được 150.000 linh thạch.
Những lời Đoan Mộc sư huynh nói, hắn cũng không phải là không tin.
Mà là đối phương chắc chắn đã giấu đi một vài chuyện, chỉ nói rõ kết quả.
Ví dụ như vì sao kẻ đứng sau màn lại bằng lòng bồi thường, hắn một câu cũng không hề đề cập.
Vừa ra khỏi chỗ ở, Cố Án phát hiện rất nhiều người xung quanh đều nhìn về phía hắn.
Trong ánh mắt họ mang theo một chút ý vị khó diễn tả.
Giống như kinh ngạc, sửng sốt, không dám nhìn thẳng.
Trước đây thường có người âm thầm nói nhỏ, mỉa mai nhục mạ hắn.
Đó cũng là những lời bàn tán về hắn mà tu vi Kim Đan không thể cảm nhận được.
Cũng là chân thật nhất.
Trước kia hắn cũng giả vờ như không biết, mặc cho bọn họ nói.
Dù sao chuyện bàn tán sau lưng cũng không cách nào ngăn cản được.
Vậy mà hôm nay.
Hắn cảm giác tất cả mọi người, không một ai nói những lời như vậy nữa.
Không đúng lắm, cực kỳ không đúng lắm.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cố Án quyết định tìm người hỏi một chút.
Ở trên Thiên Huyền phong thì không tiện lắm.
Đến Chấp pháp đường hỏi thử xem sao.
Một lát sau.
Cố Án nhìn thấy Độc Cô Cảnh với vẻ mặt mệt mỏi.
Khi nhìn thấy Cố Án, hắn thở dài não nề.
"Sư đệ đến để hỏi thăm chuyện gì xảy ra trong tông môn gần đây sao?" Độc Cô Cảnh bất đắc dĩ nói: "Là vì tình cảnh của sư đệ trên Thiên Huyền phong đã thay đổi à?"
"Đúng là có chút thay đổi, bình thường thì sẽ không có loại thay đổi này." Cố Án cung kính nói: "Sư huynh biết chuyện sao?"
Độc Cô Cảnh khẽ nói: "Tất nhiên là biết, dù sao chuyện này cũng do ta xử lý."
Cố Án không hiểu.
Độc Cô Cảnh cảm khái nói một câu: "Nhị sư huynh của Thiên Huyền phong đã xuất quan."
Cố Án càng thêm khó hiểu, Nhị sư huynh xuất quan thì có liên quan gì đến mình chứ?
Chỉ nghe Độc Cô Cảnh nói tiếp: "Hắn đi ngang qua Kiếm Đạo trúc lâm, nghe được có người đang lên án người đã mang Kiếm Đạo trúc lâm đến.
Hắn hạ lệnh điều tra rõ chuyện này.
Kết quả điều tra ra trên dưới 167 người trong tông môn đã tham gia tung tin đồn nhảm, bôi nhọ người này.
Ngay trong đêm, hắn liền hạ lệnh, huy động toàn bộ Thiên Huyền phong xuống núi truy bắt 165 người.
Hai kẻ chủ mưu đứng sau còn lại thì hắn tự mình đi xử lý."
Nghe Độc Cô Cảnh từ từ kể rõ sự tình.
Cố Án có chút khó tin.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là, người này chắc chắn có mục đích khác.
Muốn đạt được thứ gì đó từ chỗ mình.
Nếu không thì tại sao lại có người như vậy?
Đơn thuần chỉ vì bênh vực hắn ư?
Nhất là đám đệ tử Thiên Huyền phong kia, bọn họ chịu phục sao?
(ám chỉ việc) Vào rừng trúc còn phải nộp linh thạch.
Nhưng.
Đối phương quả thật đã khiến hắn nhận được 150.000 linh thạch. Không chỉ vậy, hiện tại trên Thiên Huyền phong không còn một lời mỉa mai nào về hắn nữa.
Hắn quyết định đi gặp vị sư huynh này một lát, cảm ơn một hai câu.
Nhân tiện đem 150.000 linh thạch giao cho đối phương.
Để tránh bị cuốn vào vòng xoáy của đối phương.
"Không gặp được đâu." Độc Cô Cảnh mở miệng nói: "Hắn đã bị điều ra khỏi tông môn rồi.
Hắn xuất quan vốn là vì có nhiệm vụ trong người, lần xuất quan này cũng là vì nhiệm vụ, cho nên đã sớm bị điều ra khỏi tông môn.
Lần này hắn ra tay lại trọng thương chính nội ứng của tông môn, Chấp pháp đường cũng không giữ hắn lại được."
Cố Án có chút ngạc nhiên, cảm thấy Độc Cô sư huynh có vẻ hơi bất lực.
Nhưng hai kẻ đứng sau màn lại là phản đồ của tông môn.
Là ai vậy?
Độc Cô Cảnh nhìn Cố Án, khẽ nói: "Hoàng tộc Trấn Nam Vương."
Cố Án sững sờ, lại là Trấn Nam Vương.
Đối phương cứ thích nhằm vào mình gây sự như vậy sao?
Không biết phải đạt tới tu vi cỡ nào mới có thể khiến đối phương lương tâm trỗi dậy, đừng so đo với một tiểu nhân vật như mình nữa.
"Đúng rồi, ban đầu vị sư huynh kia của ngươi có ý định để những kẻ giật dây đó trong vòng một tháng phải rửa sạch thanh danh bị bôi nhọ cho ngươi, thì có thể tha cho bọn họ." Độc Cô Cảnh tiếc nuối nói: "Nhưng thân phận của họ có vấn đề, tạm thời không thể rời khỏi Chấp pháp đường được.
Chuyện này xem ra không thể thực hiện được rồi.
Sư đệ đành phải chịu chút thiệt thòi vậy."
Nghe vậy, Cố Án lắc đầu, tỏ ý mình cũng không thiệt thòi gì.
Thật ra hắn cũng không hy vọng danh tiếng của mình quá tốt.
Tiếng tăm quá tốt dễ bị người khác đố kỵ, cũng sẽ có những lời đàm tiếu khác.
Lần này bị nói là hèn hạ vô sỉ, lần sau có thể sẽ bị nói là ngụy quân tử.
Hiện tại như thế này là rất tốt rồi.
Ít nhất thì những người kia cũng hiểu rằng mình có chỗ dựa.
Ngoài ra, Cố Án cũng hiểu người đã giúp mình chính là Nhị sư huynh của Thiên Huyền phong, Gia Cát Hạo Minh.
Nếu có cơ hội gặp mặt, nhất định phải cảm tạ một phen.
Nhưng cũng phải đề phòng một chút, coi chừng bị cuốn vào chuyện của hắn.
Sau đó, Cố Án rời khỏi Chấp pháp đường, quay về phong ngoại phong.
Hắn không đi đến nhất viện.
Mà đi thẳng tới chủ viện.
Tìm đến vị sư đệ phụ trách nhiệm vụ kia.
Vị sư đệ phụ trách nhiệm vụ nhìn thấy Cố Án, lập tức nói: "Cố viện trưởng, sao người lại tới đây? Gần đây không ít người đang nhắm vào các vị, cũng phải cẩn thận một chút."
Cố Án lấy ra một hộp bánh ngọt nhỏ nói: "Đồ ăn vặt mua dọc đường, sư đệ nếm thử xem."
Vị sư đệ đó nhìn thoáng qua, rồi đẩy lại: "Cố viện trưởng làm vậy là không xem ta là người một nhà rồi."
Cố Án hơi bất ngờ, sau đó đổi một hộp khác đưa cho đối phương.
Vị sư đệ thấy đó đúng là hộp bánh ngọt thật thì lập tức nhận lấy, cười nói: "Cố viện trưởng muốn hỏi gì cứ hỏi, ta biết gì sẽ nói đó."
Cố Án hỏi thăm chuyện liên quan đến nhất viện.
"Việc này ta có nghe qua." Vị sư đệ kể lại hết những gì mình nghe được cho Cố Án: "Cố viện trưởng không biết đó thôi, nghe nói lúc ấy đối phương còn ném linh thạch vào mặt Bàng sư đệ, thế mà Bàng sư đệ vẫn nhặt lên, còn thêm linh thạch vào nữa.
Đáng tiếc, đối phương vẫn chỉ nhìn bằng ánh mắt khinh thường.
Đó là hai mươi khối linh thạch đấy.
Cái gọi là quy cách văn thư gì đó cũng là do đối phương cố ý gây khó dễ thôi, bao nhiêu năm nay, ta chưa từng nghe nói có chuyện như vậy.
Mặc dù sau đó Bàng sư đệ đã tìm được cách nộp văn thư thuận lợi.
Nhưng chuyện rắc rối trước đó vẫn bị khơi lại.
Hiện tại nhất viện chắc vẫn đang đau đầu không biết giải quyết vấn đề này thế nào."
Cố Án hỏi thăm về vị sư huynh quản lý quy cách văn thư.
Sau khi biết được vị trí.
Cố Án đi vào bên trong chủ viện.
Đi đến trước một căn phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong.
Triệu Thành Vũ, người luôn tự cho mình là cương trực công chính, đang có chút lo lắng.
Hôm nay hắn nghe ngóng được tình hình trong tông môn, phát hiện trong số những người bị bắt giữ, có cả người hắn quen biết.
Không biết liệu có liên lụy đến mình không.
Đương nhiên, việc Chấp pháp đường xuất hiện cũng khiến hắn yên tâm hơn nhiều.
Chuyện ở phong ngoại phong không lớn, chắc là sẽ không bị liên lụy đến.
Vả lại, phong ngoại phong đều là làm việc vì lợi ích của tông môn. Nếu cứ thế bị truy bắt, ai có thể gánh nổi trách nhiệm?
Càng nghĩ, Triệu Thành Vũ, người tự cho là cương trực công chính, lại càng thấy yên tâm.
Cho rằng mình sẽ không gặp vấn đề gì.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa truyền đến.
"Ai đó?" Triệu Thành Vũ lên tiếng hỏi.
Két!
Cửa bị đẩy ra, ngay sau đó có giọng nói truyền đến: "Người của nhất viện đến giao văn thư."
Nghe vậy, Triệu Thành Vũ cảm thấy hôm nay mình lại có một ngày cương trực công chính nữa rồi.
Chỉ là khi hắn vừa đứng dậy định mở miệng, thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người xuất hiện ngay trước mặt.
Ngay sau đó, hắn cảm thấy phần bụng phải chịu một áp lực chưa từng có.
Rầm một tiếng.
Cả người hắn bay ngược ra sau, Đập mạnh vào vách tường.
Cùng lúc đó, hắn nhìn thấy một đạo đao quang gào thét lao tới.
Phụt!
Máu tươi phun ra.
Tiếng kêu thảm thiết kinh hoàng vang lên chói tai.
...
Nơi làm việc của đội 2.
Nơi này vừa mới được xây xong.
Bàng Văn ngồi đó, nhìn một vài văn bản tài liệu trên bàn, lông mày nhíu chặt.
Hết cách rồi.
Trước đó đúng là đã tìm cách nộp thành công.
Nhưng điều hắn cần là giải quyết triệt để vấn đề.
Đáng tiếc, vị Triệu Thành Vũ kia rất khó đối phó, cứ khăng khăng bám vào lý lẽ.
Cho nên hơi khó giải quyết.
Ngoài ra còn phải giải quyết kẻ đứng sau lưng Triệu Thành Vũ.
Nhưng tìm ra đối phương cũng là một chuyện phiền phức.
Nếu đối phương là người của tông môn khác thì lại dễ xử lý.
Chỉ cần tùy tiện mời một vị nào đó từ nhất viện ra mặt là đủ.
Nhưng chuyện này xảy ra trong nội bộ tông môn, lại liên quan đến một phần điều lệ, hắn không thể tùy tiện mời người.
Đây là đang thách thức điều lệ của tông môn.
Hắn không gánh nổi trách nhiệm này.
"Sư huynh vẫn còn buồn rầu sao?" Thư Từ từ bên ngoài đi vào, hỏi.
Bàng Văn lắc đầu: "Chỉ là đang nghĩ làm sao để giải quyết dứt điểm một lần cho xong."
"Ta đã sai người đi điều tra điểm yếu của hắn, đến lúc đó sẽ có thể tìm ra cách phá giải tình thế." Thư Từ mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận