Cẩu Thành Thần Quân, Tông Môn Để Cho Ta Ở Rể (Tu Tiên Ai Còn Tìm Đạo Lữ)

Chương 428:

Chương 428:
Hay cho cái tông môn. Lúc này, Gia Cát Hạo Minh vừa mới chậm rãi tới, nhìn về phía hai người bị trọng thương, cảm khái nói: "Ta vẫn là quá nhân từ, không giống phong cách hành sự của ma môn, là ta không đủ tư cách."
Sau đó hắn nhìn về phía Độc Cô Cảnh nói: "Ai thẩm vấn ta?"
"Ta." Độc Cô Cảnh nói.
"Ngươi không xứng." Gia Cát Hạo Minh nói: "Tìm một người tu vi mạnh hơn ta, thiên phú cao hơn ta, cố gắng hơn ta, thân phận cao hơn ta đến thẩm vấn ta."
Độc Cô Cảnh: …
Lúc này.
Cố Án vẫn như cũ đang đốn củi.
Cũng không có người nào tới quấy rầy hắn.
Mặc dù phát giác được Thiên Huyền phong có không ít người xuống núi, nhưng loại sự tình này thường xuyên xảy ra, hắn cũng chưa từng để ý.
Việc cấp bách vẫn là tiếp tục đốn củi, nâng cao tu vi.
Nhờ khổ tu trước đó, trong mộng đã gian nan đề thăng.
Nhưng vận khí không tệ.
Thuận lợi tấn thăng.
Nắm giữ khí của hai phương Đông Tây.
Thêm vào khí của tự thân, đã tụ được Tam Khí.
Lại tụ hợp Nhị Khí, liền hoàn thành Ngũ Khí Triều Nguyên.
Tu vi có thể nói là đã đăng phong tạo cực.
Hắn cảm giác tiềm năng tu luyện của bản thân gần như đã đạt đến đỉnh phong.
Không biết lại nên đề thăng như thế nào nữa.
Cho nên việc ngưng tụ Tam Hoa không đơn giản.
Một đoá hoa là một cảnh giới cũng đã nói rõ tình huống.
Đương nhiên, sau khi tấn thăng, Cố Án cảm giác thân truyền đệ tử bây giờ cũng chỉ đến thế mà thôi.
Đã không cần quá lo lắng về bọn hắn.
Cứ hảo hảo đề thăng, siêu việt chân truyền đệ tử.
Không chỉ như vậy, Cố Án còn muốn tìm thân truyền đệ tử khoa tay múa chân một phen.
Bành trướng.
Có chút không nhìn rõ chính mình.
Thực lực tăng lên khiến hắn càng thêm tự tin.
Nhất là chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy năm, đã đề thăng tới tình trạng này.
Chừng mười năm sao?
Mới có mười năm thời gian, từ Luyện Khí tầng ba một đường tấn thăng lên Tiên Kiều tầng ba.
Nói ra thì đó cũng là tuyệt thế thiên kiêu rồi còn gì?
Bởi vì nguyên nhân bành trướng, lúc Cố Án đốn củi gần như thỉnh thoảng lại nảy ra những suy nghĩ này.
Tâm cảnh có chút theo không kịp.
Không cách nào lắng lại.
"Đốn củi mà cũng không chuyên tâm, xem ra gần đây đề thăng quá nhanh rồi."
Luật Lệnh Cửu Chương đều đã học được, Thôn U pháp cũng học được, Khí Hải Thiên Cương cũng một mực đề thăng.
Có thể nói, thực lực tăng lên đâu chỉ một chút.
Thất Tình Lục Dục thiên ngược lại đã thật lâu không đụng tới.
Lại đề thăng Khí Hải Thiên Cương thêm một lần nữa, liền phải cân bằng một chút Thất Tình Lục Dục thiên.
Chặt cây đến tối, Cố Án nghỉ ngơi một hồi.
Trên thân hàn khí quá thịnh, thân thể có chút chống đỡ không nổi.
Nhưng bởi vì nguyên nhân đốn củi, thân thể của hắn xác thực đã được rèn luyện.
Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng.
Cố Án liền nghe được lão hổ béo mở miệng: "Đại ca, có người đến."
Nghe vậy, Cố Án có chút bất ngờ.
Không nghĩ tới lại có người tìm đến mình.
Chắc không phải Bàng Văn.
Hắn bình thường đều là đưa tin. Lẽ nào là người của Chấp Pháp đường?
Mang vật liệu rèn đúc tới sao?
Nhưng mà lúc Cố Án thu hồi Thiên Tuyết Thụ đi ra ngoài, lại phát hiện người đến là Đoan Mộc Thanh.
Đã lâu không gặp.
Cố Án cung kính hành lễ: "Gặp qua sư huynh."
Đoan Mộc Thanh khoát tay nói: "Sư đệ khách khí rồi."
"Sư huynh đột nhiên đến thăm, là có chuyện gì sao?" Cố Án hơi tò mò hỏi.
Gần đây mình hẳn là không có chuyện gì mới phải.
Hay là sư phụ có mệnh lệnh gì hạ đạt?
"Vào trong nói chuyện?" Đoan Mộc Thanh hỏi.
Cố Án mời người vào trong.
Vừa vào trong, Đoan Mộc Thanh liền thấy cái cây suýt chút nữa bị chặt gãy.
"Cây này không tệ, tại sao lại biến thành dạng này?" Đoan Mộc Thanh hiếu kỳ hỏi.
Cố Án giải thích: "Chặt cây có chỗ tốt cho thân thể, nên ta liền lấy nó ra để chặt."
Đoan Mộc Thanh: … Người bình thường có ai lại đi chặt linh thụ đặc thù sao?
Tông môn sở dĩ chặt cây là vì linh thụ mọc thành từng khu rừng.
Nếu như chỉ có một gốc linh thụ đặc thù, chỉ cần giữ lại có ích, vậy cũng sẽ không chặt.
Lúc này, Đoan Mộc Thanh đã đưa ra kết luận về Cố Án.
Tay nghiện đốn củi đã bệnh nguy kịch.
Cố Án mời người ngồi xuống, thuận tay pha ấm trà mà Sở Mộng không uống, rồi rót cho Đoan Mộc Thanh một chén: "Sư huynh tới là có chuyện quan trọng sao?"
"Ừ." Đoan Mộc Thanh gật đầu nói: "Không biết sư đệ nhìn nhận tình hình bên ngoài thế nào?"
"Tình hình bên ngoài?" Cố Án nghi hoặc: "Ý sư huynh là gì? Gần đây ta chỉ mải đốn củi, không có ra ngoài."
Đoan Mộc Thanh: … Hóa ra người trong cuộc cũng không biết chuyện bên ngoài đang ồn ào.
Hắn bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: "Gần đây trong tông môn có người nói hôn lễ của sư đệ quy mô nhỏ, cảm thấy tông môn không coi trọng, liền nhắc tới chuyện Thiên Thanh tông muốn sư đệ rời đi.
Danh dự của sư đệ trong toàn bộ tông môn cũng không quá tốt.
Một số đệ tử ở tất cả các ngọn núi đều cảm thấy người như sư đệ nên đứng ra xin lỗi, vân vân."
Nghe vậy, Cố Án hơi bất ngờ.
Trước đó đúng là cũng có loại chuyện này, nhưng bình thường chỉ xảy ra ở Phong Ngoại Phong.
Bởi vì bọn hắn có tiếp xúc với mình.
Tự nhiên lại càng dễ có lời oán giận.
Nhưng những nơi khác, vì sao phản ứng cũng mạnh mẽ như vậy?
Về phần xin lỗi, hẳn là tương đối khó.
Bọn họ muốn không phải là lời xin lỗi, mà là muốn mình cúi đầu.
Có những lúc nên cúi đầu thì phải cúi đầu, nhưng loại chuyện cố tình gây sự này, tự nhiên là không được.
Đều là bởi vì Thiên Thanh tông.
Mình cùng bọn họ không oán không cừu, làm sao lại đến mức như vậy.
Trong lúc Cố Án đang suy nghĩ, Đoan Mộc Thanh đặt một cái pháp bảo chứa đồ trước mặt Cố Án, nói: "Cái này cho sư đệ."
Cố Án rất tò mò, thuận thế liếc nhìn pháp bảo chứa đồ, vừa nhìn một cái liền ngây cả người.
150.000 linh thạch.
Hắn hơi kinh ngạc nhìn người trước mắt, nói: "Sư huynh muốn Nhất Viện làm gì sao?"
Đoan Mộc Thanh lắc đầu nói: "Cũng không có. Trong đó 100.000 là linh thạch kẻ chủ mưu đứng sau màn tung tin đồn bồi thường cho sư đệ, 20.000 khác là bồi thường của một số đệ tử đã hùa theo nói xấu sư đệ.
Cuối cùng 30.000 là bồi thường của những đệ tử Thiên Huyền phong đã tham dự rèn luyện trong rừng trúc, không phân tốt xấu mà nhục mạ sư đệ.
Tổng cộng 150.000, không nhiều một đồng, không thiếu một đồng."
Cố Án có chút ngạc nhiên, từ lúc nào mà loại chuyện này ở Thương Mộc tông lại còn có bồi thường?
Không thể nào, chính mình đã gặp không ít chuyện tương tự, tình huống thế nào trong lòng cũng biết rõ.
Đoan Mộc Thanh nâng chén trà lên nhấp một ngụm, cười nói: "Sư đệ cứ nhận lấy là được, chắc chắn không có bất kỳ tình huống nào khác đâu.
Ngoài ra lần này Nhất Viện cũng gặp phải một số chuyện, việc của Phong Ngoại Phong chúng ta không tiện nhúng tay, sư đệ có lẽ có thể đến Chủ viện xem sao.
Theo lý mà nói, người của Nhất Viện cũng không dễ ứng đối.
Nếu làm trễ nải nhiệm vụ, vẫn là sư đệ phải gánh trách nhiệm.
Hôn lễ đã bắt đầu thu xếp rồi, đến lúc đó sư đệ còn có nhiệm vụ trong người thì không hay lắm."
Một lát sau.
Nhìn Đoan Mộc Thanh rời đi.
Cố Án cầm pháp bảo chứa đồ, trong lòng tràn đầy khó hiểu.
Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nhưng Nhất Viện dường như bị liên lụy.
Xem ra phải đi một chuyến xem sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận