Cẩu Thành Thần Quân, Tông Môn Để Cho Ta Ở Rể (Tu Tiên Ai Còn Tìm Đạo Lữ)

Chương 427:

. . . .
Gia Cát Hạo Minh đang đi trên đường, lại mở miệng: "Ngoại giới có thiên tài nào không? Cứ nói người lợi hại nhất là được."
Đoan Mộc Thanh suy nghĩ một lát rồi nói: "Lúc trước ta có ra ngoài một chuyến, quả thực có nghe được một lời đồn, nhưng không chắc là thật hay giả.
Nghe nói ở một lục địa khác có tông môn lớn nhất, đại sư huynh trong đó sắp thành tiên rồi."
"Đại sư huynh của tông môn lớn nhất?" Gia Cát Hạo Minh cười lạnh nói: "Đã là đại sư huynh, chắc hẳn tuổi tác không nhỏ.
Xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi.
Chỉ là Tiên Nhân thôi mà, sớm muộn gì ta cũng có thể vượt qua hắn."
Đoan Mộc Thanh cúi đầu, nói khẽ: "Nghe nói hắn còn trẻ lắm, khoảng hơn 300 tuổi."
Nghe vậy, Gia Cát Hạo Minh dừng bước, sau đó tiếp tục đi về phía trước, giọng nói bình tĩnh lại vang lên: "Tuyệt thế thiên kiêu, sau này gặp phải hắn thì đi đường vòng, nếu lỡ đắc tội thì không cần do dự, quỳ xuống xin lỗi là được."
Đoan Mộc Thanh: ". . ."
Không bao lâu, bọn hắn đi tới trước một rừng trúc.
Gia Cát Hạo Minh có chút bất ngờ: "Rừng trúc này ở đâu ra vậy?"
"Là một vị sư đệ mang hạt giống về." Đoan Mộc Thanh nói.
Nghe vậy, Gia Cát Hạo Minh kinh ngạc nói: "Thiên kiêu nào vậy?"
"Chính là vị sư đệ năm mươi tuổi đạt Kim Đan vừa nhắc tới." Đoan Mộc Thanh nói rõ.
Gia Cát Hạo Minh cảm khái nói: "Đúng là thiên chi kiêu tử a, gặp hắn nhớ khách khí một chút."
Đoan Mộc Thanh: ". . ."
Đang lúc quan sát rừng trúc, Gia Cát Hạo Minh nghe được một vài người đang bàn tán.
Là đang xem thường, mỉa mai một đệ tử nào đó.
Tham sống sợ chết, nhát gan yếu đuối, khi tông môn đối đầu ngoại địch, hắn lại giao hảo với ngoại địch nên có thể bình yên rời đi.
Nghe vậy, Gia Cát Hạo Minh cau mày nói: "Tên đệ tử mà bọn hắn nói là của ngọn núi nào?"
"Là người của ngọn núi chúng ta." Đoan Mộc Thanh đáp lời, hắn cảm thấy cần phải giải thích một chút.
Nhưng Gia Cát Hạo Minh ánh mắt lạnh như băng hỏi: "Là ai?"
Đoan Mộc Thanh dừng lại, dưới ánh mắt lạnh lẽo của đối phương, chỉ có thể mở miệng nói: "Là Cố Án, chính là vị vừa rồi nói tới, cũng là người cung cấp rừng trúc."
Nghe vậy, Gia Cát Hạo Minh càng nhíu chặt mày, hắn khó hiểu nói: "Một thiên kiêu như vậy, tại sao lại có loại lời đồn này? Người Thiên Huyền phong chúng ta mà sao dám mỉa mai hắn như thế?
Bọn hắn có ai từng cống hiến cho tông môn một mảnh rừng trúc Kiếm Đạo chưa?
Sư phụ chết rồi sao?
Loại chuyện này mà cũng không quản chút nào à?
Lão nhân gia ông ta cũng chỉ cậy mình tuổi tác cao.
Luận thiên phú, hắn có cao bằng ta không?
Luận cố gắng, hắn có cố gắng bằng ta không?
Sớm muộn gì cũng giẫm hắn dưới chân.
Nói xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."
Rất nhanh, Đoan Mộc Thanh bắt đầu giải thích.
Giải thích việc Cố Án thông gia, giải thích những gì hắn đã làm cho tông môn, giải thích tại sao hắn lại bị người khác chỉ trích.
Từ đầu đến cuối, Cố Án chưa từng làm chuyện gì quá đáng.
Nghe vậy, Gia Cát Hạo Minh cười lạnh nói: "Rất rõ ràng là có kẻ đứng sau giật dây. Điều tra đi, đêm nay ta muốn có kết quả.
Loại chuyện này rất dễ tìm ra ngọn nguồn."
Sau đó hắn truyền một tin tức ra ngoài.
Một số người của Thiên Huyền phong ẩn trong bóng tối nhanh chóng đi về các hướng khác trong tông môn.
Tối hôm đó, một bản danh sách được giao đến tay Gia Cát Hạo Minh.
Nhìn bản danh sách dài dằng dặc, Gia Cát Hạo Minh nở nụ cười: "Xem ra tông môn này không ai quản lý rồi. Được thôi, ta cũng chẳng muốn quản.
Nhưng mà. . .
Thiên kiêu của Thiên Huyền phong ta mà dễ bị bắt nạt như vậy sao?
Rừng trúc kia vẫn còn đứng sừng sững ở đó, xem Thiên Huyền phong không có người sao?
Ta chưa xuất quan thì thôi, nay ta đã xuất quan lại gặp phải chuyện này, chẳng lẽ lại để hắn phải nản lòng sao?
Truyền lệnh xuống."
Lúc này, giọng Gia Cát Hạo Minh bình tĩnh, mang theo ngữ khí không cho phép từ chối:
"Tất cả những người trên dưới Thiên Huyền phong, phàm là kẻ có tu vi không bằng ta, thiên phú không bằng ta, cố gắng không bằng ta, thân phận không bằng ta, tất cả xuống núi cho ta.
Ngoại trừ hai người đứng đầu danh sách, tất cả những kẻ còn lại, đi dạy cho bọn chúng cách ăn nói cho ta."
Sau đó, toàn bộ đệ tử Thiên Huyền phong đều nhận được mật lệnh.
Trong nhất thời, mọi người đều kinh ngạc, nhưng không dám nhiều lời.
Nhanh chóng đi xuống núi.
Trong một đêm, vô số kiếm tu của Thiên Huyền phong xuống núi.
Gây chấn động cả tông môn.
Gia Cát Hạo Minh nhìn sang Đoan Mộc Thanh bên cạnh, nói: "Đi thôi, chúng ta đến Ngự Linh phong một chuyến.
Ngự Linh phong từ lúc nào lại có nhiều người như vậy? Những người kia đều bế quan chết hết rồi sao?"
Thiên Trần phong.
Một vị quản sự khu vực, đang cười tủm tỉm đếm linh thạch.
Gần đây vì chuyện của Cố Án, hắn đã bỏ ra không ít công sức.
Kiếm được không ít linh thạch.
Loại chuyện này tông môn căn bản sẽ không điều tra.
Dù có điều tra ra, hắn cũng không làm chuyện gì quá đáng.
Cũng sẽ không bị liên lụy.
"Cố Án này đúng là phúc tinh của ta, không có hắn thì thật đúng là không kiếm được nhiều linh thạch như vậy."
Hắn có chút hưng phấn.
Nhưng mà, đúng lúc hắn còn đang hưng phấn.
Đột nhiên có mấy người ngự kiếm bay tới.
Đứng trước mặt hắn, nhìn vào phong thư trong tay rồi nói: "Trần Chí Hành của Thiên Trần phong?"
Trần Chí Hành có chút ngạc nhiên, sau đó gật đầu nói: "Mấy vị sư huynh có chuyện gì không?"
"Động thủ." Nam tử cầm đầu mở miệng nói.
Trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Cùng lúc đó, trên từng ngọn núi, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp.
Vô số bóng người từ Chấp Pháp đường cũng bay ra theo.
Bọn hắn đều kinh hãi.
Thiên Huyền phong đang làm cái gì vậy?
Muốn tạo phản sao?
Ngự Linh phong.
Khổng sư huynh và Mục sư muội vẫn ngồi trong quán trà, nhàn nhã uống trà.
"Hiệu quả cũng không tệ lắm, không biết Nhất Viện có thể chống đỡ được mấy ngày, Minh Hiền Vương thấy con rể tương lai của mình bị chỉ trích như vậy, liệu có thể nhịn được mà không làm gì không." Khổng sư huynh cười nói.
Mục sư muội cũng vừa uống trà vừa nói: "Đúng là 'tường đổ mọi người đẩy', Cố Án đắc tội không ít người, cũng không ít người ghi hận hắn.
Đương nhiên, quan trọng nhất là những kẻ không rõ nội tình, chỉ cần thuận thế dẫn dắt một chút, là sẽ hùa theo căm ghét Cố Án.
Ngay lập tức Cố Án liền trở thành công địch của tông môn.
E là sau này làm gì cũng không thuận lợi.
Người như vậy, bất cứ khe hở nào lộ ra cũng đều sẽ bị nhấn chìm.
Tương đương với việc rơi vào nguy hiểm vô tận."
"Hắn ra sao thì chúng ta mặc kệ, chỉ cần chúng ta không bị liên lụy là được." Khổng sư huynh vừa cười vừa nói: "Hơn 200 năm qua, tông môn chưa bao giờ điều tra những chuyện tương tự.
Dù có điều tra ra, cũng không ảnh hưởng đại cục.
Cũng không thực sự có thương vong gì xảy ra.
Chỉ là có người thanh danh bị tổn hại mà thôi.
Không tính là tổn thương thực chất.
Còn việc có thể xoay chuyển tình thế hay không, thì phải xem bản thân hắn có cố gắng lấy lại danh dự được không.
Lỡ có bị phát hiện, nói lời xin lỗi là xong."
Hai người uống trà, vẫn rất hài lòng.
Chỉ là đột nhiên, có tin nhắn truyền đến.
Khổng sư huynh thấy hiếu kỳ.
Bèn mở ra xem.
Tiếp đó liền nghe thấy giọng nói hoảng sợ: "Khổng sư huynh, người của chúng ta bị bắt rồi, là..."
Tin nhắn đột ngột dừng lại.
Hai người nhìn nhau, có chút kinh động. Nhưng mà, lại có rất nhiều tin nhắn khác bay tới:
"Mục sư tỷ, ngươi không phải nói có linh thạch để kiếm sao? Tại sao người của Thiên Huyền phong lại giết tới đây rồi? Không, không được!"
"Khổng sư huynh, người của ta bị bắt rồi."
"Sư huynh xảy ra chuyện rồi, có người đang hướng về Ngự Linh phong."
"Rất nhiều người, rất mạnh, bọn hắn giết tới rồi."
"Sư huynh, bọn hắn hình như đến tìm ngươi và Mục sư tỷ."
"Hắn, bọn hắn bảo các ngươi có thể thử chạy trốn."
Trong nháy mắt, trong mắt hai người tràn ngập vẻ hoảng sợ và bối rối.
Bọn hắn không hề biết đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao lại có người giết tới đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận