Cẩu Thành Thần Quân, Tông Môn Để Cho Ta Ở Rể (Tu Tiên Ai Còn Tìm Đạo Lữ)

Cẩu Thành Thần Quân, Tông Môn Để Cho Ta Ở Rể (Tu Tiên Ai Còn Tìm Đạo Lữ) - Chương 313: Đều giết, chẳng phải hòa bình rồi? (2) (length: 8063)

Bây giờ nghĩ lại, cái ổ quay đầu nguồn, thật khiến người ta kinh sợ.
Khi Cố Án lấy ra ổ quay, nó sẽ dung nhập tinh huyết vào trong.
Hiện tại cho dù bản thân luyện hóa, cũng không đạt được cấp cao hơn.
Đương nhiên, có cái đầu nguồn đó, bản thân vẫn bị nó thu nạp sinh cơ cùng khí huyết.
Còn về đại đạo Phản Hư, liền phải tìm đến cái ổ quay cấp cao hơn.
Cuối cùng vẫn phải gia nhập vào hệ thống khổng lồ này.
Thu hồi đồ vật, Cố Án cảm thấy sau này gặp người của Chuyển Luân nhất mạch vẫn nên cẩn thận một chút.
Những người này khó mà đoán được tu vi là gì.
Mà nghiệp lực, thực chất chính là thừa kế những thứ cấp thấp của người khác.
Dù không có cũng có thể thừa kế một phần sinh cơ của bọn hắn.
Đều là đồ tốt cả.
Sau đó Cố Án không nghĩ nhiều về chuyện này nữa, lúc này thân thể xuất hiện một vài dòng nước ấm.
Nhất là hai mắt dường như có thứ gì đang ngưng tụ.
Đó là hiệu quả của Thiên Nguyên Đan, dường như có thứ gì sắp hoàn toàn dung hợp.
Trạng thái này kéo dài một canh giờ.
Cố Án cảm giác trong cơ thể có gì đó đột nhiên khuếch tán.
Tiếp đó, hai mắt xuất hiện biến hóa.
Một trái một phải, riêng mình xuất hiện nhật nguyệt.
Sau đó liền có lý giải.
Thần thông, Nhật Nguyệt Đồng Thiên.
Thân thể triển khai trong nháy mắt, không gian nhật nguyệt hiện rõ.
Trước kia chỉ dùng tinh khí thần vẽ địa vi lao, để vây khốn người khác.
Bây giờ thì không, mà là từ trong ánh mắt triển khai một vùng không gian.
Bao phủ lấy người, nhật nguyệt không vỡ, không gian trường tồn.
Không cần dùng lực lượng nguyên thần để duy trì nữa.
Ngoài ra, trước kia nếu địa vi lao bị phá, Nguyên Thần sẽ bị phản phệ.
Mà bây giờ phá thì cứ phá, Nguyên Thần và thân thể cũng sẽ không bị tổn thương.
Chỉ là trong thời gian ngắn không thể sử dụng lại thần thông.
Hơn nữa, trước đây, nếu người ngoài đến gần địa vi lao, rất dễ bị phát hiện.
Còn bây giờ thì không dễ dàng, dù sao cũng muốn nhìn trộm một nơi không gian.
Khi bỏ chạy, tốt nhất là không nên dùng.
Trừ khi khoảng cách rất xa, nếu quá gần rất dễ kéo cả địch nhân vào, mà khi thi triển thần thông bản thân nhất định phải ở trong, rời khỏi thì thần thông tự nhiên biến mất.
Có thể nói đây là khuyết điểm duy nhất của thần thông.
"Hoàn toàn không cùng đẳng cấp." Cố Án thả thần thông ra có chút kinh ngạc.
Mà nhật nguyệt trên trời cũng sáng vô cùng, như đang tuyên bố chủ quyền với mảnh không gian này.
Chính là dễ bị đánh, dù sao nếu có người bị nhốt ở đây, rất dễ cảm thấy vấn đề là ở nhật nguyệt, rồi ra tay công kích.
Nhưng phá vỡ cũng không sao.
Sau đó, Cố Án lại thử vài lần, phát hiện một khuyết điểm khác.
Đó là phải mở mắt.
Không mở mắt thì không thể thi triển.
Nếu bị mù thì thần thông hoàn toàn không thi triển được.
Cái này...
Nhược điểm cũng rõ ràng quá đi.
Sau đó Cố Án lại thử mở một mắt nhắm một mắt.
Có thể thi triển nhưng hiệu quả giảm đi rất nhiều.
Rất dễ bị phá vỡ, cũng rất dễ bị phát hiện.
Cũng không khác gì Họa Địa Vi Lao.
Cuối cùng, Cố Án có thêm một nghi vấn, đó là trong lúc thi triển thần thông, nếu mắt bị đâm mù thì có phá được sự giam cầm của thần thông không.
Ít nhất thì nhắm mắt không được.
Nghiên cứu đại khái xong thì trời đã sáng.
Ngày đầu tiên của tháng mười hai.
Cố Án đến trước sân nhỏ, hôm nay hắn muốn đến La Sinh đường báo đáp.
Trong mười hai ngày tiếp theo, hắn sẽ làm việc ở đó.
Mà việc hắn cần làm rất đơn giản, đương nhiên là đốn củi.
Hi vọng người La Sinh đường không ưu ái hắn.
Như vậy thì hắn sẽ rất khó xử.
Chỉ sợ dẫn hắn đi điều tra gì đó.
Như vậy thì hắn không đi được.
Sau khi kiểm tra xong những tài nguyên mà nhất viện phải nộp, Cố Án liền ngự kiếm rời khỏi phong ngoại phong, đi về phía La Sinh đường. Trên đại điện.
Lúc này Khúc Hữu Đạo và những người khác đang ngồi đây, lại bắt đầu thương lượng.
"Thật sự cần có ban thưởng cho nhiệm vụ sao?" Tư Đồ Bách Xuyên mở miệng hỏi.
"Vẫn có chút cần thiết, ít nhất cũng xem kết quả ra sao, dù sao cũng phải xem có ưu tú không." Nhan Như Tuyết cười nói.
"Sao không tính công tích vào?" Tư Đồ Bách Xuyên nói: "Ta thấy chính là nhắm vào ta."
"Công tích của hắn quá cao, nếu tính vào thì còn gì để so?" Khúc Hữu Đạo cười ha hả nói: "Cạnh tranh công bằng."
Tư Đồ Bách Xuyên cười ha ha, nhưng không nói gì.
Lời bọn họ rất đúng, công tích của Cố Án quá cao.
Không cách nào so sánh được.
Tỷ như có người có vẻ ngoài quá thu hút, cũng loại bỏ yếu tố này đi.
Nếu không thì không cách nào so được.
"Nói đến, gần đây trong tông môn có một số chuyện xảy ra, các ngươi có chú ý không?" Khúc Hữu Đạo cười hỏi.
"Người của Chuyển Luân nhất mạch, với người của Thiên Nữ nhất hệ?" Nhan Như Tuyết hỏi.
Tư Đồ Bách Xuyên nói: "Mấy người đó có quan hệ gì tới chúng ta?"
Khúc Hữu Đạo cười nói: "Quan hệ lớn đấy, người của Chuyển Luân nhất mạch phái đến một ít người, người bị giết thì đã bị giết, người bị bắt thì đã bị bắt, mà bọn họ biết ở chỗ chúng ta có người hoàng tộc, chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Sắp tới chắc chắn sẽ có cường giả đến.
Còn về Thiên Nữ nhất hệ thì càng quá đáng, nghe nói Thiên Phạt Chi Nhãn biến mất, không rõ tung tích.
Có cường giả đã đi đến vùng khai hoang.
Đã nghi ngờ đến tông môn chúng ta.
Nếu còn có manh mối gì, e là muốn tấn công chúng ta.
Nói đến thì, một nửa sự việc của Chuyển Luân nhất mạch xem như là do cái người ở nhất viện đó dẫn tới.
Vì hắn mà tông môn của chúng ta, có thể sẽ gặp phải sự chèn ép."
Nghe vậy, Tư Đồ Bách Xuyên cúi đầu xuống, vẻ mặt âm trầm nói: "Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong, không ngờ a, hắn vậy mà...
Có tiền đồ như vậy.
Thế mà còn có thể chọc đến người của Chuyển Luân nhất mạch, cứ tiếp tục chết mấy đợt như thế, chẳng phải nhất định có cường giả đến.
Vậy chẳng phải sẽ phải đánh nhau sao?
Vốn còn chưa được chứng kiến lực lượng của cường giả bực này, tới đúng lúc quá rồi, rút kiếm chiến đấu, giết một trận thoải mái."
Nhan Như Tuyết cười nói: "Nghe nói lúc khai hoang, đồ đệ của ngươi cũng ở đó, hiện tại hắn trên danh nghĩa chính là nội gián của Chuyển Luân nhất mạch, có thể nói là mang màu sắc truyền kỳ, hay là truyền tin ra ngoài, nói Thiên Phạt Chi Nhãn có thể ở chỗ hắn."
"Ai mà tin?" Tư Đồ Bách Xuyên nói.
"Có tin hay không không quan trọng, quan trọng là cường giả của Thiên Nữ nhất hệ chắc chắn sẽ đến đòi người."
"Chúng ta thế nhưng là chính..." Rụt rè, Khúc Hữu Đạo nghĩ tới bản thân không phải chính phái, vội sửa lời:
"Phong chủ Thiên Huyền phong của chúng ta rất bao che đệ tử, sao có thể để đệ tử bị mang đi chứ?
Vậy thì làm sao bây giờ?
Đương nhiên là phải tận tình làm tròn trách nhiệm chủ nhà."
Nghe vậy, Tư Đồ Bách Xuyên phấn khởi nói: "Có lý, đây là ứng cử viên cho hôn sự của hoàng tộc, sao có thể để bị mang đi chứ?"
Nhan Như Tuyết bình tĩnh nói: "Tông chủ đã nói, chúng ta muốn dĩ hòa vi quý."
Khúc Hữu Đạo lắc đầu nói: "Chúng ta có đánh ai đâu, rõ ràng là người khác đánh vào mà, chúng ta cứ giết hết bọn họ trước, chẳng phải là sẽ không đánh nhau nữa sao.
Như vậy lập tức liền hòa bình, chẳng phải chính là dĩ hòa vi quý à?
Hơn nữa lại có thể bảo người khác giả trang thành bọn chúng, rồi rời đi.
Như vậy càng không liên quan đến chúng ta nữa rồi.
Tông chủ cũng sẽ không nói gì.
Chúng ta cũng đâu có khuếch trương tông môn, cũng chưa hề ra tay với các tông môn xung quanh, chiếm đoạt của bọn họ.
Cục diện xung quanh cũng không có biến hóa.
Ta nói có hợp lý không?"
"Không có kẽ hở." Nhan Như Tuyết thành thật nói.
Lúc này, tiên tử thương dân rơi hai giọt nước mắt nói: "Người nhất viện thật đáng thương, hẳn là rất muốn có thời gian bình yên."
"Không ngờ mấy năm nay tông môn lại có nhiều chuyện thú vị vậy, thì ra là không quản thúc tông môn thì có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy." Khúc Hữu Đạo cảm khái nói: "Sớm biết vậy đã rút bớt mấy vị trưởng lão."
Tư Đồ Bách Xuyên vuốt kiếm nói: "Bọn họ khi nào đến?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận