Cẩu Thành Thần Quân, Tông Môn Để Cho Ta Ở Rể (Tu Tiên Ai Còn Tìm Đạo Lữ)

Chương 205:

**Chương 205:**
"Nơi này không có người đốn củi, chỉ có một mình ngươi, điều này cho thấy ngươi có tâm trí cứng cỏi mà người khác không có.
Đốn củi tuy là nhiệm vụ, nhưng ngươi không phải làm vì nhiệm vụ, mà là vì rèn luyện bản thân.
Có lòng cầu tiến.
Cần cù bù thông minh.
Không nản lòng.
Vượt xa người khác vô số lần." Nam tử trẻ tuổi nhìn qua.
"Ngươi tu kiếm sao?"
Cố Án cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Vãn bối học đao."
"Ừm." Nam nhân trẻ tuổi gật đầu nói: "Đao kiếm vốn là một nhà, quả nhiên cùng ta có duyên.
Thiên phú bình thường, phẩm chất thượng đẳng.
Vượt xa người thường về sự kiên nghị.
Là thích hợp nhất để tu kiếm hoặc là tu đao.
Chỉ là lớn tuổi chút, nhưng lớn tuổi mà vẫn giữ được tâm tính thiếu niên, tương lai bất khả hạn lượng.
Ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy không?"
Nghe vậy, Cố Án ngơ ngác.
Sao đột nhiên lại muốn bái sư?
Mà lại, phương diện nào của chính mình phù hợp?
Lớn tuổi, lại có tâm tính thiếu niên?
Vì quanh năm đốn củi, cho nên phẩm chất thượng đẳng, tâm trí cứng cỏi?
Nhìn qua thì là như vậy.
Nhưng cảm giác, đối phương chẳng qua là chọn một người bình thường lại cố gắng.
Sau đó dùng cần cù bù thông minh, tâm trí cứng cỏi, loại phẩm chất có vẻ không liên quan này, để tô điểm cho hắn.
Người chăm chỉ vô số, người đốn củi nhiều không kể xiết.
Nào có ai dễ dàng quật khởi như vậy?
Không có thiên phú, không có đúng phương hướng, thì dù có chăm chỉ thế nào cũng không thể bù đắp được.
"Không nguyện ý?" Nam nhân trẻ tuổi hỏi.
"Vãn bối không biết ngài là?" Cố Án có chút lo lắng.
"Thương Mộc tông, Thiên Huyền phong phong chủ, Tư Đồ Bách Xuyên." Tư Đồ Bách Xuyên mở miệng nói.
Nghe vậy, Cố Án sửng sốt.
Có chút khó có thể tin.
Phong chủ thu đồ đệ...
Thu đến chính mình rồi? Đây là có chuyện gì?
Mình còn có bối cảnh khác mà người khác không biết sao?
Nếu như không phải, vì sao cường giả như vậy, sẽ thu chính mình làm đồ đệ?
Là bày mưu tính kế tỉ mỉ, hay là vận khí cho phép?
Cố Án không hiểu, nhưng đối phương nhìn như dễ nói chuyện, thế nhưng trong ánh mắt lại không có mảy may cảm xúc.
Hắn không xác định đáp ứng thì có nguy hiểm hay không.
Nhưng nếu cự tuyệt, có lẽ...
Sẽ phải nhận lấy nguy hiểm lớn lao.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể quỳ xuống làm lễ bái sư: "Đệ tử Cố Án, bái kiến sư phụ."
"Tốt, rất tốt." Tư Đồ Bách Xuyên nhìn xem Cố Án, tiện tay đưa một tấm lệnh bài: "Ngày mai ngươi đi Thiên Huyền phong, trực tiếp đi đến giữa sườn núi, qua bên kia tìm chỗ ở, về sau liền dời qua đó mà tu luyện cho tốt, sự chăm chỉ của ngươi sẽ mang đến cho ngươi hồi báo."
Cố Án cúi đầu cảm tạ.
"Đúng rồi, ngươi ở ngọn núi nào?" Tư Đồ Bách Xuyên hỏi.
"Thiên Trần phong." Cố Án trả lời.
"Vậy từ giờ trở đi, ngươi thuộc về Thiên Huyền phong, chỗ kia ít lui tới, ngư long hỗn tạp, chớ có học thói xấu." Tư Đồ Bách Xuyên cười nói.
Sau khi dặn dò hai câu, liền cất bước rời đi.
Không để lại bất luận tài nguyên tu luyện gì.
Cố Án lắc đầu.
Nhưng trong lòng không có bao nhiêu cao hứng, luôn cảm thấy mình không hiểu sao lại bị cuốn vào chuyện nguy hiểm.
Không cẩn thận liền trở thành phong chủ đệ tử.
Mặc dù không phải thân truyền, nhưng nội môn có thể bái sư, đã là vượt trội hơn những người khác.
Chứ đừng nói là bái phong chủ làm thầy.
Có thể nói, chính mình từ tầng dưới chót nhảy vọt lên.
Trở thành người có thân phận địa vị.
Nhưng...
Thiên phú của bản thân ra sao, tu vi thế nào, trong lòng mình đều nắm rõ.
Cho nên tùy tiện đến Thiên Huyền phong, chưa chắc đã tốt hơn Thiên Trần phong.
Nhưng không đi thì không được.
"Rõ ràng muốn cứ như vậy mà an ổn tăng cao tu vi, không ngờ lại gặp phải chuyện như thế này."
Cố Án trăm mối ngổn ngang.
Đây đúng là chuyện tốt, chỉ là...
Trên trời sao có thể rơi đĩa bánh xuống?
Vừa rồi đối phương nói, ngày mai chuyện chính mình bái sư, sẽ được tông môn truyền ra.
Như vậy xem ra, những người khác cũng là được thu nhận như thế.
Hít sâu một hơi, Cố Án quay về Thiên Trần phong.
Nếu quả thật muốn dời đi, thì phải thu thập đồ đạc một chút.
Hơn nữa còn phải tìm nơi ở có sông, thuận tiện nuôi Mì Sợi.
"Đại ca, ngươi đã về." Vừa mới trở lại sân nhỏ, Huyết Ma Thần Quân liền tươi cười chào đón.
Cố Án nhìn đối phương, trong lòng thở dài.
Hy vọng sau khi đi, sẽ không bị phát hiện cái cây này.
Nếu như bị phát hiện, chính mình hẳn là phải giao nó ra.
Vậy thì...
Chi bằng bây giờ trực tiếp chặt nó đi.
Vừa vặn có thể nhanh chóng tiến vào đại thành.
"Sát ý!" Huyết Ma Thần Quân sợ đến choáng váng.
"Đại ca, gần đây ta có phải biểu hiện không tốt không? Ta đã sớm nhận ra, về sau ta sẽ cố gắng gấp bội, phong ấn ta đều đã tăng thêm, mà lại trận pháp cũng âm thầm gia trì, về sau việc canh cổng hộ viện, cứ giao cho ta đi." Huyết Ma Thần Quân chân thành nói.
Thể hiện ra giá trị bản thân, mới có thể sống sót.
Nếu không...
Cái cây trước kia chính là kết cục của hắn.
Cố Án ngược lại không để ý đối phương nói gì.
Chẳng qua chỉ cảm thấy bây giờ chặt nó đi thì không có lợi cho lắm.
Tiểu nữ hài kia dường như coi đối phương là thần y, chặt nó đi ắt sẽ có phiền phức khác.
Cứ từ từ, vẫn chưa đến lúc đó.
Như vậy, Cố Án hỏi chuyện về tiểu nữ hài kia.
"Nàng có đến, nói là vì trộm linh dịch mà bị người nhà phát hiện, nên bị nhốt lại.
Nàng nói nàng tên là Nam Cung Thất Nguyệt, bất quá nàng không có tiết lộ chuyện ở đây." Huyết Ma Thần Quân nói.
Cố Án trầm mặc hồi lâu rồi nói:
"Nàng bao nhiêu tuổi?"
"Chừng trăm tuổi." Huyết Ma Thần Quân đáp.
Cố Án: "..."
Chừng trăm tuổi?
Vậy thì không chỉ là người lùn, mà sợ rằng còn là chướng ngại về trí tuệ.
Bất quá chính mình vẫn nên ít gặp mặt đối phương thì tốt hơn.
Chuyện Mì Sợi trộm đồ, vạn nhất bị phát hiện.
Thì mình nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Chính mình sẽ thành tên tiểu tặc trộm yếm, bị toàn bộ tông môn khinh bỉ.
Nhất là bây giờ, mình còn sắp trở thành đệ tử của phong chủ.
Vậy thì càng thêm nguy hiểm.
Đến lúc đó chuyện này có thể làm cho hắn thân bại danh liệt.
Triệt để không ngóc đầu lên được.
Thật là đáng sợ.
Cố Án thở dài một tiếng, liền trở về phòng.
Tiếp tục xem đao pháp.
Dù sao đã nói với đối phương là học đao, nếu như quá kém, cũng có chút không ổn.
Chỉ là một đêm, cũng không học được quá nhiều thứ.
Hừng đông, Cố Án liền ngự kiếm rời đi.
Tiến về Thiên Huyền phong báo danh.
Đệ tử giữa sườn núi cũng không ít, lần này mình đi ắt sẽ gặp phải chuyện gì đó.
Hy vọng không cần bại lộ thực lực, chính mình bây giờ còn chưa Nguyên Thần, chỉ sợ nếu bại lộ thì không phải là đối thủ của những người kia.
Mà trong khi Cố Án tiến về Thiên Huyền phong, tin tức liên quan đã bắt đầu lan truyền.
Từ Thiên Huyền phong truyền xuống núi, sau đó truyền đến những nơi khác.
Linh Trúc phong, Thiên Trần phong.
Lúc này, trong sân của Linh Trúc phong.
Sở Mộng vẫn còn đang điều chế linh dược, muốn tiếp tục luyện đan.
Không lâu sau, Xuân Vũ liền đi vào, nói: "Tiểu thư, có chút tin tức."
"Tin tức gì?" Sở Mộng không ngẩng đầu lên hỏi.
"Nghe nói không ít phong chủ đều nhận được tin." Xuân Vũ nói.
Nghe vậy, Sở Mộng sắc mặt không đổi: "Nội dung là gì?"
Xuân Vũ cúi xuống, không dám mở miệng.
"Nói đi." Xuân Vũ thành khẩn nói: "Bọn hắn nội dung bức thư, chúng ta không biết, nhưng phu nhân có viết cho ta một phong thư.
Nói người trong tộc không hy vọng thiên phú của tiểu thư ảnh hưởng đến việc thông gia trong tộc.
Đại khái..."
"Đại khái cái gì?" Sở Mộng vẫn đang làm việc với linh dược.
"Sẽ, sẽ nghĩ biện pháp để tiểu thư sớm gả đi." Xuân Vũ trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận