Cẩu Thành Thần Quân, Tông Môn Để Cho Ta Ở Rể (Tu Tiên Ai Còn Tìm Đạo Lữ)

Chương 408: Cố Án: Thế tử hắn đứng đắn sao?

**Chương 408: Cố Án: Thế tử hắn có đứng đắn không?**
Thế tử đến, Cố Án có chút bất ngờ.
Theo lý thuyết, hắn tại Cửu Thi Thiên lĩnh chờ mình, dù là không đợi được người, cũng không đến nỗi sớm như vậy đã tới.
Nhưng đối phương đã tới gặp mình, thì không thể không gặp.
Không chỉ có như vậy, còn không thể làm gì khác.
Hoàng tộc thế tử, một khi động vào tất nhiên phiền phức không ít.
Hi vọng vị thế tử này đừng có hống hách dọa người.
Như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt.
Sau đó Cố Án nhìn về phía Nguyễn Hoan đang lo lắng nói: "Không cần lo lắng, ta sẽ cho người chú ý một chút."
Nguyễn Hoan lúc này mới thả lỏng không ít.
Đằng sau nàng lại dặn dò một số việc gần đây của nhất viện, rồi mới rời đi.
Trong khoảng thời gian một tháng, nhất viện không có đại sự gì.
Chính là tiếp đãi một chút tù phạm mới.
Không thấy có gì đặc thù.
Ngoài ra, tên Hạ Vạn Lý kia thường xuyên gào thét, muốn người khác t·r·a ·t·ấ·n hắn.
Trước kia Cố Án ngược lại không có quá nhiều cảm giác, cứ để đó cho xong.
Thế nhưng là. . .
Lúc này không giống ngày xưa.
Đối phương chính là đại đạo chính thống tông môn đại sư huynh, người đứng đầu của một thế hệ mới.
Chính là không biết mùi vị thành tiên là cảnh giới như thế nào.
Nhưng có thể xác định, tuyệt đối không phải thứ mình có thể so sánh.
Nghĩ tới đây, Cố Án liền nghĩ đến thiên Chúc Thụ.
Rõ ràng chạy đi đốn củi, vốn cho rằng ít nhất cũng có thể tăng lên một cảnh giới.
Nào ngờ, chẳng những không mò được chút lợi lộc gì, ngược lại vớt về không ít phiền phức.
Thiền Định Ấn cùng đại đạo chính thống mảnh vỡ, đều là phiền phức.
Đằng sau Cố Án quyết định trước hết gặp qua vị thế tử này một lần, sau đó đi xử lý sự tình của Hạ Vạn Lý.
Đối phương vẫn muốn sắc đẹp khảo vấn, có thể từ đây mà ra tay.
Xem trước một chút có thể trực tiếp thả người hay không, cứ nói là bội phục nghị lực của đối phương, nhất viện không thu nhận những người có cốt khí như vậy.
Thân là một đại cai tù của ma môn, Cố Án tự nhiên không dám đắc tội đối phương.
Đối phương chính là đệ tử của đại đạo chính thống tông môn, g·iết hắn chẳng khác nào trừ ma vệ đạo.
g·iết thế nào cũng không cảm thấy gánh nặng trong lòng.
Không trêu chọc nổi.
Hưởng thụ sự tiện lợi có thể tùy ý trở mặt của ma môn khi ra ngoài, tự nhiên cũng phải chấp nhận nguy cơ ma môn có thể bị trừ ma vệ đạo bất cứ lúc nào.
Đằng sau Cố Án thông báo cho phong ngoại phong là mình đã trở về.
Không ngờ chỉ trong thời gian một nén nhang, thế tử liền tới.
Xem ra đối phương gấp không thể chờ được muốn gặp mình.
Còn mua chuộc được cả người của phong ngoại phong.
Cố Án còn muốn chủ động hỏi thăm nơi ở của thế tử, để tự mình đến nhà bái phỏng.
Bây giờ thì không cần nữa.
Trước cửa chủ viện, Cố Án nhìn công tử văn nhã đang đi tới, cảm giác đây mới là một thiên kiêu đủ tư cách.
Trên mặt tràn đầy tự tin, khí độ bất phàm.
Càng khiến người ta kinh hãi chính là tu vi của hắn.
Tiên Kiều tầng một.
Lần trước gặp còn là Phản Hư viên mãn, không đến thời gian một tháng, đã tiến giai thành công.
Lại thêm lực lượng gia trì khó mà phát giác trên người hắn, nếu như mình giao thủ với hắn, e rằng cũng sẽ rơi vào khổ chiến.
Ngoài ra hắn còn có một tùy tùng. . . .
Cố Án kiếp trước t·ử vong sau liếc mắt nhìn qua, phát hiện không có người hầu bên cạnh.
Vậy thì mình vẫn có phần thắng.
Nhìn thấy đối phương tới, Cố Án vốn định hành lễ, nhưng bị đối phương ngắt lời: "Không cần như vậy, nếu ngươi muốn cưới quận chúa, chúng ta xem như người một nhà."
Thế tử nói chuyện mang theo khoảng cách, giống như một vị trưởng bối.
Theo Sở Mộng nói, vị thế tử này có thể đã bảy trăm tuổi. Trên thực tế hắn cũng xem như trưởng bối.
Còn nghe nói so với quận chúa còn lớn hơn sáu trăm tuổi.
So với mình còn già hơn.
Bất quá. . . .
Cố Án bây giờ đã biến thành bộ dáng ban đầu, nhìn có chút già nua.
Tuy so với lúc đi đốn củi về thì tốt hơn một chút, nhưng cũng đã có dáng vẻ của người bốn năm mươi tuổi.
Trạng thái cũng không tính là tốt.
"Đa tạ thế tử." Cố Án nói lời cảm tạ.
"Ngươi ngược lại rất lanh lợi, biết được ta là thế tử." Sau đó thế tử tự giới thiệu mình.
Cố Án cũng làm như vậy.
"Ngươi ở đây sao?" Thế tử thuận miệng hỏi.
Một lát sau.
Cố Án trở lại sân nhỏ của mình.
Thế tử đi theo sau hắn.
Nhìn sân nhỏ đơn sơ, thế tử có chút bất ngờ:
"Theo lý thuyết ngươi hẳn là rất giàu có mới đúng, vì sao trong sân nhỏ ngay cả linh dược cũng không trồng trọt?
Không chỉ có như vậy, còn không có Tụ Linh Trận tốt."
Tụ Linh Trận không quá cần thiết, giàu có thì rất giàu có, nhưng linh dược lại không hay tiếp xúc, Cố Án thầm trả lời.
Chợt mở miệng nói: "Để thế tử chê cười rồi, nơi nhỏ bé không thể so được với nhà của thế tử."
Thế tử cũng không nói nhiều, mà nhìn khuôn mặt của Cố Án, chân thành nói: "Ngươi vẫn luôn có dáng vẻ này sao?"
Cố Án gật đầu.
Thế tử chau mày, nói: "Lúc đến ta đã nghe nói qua một số chuyện liên quan đến ngươi, không ngờ ngươi lại già nua như vậy."
Cố Án: . . .
Bị người còn lớn tuổi hơn mình nói là già, cảm thụ thật sự không tốt lắm.
Chờ đối phương nói xong, Cố Án mới vừa hỏi nói: "Thế tử tìm ta có việc gì không?"
"Ngươi có biết quận chúa thiên phú dị bẩm không?" Thế tử đi đến bên cạnh bàn, tự mình lấy ra ấm trà cùng trà rồi hỏi.
Cố Án ngồi xuống, gật đầu nói: "Đã từng nghe qua."
"Vậy ngươi có biết đến hoàng tộc thế tử chi tranh không?" Thế tử hãm trà, có chút cảm khái nói: "Thế tử xưa nay không dựa vào dòng chính hay trưởng tử, mà là tiềm lực và thực lực.
Tu vi của ta tuy rằng có thể xem là tạm ổn, nhưng lần này quận chúa lại khiến cho ngay cả vị kia trên đế vị cũng phải kiêng kị, có thể thấy được thiên phú kinh khủng cỡ nào.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, vị trí thế tử này của ta khó giữ được.
Cho nên ta mới tới tìm ngươi.
Thế tử chi tranh xưa nay tàn khốc, ta cũng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn phi thường."
Cố Án nhìn chăm chú vào đôi mắt của người trước mắt, trong lòng có chút cảm khái.
Hoàng tộc quả nhiên không phải nơi dành cho người ở.
Quả nhiên vẫn nên chọn gả thay cho Sở Mộng.
Mới vừa gặp mặt, đã bị cuốn vào thế tử chi tranh.
"Quận chúa dễ cưới, nhưng có thể sống tốt hay không, thì khó mà nói." Thế tử rót cho Cố Án một chén trà rồi nói: "Nhưng nếu có sự trợ giúp của ta, ngươi ở vương phủ hoặc là Thương Mộc tông đều sẽ rất dễ chịu.
Chỉ cần giúp ta làm một chuyện."
Nghe vậy, Cố Án có chút ngạc nhiên, do dự một chút hắn vẫn hỏi: "Thế tử cần ta làm cái gì?"
Hạ độc? Hay là phế bỏ quận chúa?
Thế tử tự rót cho mình một ly trà, đặt bình trà xuống liền lấy ra một quyển sách vô danh, đặt lên bàn đẩy tới trước mặt Cố Án: "Xem quyển sách này, ngươi sẽ biết mình cần phải làm gì."
Cố Án cúi xuống nhìn quyển sách, trong lòng có chút khẩn trương.
Quyển sách này không mang phong cách cổ xưa, hẳn là bản sao chép kế hoạch tranh giành thế tử.
Nhưng nếu đối phương muốn tranh, mình lúc này cự tuyệt sợ là cũng không thể thoát được.
Không bằng xem qua một chút trước, rồi sau đó tìm cách.
Thực sự không được liền tìm tới cấp trên, cân nhắc xem có nên thông báo cho quận chúa hay không, dùng việc này để đổi lấy tự do.
Bất quá muốn tìm tới cấp trên cũng cần thể hiện giá trị của mình, nếu không nhiều lần tìm cấp trên, sẽ trở nên bất lực.
Vẫn là do quá yếu.
Suy nghĩ ngàn vạn, tay Cố Án đã đặt lên sách, nhẹ nhàng mở trang bìa.
Sau đó, một vài chữ lớn đập vào mắt, khiến Cố Án nhíu mày.
Tiếp tục nhìn thêm vài trang, đây là một loại công pháp, có chú giải bằng văn tự, chú giải bằng hình ảnh đầy đủ, vô cùng kỹ càng.
Nhưng. . .
Cố Án xem vài trang liền khép sách lại.
Kinh ngạc nhìn thế tử đang uống trà với vẻ mặt bình thản trước mặt.
"Thế tử có phải đã cầm nhầm sách rồi không?" Cố Án hỏi.
"Không sai, chính là quyển sách này." Trong đôi mắt thế tử lộ ra hàn ý: "Như vậy có thể hủy hoại quận chúa, khiến nàng không thể tranh đoạt vị trí thế tử với ta."
Cố Án:. . .
Hắn vốn cho rằng thế tử là một người đứng đắn, vì vị trí thế tử mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Nhưng. . .
thủ đoạn này, hắn thật sự không hiểu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận