Cẩu Thành Thần Quân, Tông Môn Để Cho Ta Ở Rể (Tu Tiên Ai Còn Tìm Đạo Lữ)

Cẩu Thành Thần Quân, Tông Môn Để Cho Ta Ở Rể (Tu Tiên Ai Còn Tìm Đạo Lữ) - Chương 231: Bị thanh mai phong bế tu vi khuất nhục (2) (length: 7777)

Đối phương do dự một chút, cuối cùng nói: "Ta có một muội muội tên là Lâm Yến, ở Thiên Trần phong, ta hi vọng ngươi có thể cho nàng mang một câu, nói cho nàng biết chỗ ở của ta dưới đáy giường. Nơi đó có để lại cho nàng tài nguyên. Coi như báo đáp, chỗ tài nguyên kia có thể chia cho ngươi một nửa."
Cố Án nhìn người trước mắt, cuối cùng gật đầu.
Do dự một chút lại nói: "Có tín vật sao?"
Đối phương ngập ngừng nói: "Trên người ta không có gì."
"Dùng máu của ngươi đi, muội muội của ngươi có thể phân biệt được mà?" Cố Án hỏi.
Đối phương gật đầu.
Sau đó Cố Án tiếp lấy một bình nhỏ máu tươi.
Công khai, không hề giấu diếm ý đồ.
Hắn không xác định người Chấp Pháp phong có đang nhìn chằm chằm nơi này hay không.
Bản thân hắn cũng không định lén lút đến.
Sau đó hắn thuận lợi rời khỏi Chấp Pháp đường.
Lúc đi ra, là Độc Cô Cảnh tiễn hắn.
"Sư đệ thật khiến người ta bất ngờ, thế mà có thể làm cho người Công Tích đường làm chỗ dựa cho ngươi, lần này Công Tích đường động tĩnh rất lớn, ước gì cho tất cả mọi người biết, bọn họ ở chỗ này là chỗ dựa của sư đệ." Độc Cô Cảnh cười nói:
"Bất quá sư đệ chỉ là tạm thời ra ngoài, gần đây nếu muốn xuất ngoại làm nhiệm vụ, cần đến Chấp Pháp đường đăng ký.
Để cho chúng ta biết hành tung của ngươi.
Một khi chúng ta tìm được manh mối gì, có thể sẽ lại tìm sư đệ.
Cũng không phải nói rời đi là xong, chỉ là không thể tiếp tục thẩm vấn và khống chế tự do.
Mặt khác chúc mừng sư đệ lên bảng danh sách của Công Tích đường."
"Đa tạ sư huynh." Cố Án khách khí đáp lễ, sau đó lấy ra bình máu kia nói: "Đây là máu tươi của Lâm sư tỷ, không biết có thể mang đi không?"
"Có thể." Độc Cô Cảnh cười nói: "Sư đệ còn có vấn đề gì sao?"
"Nếu như đi Thanh Mộc thành, có cần đăng ký không?" Cố Án hỏi.
Thanh Mộc thành ở ngoài tông môn.
Nếu muốn đăng ký thì có chút phiền phức.
"Không cần." Độc Cô Cảnh nói: "Chỉ cần ở phụ cận cũng không cần đăng ký, phù truyền tin có thể tìm ra tín vật thân phận của sư đệ là đủ."
Cố Án thở phào một cái.
Sau đó hỏi thăm về vụ án.
"Động thủ hẳn là hai người, động cơ..." Độc Cô Cảnh nhìn về phía Cố Án nói: "Có thể nói đều liên quan đến sư đệ, khiến một số người ở La Sinh đường nghi ngờ phía sau sư đệ có phải hay không có người thần bí, vì ngươi dẹp những phiền toái này.
Bất quá liên quan đến hai vị thân truyền, e là tông môn sắp không yên ổn.
Chúng ta không tìm được hung thủ, vậy sẽ phải bổ sung từ chỗ khác.
Nếu không thì động một chút lại không tìm ra, sao còn muốn Chấp Pháp đường làm gì?"
Sau này Chấp Pháp đường sẽ cẩn thận hơn rất nhiều, đây là điều Cố Án không nghĩ tới.
Sau đó lại hỏi một ít sự tình liên quan đến vụ án.
Đáng tiếc có nhiều điều lộ ra, Cố Án cũng không thể hỏi nhiều.
Hàn huyên chút chuyện không quan trọng, Cố Án liền trực tiếp rời đi.
Không vội về Thiên Huyền phong.
Mà là đi trước Thiên Trần phong.
Dương Kỳ gần đây nghe được rất nhiều tin tức.
Biết có biến động lớn.
Thân truyền của Thiên Trần phong chết rồi, chấp sự cũng chết.
Còn có một số đệ tử nội môn.
Có thể nói bây giờ Thiên Trần phong vô cùng yên tĩnh, không ai dám tùy ý làm gì.
Bởi vì người của Chấp Pháp đường tới một chuyến rồi lại một chuyến, mang đi không ít người.
Đến nay vẫn chưa có ai được đưa về.
Trong vòng một năm ngắn ngủi, đây là lần thứ mấy rồi?
Thiên Trần phong sóng gió khi nào lớn đến vậy?
Sau đó Dương Kỳ từ chỗ đồng hương biết được tin tức đáng sợ hơn.
Thân truyền của những ngọn núi khác cũng đã chết.
Cố Án sư huynh lại là người bị tình nghi số một.
"Lại có liên quan đến Cố sư huynh." Dương Kỳ ngồi trong phòng, có chút cảm khái: "Cố sư huynh vừa mới đến Thiên Huyền phong chưa được mấy tháng, liền xảy ra chuyện lớn như vậy.
Nếu mà trở thành thân truyền, trời có phải cũng sập luôn không?"
Đáng tiếc hắn rất lâu không nhìn thấy đối phương.
Không giống trước đây, còn có thể cùng nhau đốn củi.
Bây giờ, đối phương bất tri bất giác, liền trở thành đệ tử của phong chủ.
Địa vị tăng lên quá nhanh.
Chưa thấy còn cảm thấy đối phương là truyền kỳ, sau khi thấy rồi, phát hiện còn truyền kỳ hơn lời đồn không biết gấp bao nhiêu lần.
Cũng không biết khi nào có thể gặp lại.
Trong lúc hắn đang nghĩ như vậy.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Việc này khiến Dương Kỳ sững sờ.
Có chút ngạc nhiên.
Lúc này ai sẽ gõ cửa?
"Là ta." Thanh âm Cố Án truyền đến.
Dương Kỳ sững sờ.
Vội vàng mở cửa.
Quả nhiên là Cố Án.
"Cố sư huynh, ngươi không phải đang ở Chấp Pháp đường sao?" Dương Kỳ lập tức hỏi.
Hắn nhìn quanh một chút nói: "Mau vào."
Cố Án đi vào.
Rất nhanh đối phương liền đóng cửa nói: "Sư huynh làm sao trốn tới được?"
Cố Án lắc đầu: "Ta được thả ra."
Dương Kỳ có chút ngạc nhiên, làm sao đi ra được.
Đồng hương của hắn nói muốn ra ngoài cực kỳ không dễ.
Tin tức lạc hậu rồi?
"Sư huynh tìm ta là có gì cần ta giúp sao?" Dương Kỳ mở miệng hỏi.
"Muốn nhờ ngươi tìm một người." Cố Án xuất ra một phong thư nói:
"Tìm được rồi đưa phong thư này cho nàng."
Dương Kỳ tiếp nhận phong thư nói: "Được."
Sau đó hắn kể chuyện gần đây.
Nói Thiên Trần phong xảy ra không ít chuyện.
Bây giờ ai nấy cũng cảm thấy bất an, không ai nhắc lại đến Cố Án.
Muốn lên án cũng không có thời gian lên án.
Hiện tại lại chết thân truyền, cả đám đều ngoan ngoãn.
Đoạn thời gian này có lẽ là thoải mái nhất.
Mặt khác, hắn còn nói đến Dư Thổ.
Cố Án nhớ tới dáng vẻ hơi nóng nảy của Dư Thổ, cũng có chút hiếu kỳ về tình hình gần đây của đối phương.
"Lúc trước hắn trở về quê, không ngờ tiểu thanh mai nhà hắn nghe nói Dư Thổ có thân phận thấp trong tông môn, còn thường xuyên phạm tội, liền bảo phụ mẫu của Dư Thổ đừng để lộ nhà mình có người tu tiên.
Càng không được hơn người, tốt nhất là làm gia đình nghèo khó nhất trong trấn.
Dư Thổ sau khi trở về, có chút không giải thích được, liền đi tìm thanh mai trúc mã của hắn.
Cuối cùng bị đối phương mắng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, vì thế không tiếc làm trái với quy định của tông môn, làm một ít việc đê tiện.
Để hắn ngoan ngoãn nộp tiền bất nghĩa, nàng cũng còn tha thứ cho.
Về sau cũng có thể có cơ hội nói chuyện với nàng.
Dư Thổ cảm thấy đối phương nói nhảm, nhưng mà hắn lại là người cà lăm.
Muốn giải thích, đối phương liền trực tiếp ngăn lại.
Cuối cùng hắn tức giận tới gần đối phương, hi vọng đối phương cho hắn cơ hội cãi lại.
Mà hộ hoa sứ giả bên cạnh đối phương, trực tiếp ra tay, đánh Dư Thổ trọng thương.
Cuối cùng vẫn là phụ mẫu Dư Thổ quỳ xuống dập đầu, đưa linh thạch, mới mang được người về."
Nghe vậy, Cố Án thoáng có chút thổn thức, không ngờ sẽ là kết quả như vậy.
"Bây giờ sao rồi?" Cố Án hỏi.
"Vẫn đang dưỡng thương, bất quá vẫn tham gia phiên chợ gỗ buổi tối mỗi ngày.
Lần này hắn đã có kinh nghiệm, quyết định đem linh thạch cất ở chỗ người khác, như vậy dù bị bắt nạt thế nào, cũng sẽ không hết linh thạch." Dương Kỳ cười nói: "Một tháng hắn kiếm được chừng 20 khối linh thạch, trừ cho mình giữ lại một ít, một nửa gửi lại chỗ ta, một nửa gửi ở chỗ Tăng sư muội, hắn vốn định tấn thăng Trúc Cơ, nhưng nhiều lần bị chèn ép.
Căn bản không thể phản kháng.
Ta thật muốn giúp hắn, nhưng tiểu thanh mai kia của hắn rất lợi hại, người đứng sau cũng không hề yếu."
"Tăng sư muội thế nào?" Cố Án lại hỏi.
"Nàng thì vẫn ổn, bất quá cũng đang nỗ lực đốn củi.
Cũng không biết nàng vì sao lại gấp gáp kiếm linh thạch như vậy." Dương Kỳ nói.
Cố Án trầm mặc một lát, có lẽ là vì mẫu thân của nàng.
Chỉ là không biết mẫu thân của nàng có thể kiên trì được bao lâu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận