Cẩu Thành Thần Quân, Tông Môn Để Cho Ta Ở Rể (Tu Tiên Ai Còn Tìm Đạo Lữ)

Chương 257:

**Chương 257:**
Đây là chuyện không thể làm khác được.
Có một số người không chịu phối hợp.
Đối với việc này, Cố Án cũng không để ý.
Không ép buộc.
Ngoài ra, điều khiến hắn để tâm là Triệu Thanh Sơn, khí tức linh khí trên người hắn có chút kỳ quái.
Tu luyện Khí Tức Thiên đến một mức độ nhất định, không chỉ có thể ẩn giấu tu vi, mà còn có thể nhìn trộm tu vi.
Mà tu vi của Triệu Thanh Sơn, hắn không thể hoàn toàn nhìn thấu.
Có xác suất nhất định là Nguyên Thần viên mãn.
Không biết có khả năng cao hơn hay không.
Nhưng phong ấn thực sự tồn tại, mà lại không phải phong ấn thông thường, trong thời gian ngắn đối phương thực sự không cách nào thoát ly phong ấn.
Sau đó, Cố Án phát hiện Dương Kỳ ở nhà giam dưới làm cai tù, phụ trách tiếp ứng người được đưa tới.
Tăng Lan phụ trách đưa cơm và hoàn thiện ghi chép.
Những người khác thì thiếu gì làm nấy.
Tất nhiên bọn họ là hai đội người, không cần làm cố định một việc.
"Các ngươi trước tiên có thể thử giao tiếp và ghi chép, ngày mai ta lại đến." Cố Án nói với Dương Kỳ bọn họ.
"Được, nơi này giao cho chúng ta." Dương Kỳ nghiêm túc gật đầu.
Vào ở về sau, hai người bên trong cũng có chút ngoài ý muốn.
Tới thật nhanh.
Lúc này Kiều Hòa đang dạy Bàng Văn.
Triệu Cầm cũng đang dạy người.
Chờ người của nhất viện rời đi.
Nam Cung t·h·iến hiếu kỳ nói: "Các ngươi đang làm gì?"
"Dạy người." Kiều Hòa nói chi tiết: "Chỉ cần bọn hắn thăng tiến đến trình độ nhất định, liền có thể rời đi."
"Các ngươi tin thật sao?" Nam tử trẻ tuổi chân thành nói:
"Chẳng lẽ không nên để bọn hắn cầu xin các ngươi dạy sao?
Phải biết cầu học không dễ dàng.
Liền không sợ có người dạy bậy?"
Ngừng một lát, nam nhân trẻ tuổi lại nói: "Các ngươi muốn tiếp tục khống chế hai người kia, sau đó chạy khỏi nơi này?"
"Chúng ta không có loại ý nghĩ này." Kiều Hòa hỏi.
"Mặc kệ có hay không, chúng ta thật ra là đang ở thế thượng phong, dù sao bọn hắn có việc nhờ chúng ta, hoàn toàn có thể ngồi lên giá.
Chẳng lẽ bọn hắn còn có thể g·iết chúng ta hay sao?" Nam nhân trẻ tuổi nói.
Nghe vậy, Kiều Hòa bọn hắn trầm mặc.
Nào chỉ là g·iết, một lời không hợp liền g·iết.
Căn bản không nói nhiều một câu vô nghĩa.
Những người khác có lẽ không dám, nhưng vị lĩnh đội kia. . .
Bọn hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được nơi này chính là ma môn.
. . .
Trở lại chỗ ở, Cố Án phát hiện lực lượng phong bạo bên ngoài tông môn càng lúc càng xa.
Cũng có nghĩa là lần chiến đấu này, thời điểm kịch liệt nhất hẳn là sắp kết thúc.
Liền xem tiếp theo, tranh đấu sẽ duy trì bao lâu.
Trước mắt xem ra, Thương Mộc tông dường như thắng.
Tình huống nội bộ còn rất tốt.
Cũng không biết là tiên môn nào không tập trung, hay là Thương Mộc tông có thủ đoạn không tệ.
Có lẽ là vế trước đi.
Dù sao người liên thủ càng nhiều, luôn có kẻ muốn ngồi mát ăn bát vàng.
Bởi vì những người khác động thủ, bản thân mình giữ lại thực lực.
Điều này khiến cho tiên môn không cách nào phát huy toàn bộ thực lực.
Tông môn ổn định đối với Cố Án mà nói là chuyện tốt, rừng đốn củi của hắn hẳn là cũng sắp được phê duyệt.
Như vậy, lại có thể đốn củi.
Hắn muốn mau chóng tăng lên Khí Hải Thiên Cương.
Giờ Tý thoáng qua.
Cố Án liền nhận được Vận Mệnh Chi Hoàn phản hồi.
"Không biết lần này là có quan hệ với nhất viện, hay là có quan hệ với Huyết Ma Thần Quân."
« Hôm qua chạng vạng tối, Nam Cung t·h·iến dùng âm luật trực tiếp mê hoặc Tăng Lan, nhưng đến khi định bảo nàng mở cửa, lại bị tránh thoát.
Khiến nàng hơi kinh ngạc, dường như không nghĩ tới một kẻ Luyện Khí tầng bảy lại có nội tâm kiên nghị như vậy. Bất quá nàng cũng không thèm để ý, nàng phát hiện, người ở nơi này đều rất dễ bị nàng mê hoặc.
Nơi này khắp nơi đều là âm thanh, nàng không cần mở miệng đều có thể mê hoặc người ở đây.
Triệu Thanh Sơn phát hiện hành vi của nàng, hảo tâm khuyên nàng đừng quá đáng, nhưng mà nàng cũng không thèm để ý.
Có người sẽ phát hiện sao?
Không thể nào, người nơi này quá yếu, ngay cả lĩnh đội cũng bất quá Kim Đan, một đám người ô hợp.
Nếu như không phải vì tu vi bị phong ấn, tùy ý một người trong bọn họ liền có thể đồ sát nơi này.
Trác Thế Đức cảm thấy nàng nói rất đúng, người ở đây hẳn nên cầu xin bọn hắn mới phải.
Lĩnh đội nhìn cũng không có gì đáng kiêng kỵ. »
Cố Án nhìn xem Vận Mệnh Chi Hoàn phản hồi, hơi có chút cảm khái.
"Nơi như vậy, quả nhiên không có cách nào an bình, luôn có người muốn làm chút gì đó, bọn hắn tu vi cao, thiên phú mạnh, kiến thức rộng lớn, căn bản không phải Trúc Cơ, Kim Đan của Thương Mộc tông có thể so sánh được.
Ở trong tình thế như vậy, muốn ổn định đều là khó khăn.
Không biết những viện khác có phiền toái như vậy hay không."
Rất nhanh, Cố Án nhớ tới bọn hắn tựa hồ tìm sư môn hỗ trợ.
Hẳn là tình huống sẽ tốt hơn bên phía mình một chút.
"Hay là cần pháp ấn.
'Tuế Thần Thập Nhị Tinh' tuy mạnh, nhưng không cách nào phong ấn tu vi, trừ phi có thể thử kéo dài.
Nhưng dễ dàng bị người khác phát giác 'Tuế Thần Thập Nhị Tinh'."
Phong ấn pháp này, Cố Án không muốn để lộ.
Có thể ẩn tàng rất nhiều thứ.
Một khi lộ ra, sẽ mang đến cho bản thân rất nhiều phiền phức.
Có thể hỏi Huyết Ma Thần Quân.
Sau đó Cố Án liền đi nghỉ ngơi.
Hừng đông.
Hắn cất bước đi tới nhất viện.
Bàng Văn đang trông coi.
"Lĩnh đội." Nhìn thấy Cố Án, Bàng Văn lập tức đứng dậy.
Cố Án gật đầu, bảo hắn chăm chỉ tu luyện, không cần trông coi nơi này.
Đối phương đáp ứng.
Sau đó Cố Án đi tới nhà lao dưới mặt đất.
Phía dưới cũng có gian phòng bình thường, Dương Kỳ đang đọc sách ở cửa ra vào, nhìn thấy Cố Án xuống tới, hắn lập tức đứng dậy: "Sư huynh đã đến rồi sao?"
"Không nghỉ ngơi sao?" Cố Án tò mò hỏi.
"Đang xem thoại bản, vị đồng hương kia của ta thích xem, mỗi lần đến hỏi nàng vài vấn đề, đều muốn ta nói chuyện thoại bản, nàng nói nàng không có thời gian xem, bảo ta tóm tắt." Dương Kỳ bất đắc dĩ nói.
Cố Án không nói gì.
Luôn cảm thấy đối phương đang khoe khoang điều gì đó.
Tiếp tục chậm trễ tu luyện đi.
"Tên của bọn hắn đều thống kê xong chưa?" Cố Án nhìn những người ở bên trong hỏi.
Kỳ thật Cố Án đã sớm biết được tên của người bên trong.
Dù sao trên sách nhỏ có ghi chép.
Trong này có người rất muốn ra ngoài, chính là người phụ nữ trung niên kia
Dường như có chỗ lo lắng.
"Còn kém hai cái." Dương Kỳ nhìn về phía bên trong nói: "Một cái là vị tiền bối trẻ tuổi kia, một cái khác chính là vị tiền bối đầu trọc kia.
Vị phụ nhân kia ngược lại phối hợp, nàng tên Đoàn Vũ Lâm."
Cố Án gật đầu, sau đó cất bước đi vào.
Nhìn thấy Cố Án đến, tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn sang.
Người trẻ tuổi nhất Trác Vân Đức cười nói: "Tiểu lĩnh đội, mới sớm đã đến rồi?"
Cố Án liếc đối phương một cái, khẽ gật đầu, sau đó đi đến trước mặt phụ nhân kia: "Ngươi muốn đi ra ngoài sao?"
Phụ nhân gật đầu: "Muốn, làm thế nào mới có thể thả ta ra ngoài."
"Theo lý thuyết muốn liên lạc với tông môn của ngươi, nhưng tông môn còn đang giao chiến, không biết phải chờ bao lâu." Cố Án nhìn thấy đối phương có chút nóng nảy, nói:
"Bất quá còn có một lựa chọn khác."
"Là gì?" Phụ nhân hỏi.
"Ghi chép lại tất cả công pháp, thuật pháp ngươi biết, cùng với tâm đắc tương ứng, nếu như ta cảm thấy đáng giá, ngươi liền có thể rời đi." Cố Án bình tĩnh nói.
"Nếu như ta viết ra, ngươi lại không thả người thì sao?" Phụ nhân hỏi.
Cố Án lắc đầu: "Vậy tiền bối cứ tiếp tục suy nghĩ, ta không vội."
"Công pháp, thuật pháp, cộng thêm tâm đắc, đây cũng không phải là đồ vật bình thường, tiểu lĩnh đội không nên cho một chút hứa hẹn sao?" Trác Vân Đức mở miệng cười nói: "Phải biết, ở bên ngoài xin người khác viết, người khác cũng sẽ không viết."
Cố Án cảm thấy người này rất phiền phức.
Bất quá, muốn trước tiên đưa một người khác ra ngoài.
Cố Án dừng lại trước mặt Nam Cung t·h·iến, người đã dùng âm luật mê hoặc người khác vào tối hôm qua.
Đối phương cười nói: "Tiểu lĩnh đội tìm ta làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận