Cẩu Thành Thần Quân, Tông Môn Để Cho Ta Ở Rể (Tu Tiên Ai Còn Tìm Đạo Lữ)

Cẩu Thành Thần Quân, Tông Môn Để Cho Ta Ở Rể (Tu Tiên Ai Còn Tìm Đạo Lữ) - Chương 227: Tiền bối lần sau có thể không cần mị thuật (2) (length: 7857)

Bây giờ, Công Tích đường cũng hy vọng hắn có thể cùng người nổi xung đột, từ đó hiển lộ rõ ràng uy tín.
Mà danh tiếng của Thiên Huyền phong, kỳ thật có liên quan đến sự trưởng thành của cây trúc.
Hiện tại truyền tới nhất định vô số người nghi vấn, sau ba tháng mới có thể bình thường.
Cố Án thở dài một tiếng, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Bây giờ chỉ có thể mau chóng tăng lên trị số thuật pháp.
Xem xem có thể hay không lại đề thăng một lần thuật pháp.
Lần này thuật pháp, không tăng lên mặt khác, tăng lên phong ấn.
Tuế Thần Thập Nhị Tinh.
Thử lại đề thăng một lần.
Cũng không phải là vì phong ấn cái thứ hai đồ vật.
Mà là để cái thứ nhất phong ấn, có thể dùng tốt hơn, kéo dài hơn.
Hắn muốn đem tuyệt đại bộ phận đồ vật mà người thường không nhận ra đặt ở trong một pháp bảo chứa đồ, sau đó phong ấn vào Nhiếp Đề Cách.
Cái thứ hai phong ấn Hư Tinh cũng cần giữ lại để phòng vạn nhất.
Ban đêm Cố Án trở lại Phong Ngoại Phong.
Phát hiện Nguyễn Hoan vẫn còn ở trước cửa hắn chờ đợi.
"Lĩnh đội, ngươi trở về." Nguyễn Hoan có chút lo lắng nói:
"Chủ viện giao nhiệm vụ, nói cần trong ba ngày hoàn thành, nhưng tình huống cụ thể còn chưa thông báo.
Chúng ta cũng không xác định có cần sư huynh đích thân đi không."
"Nhiệm vụ cụ thể cho ta xem." Cố Án biết có ít người muốn động thủ.
"Nói là nhiệm vụ tường tình đã xuất hiện biến hóa, cần lĩnh đội tự mình đi lấy." Nguyễn Hoan có chút lo lắng nói: "Đây có khả năng là cố ý gây khó dễ cho lĩnh đội."
Cố Án trấn an nói: "Không cần để ý, ngươi đi về nghỉ ngơi đi, nên làm gì làm đó, không nên làm cũng không cần để ý tới, ta tự xử lý."
Nguyễn Hoan không biết vì sao Cố Án bình tĩnh như vậy, nhưng vẫn gật đầu.
Đội 2 từ khi Cố Án tiếp nhận sau đã phát sinh không ít chuyện, vẫn luôn bị nhằm vào.
Nguyễn Hoan cảm giác những ngày qua, người chủ viện luôn có ý vô tình muốn thăm dò.
Lúc đầu, khi lĩnh đội trở thành đệ tử phong chủ, bọn họ đã tốt hơn rất nhiều.
Thế nhưng sau khi một vài tin đồn không hay truyền đến, nói là Thiên Huyền phong thu sai người hoặc nói Thiên Huyền phong không quan tâm những thứ này.
Cuộc sống của bọn họ liền lại khó khăn.
Hôm nay, rốt cục bắt đầu làm khó dễ.
Chỉ hy vọng lĩnh đội có thể gắng gượng vượt qua.
Cố Án chỉ có thể tiếp tục đốn củi.
Đáng tiếc là, dù còn thiếu mấy điểm, một hai ngày vẫn còn thiếu rất nhiều.
Sau khi tu vi tăng lên, những cây này tuổi thọ quá ít, linh khí cũng quá thiếu.
Bất quá đốn củi khẳng định bị phạt, "góp gió thành bão".
Thêm một chút thời gian nữa, luôn có thể hoàn thành.
Chỉ là trong khi đốn củi, hắn cảm nhận được Vận Mệnh Chi Hoàn chấn động.
Tới rồi.
« Hôm qua giữa trưa, Hoàng trưởng lão được nhắc nhở, đã liên lạc với người Ngự Linh phong, từ đó biết được có người muốn bắt đầu nhằm vào ngươi, mà lại tám chín phần mười muốn giết ngươi.
Đồng thời hi vọng Hoàng trưởng lão giúp đỡ, không cần làm gì khác, chỉ cần để cho ngươi làm nhiệm vụ là được.
Những việc còn lại giao cho người Ngự Linh phong xử lý.
Cho nên ngay hôm đó liền giao nhiệm vụ cho ngươi, để ngươi nhất định phải tự mình xác nhận, sau đó rời đi.
Chờ ngày mai ngươi rời tông môn, hắn sẽ đi theo, xem ngươi bị giết như thế nào. » Cố Án tiếp tục đốn củi, trong lòng cũng không có quá nhiều dao động.
Hoàng trưởng lão trầm mặc lâu như vậy, cuối cùng cũng là bắt đầu có lương tâm.
Một người hiền lành như vậy, sao tâm có thể là đen được.
Ngày mai xem thử liền biết.
Hừng đông, trị số của Cố Án cũng không thay đổi.
Mười mấy ngày qua có thêm được chút ít giá trị, muốn tấn thăng không biết phải đợi đến năm tháng nào.
Cần nguyên liệu gỗ mới.
Có lẽ chờ sau ba tháng, danh vọng của mình tăng lên, có lẽ có thể đi chặt cây tốt hơn.
Có một vài cây, những đồng môn khác cũng không muốn chặt, mình chặt đổ cũng tốt, muốn đốn củi cũng không tìm được nơi nào có gỗ tốt.
Sau đó, Cố Án trở lại hậu viện.
Đoan Mộc Thanh Bình ở đó chờ hắn.
Nguyễn Hoan cũng có mặt.
"Sư đệ, nhiệm vụ lần này có điều kỳ lạ, theo lý không nên nhanh như vậy rơi vào tay ngươi." Đoan Mộc Thanh Bình nhắc nhở.
Cố Án nhìn người trước mặt, cảm kích nói: "Đa tạ sư tỷ nhắc nhở, ta hiểu."
Đoan Mộc Thanh Bình không nói gì nữa.
Tu vi của nàng cũng không cao, chỉ có thể nhắc nhở một câu.
Cố Án nhìn Nguyễn Hoan nói: "Đi thôi, đi nhận nhiệm vụ rồi lát nói cho ta biết tình hình của Bàng Văn bọn hắn như thế nào."
Chờ Cố Án rời đi, Tống Phong đi ra.
Đoan Mộc Thanh Bình hỏi: "Lĩnh đội, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
"Có người muốn động thủ." Tống Phong mở miệng nói.
"Sao lại thế? Hắn nhưng là đệ tử của phong chủ."
"Không có gì không thể, đệ tử của phong chủ đâu chỉ có mình hắn."
"Chẳng lẽ là. . ."
"Đừng nghĩ lung tung, cũng đừng nói lung tung, chúng ta chỉ có thể làm tốt việc của mình, còn về lĩnh đội có thể trở về hay không, thì phải xem vận may của hắn như thế nào."
Trong chốc lát, Đoan Mộc Thanh Bình trầm mặc.
Nàng và Cố Án không coi là quá quen biết, nhưng dù sao đối phương cũng là một nhân vật nổi tiếng.
Bây giờ, nhân vật nổi tiếng như vậy, dường như sẽ không trở lại.
Có một loại bi thương không hiểu, có lẽ có một ngày nàng cũng sẽ không hiểu biến mất như vậy.
Trên con đường tu tiên, mọi người thật ra đều giống nhau.
Đi rồi đi rồi, liền có thể ngã xuống.
Lúc này Cố Án đã đến đại sảnh nhiệm vụ.
Đến hỏi thăm vẫn là vị sư huynh nhiệm vụ kia.
"Cố lĩnh đội, sao ngươi đích thân đến vậy?" Sư huynh nhiệm vụ lập tức đứng lên hỏi.
"Không phải nói muốn ta tự mình đến sao?" Cố Án hỏi.
Vẻ mặt sư huynh nhiệm vụ vô cùng nghi hoặc: "Nhiệm vụ gì mà cần sư huynh tự mình đến? Nếu cần sư huynh tự mình đến nhận thì cũng phải là ta đưa tới chứ."
Cố Án nhìn Nguyễn Hoan, người sau cuống quít giải thích:
"Ta nhận được thông báo là muốn sư huynh tự mình đến."
Lúc Cố Án đang nghi hoặc, đột nhiên một âm thanh từ bên ngoài truyền đến: "Là ta bảo ngươi đích thân đến."
Cố Án quay đầu nhìn về phía sau.
Người đến là một người đàn ông trung niên nghiêm nghị.
Tự mang vẻ uy nghiêm.
Cố Án nhìn hắn, cũng không lạ lẫm.
Trước đó vụ giết người của đội 2, cũng là vị Hoàng trưởng lão này chủ trì công đạo.
Nói cho hắn biết, bản thân bị người đội 2 ức hiếp, nên đi tìm con đường đúng đắn.
"Gặp qua Hoàng trưởng lão." Cố Án cung kính hành lễ.
Hắn cảm nhận tu vi của đối phương, chỉ nhìn bề ngoài thì là Nguyên Thần sơ kỳ.
Nhưng theo Khí Tức thiên, nhìn vào khả năng khống chế linh khí.
Hẳn là Nguyên Thần trung kỳ.
Có pháp bảo che giấu tu vi của hắn.
"Không dám nhận không dám nhận, Cố lĩnh đội nhận nhiệm vụ mà còn cần chủ viện tự mình đưa qua, xét thấy không cần phải hành lễ đâu." Hoàng trưởng lão ngoài cười nhưng trong không cười nói.
"Đều là hiểu lầm." Cố Án cung kính nói.
"Hiểu lầm?" Hoàng trưởng lão cười ha hả nói: "Vì sao ta lại không hiểu lầm người khác, ngược lại lại hiểu lầm Cố lĩnh đội?
Cố lĩnh đội có hay không hảo hảo suy nghĩ một chút, mình đã sai ở đâu?"
Cố Án cúi đầu, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Không biết nhiệm vụ của đội 2 là gì?"
Hoàng trưởng lão lấy ra một phong thư đưa tới.
Cố Án đưa tay đón lấy.
Cũng không bất ngờ.
Chỉ là lúc tiếp nhận, Hoàng trưởng lão cười nói:
"Cố lĩnh đội, đi đường cẩn thận, nhiệm vụ này rất khó thực hiện."
"Đa tạ Hoàng trưởng lão nhắc nhở." Cố Án nhẹ nhàng đáp lời.
Chờ Cố Án đi được vài bước, Hoàng trưởng lão đột nhiên lên tiếng: "Đúng rồi, Cố lĩnh đội có người nhà không? Nếu Cố lĩnh đội có chuyện ngoài ý muốn, ta cũng có thể đưa chút quà thăm hỏi."
Cố Án quay đầu nhìn Hoàng trưởng lão, lắc đầu nói: "Đa tạ Hoàng trưởng lão."
Sau đó Cố Án đi ra ngoài.
Hoàng trưởng lão thật sự là một người tốt, quả là đã có lương tâm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận