Cẩu Thành Thần Quân, Tông Môn Để Cho Ta Ở Rể (Tu Tiên Ai Còn Tìm Đạo Lữ)

Cẩu Thành Thần Quân, Tông Môn Để Cho Ta Ở Rể (Tu Tiên Ai Còn Tìm Đạo Lữ) - Chương 292: Đào thải ở rể danh ngạch (2) (length: 8402)

Ba ngày sau.
Cố Án rốt cuộc biết rõ ràng Trác Dĩ Đồng sư muội là ai, tên là Chương Tình, Kim Đan trung kỳ tu vi.
Đối phương là bởi vì lưu lại liên quan tới Chuyển Luân nhất mạch tiêu ký, hơn nữa còn bị nhìn thấy phù lục tương tự.
Cho nên bị sư huynh kia hoài nghi.
Thậm chí bắt đầu uy hiếp đối phương.
Bởi vì đối phương có hậu thủ, giết cũng không thể giết.
Biện pháp duy nhất, chính là đem hết thảy vạch trần, sau đó lấy tốc độ sấm sét, kết thúc chuyện này.
Biết được những điều này, Cố Án có chút ngoài ý muốn.
Cái này muốn đổ lên đầu mình kiểu gì vậy?
Mà lại chính mình có đầy đủ công tích, lại dễ bị oan uổng vậy sao?
Lại đợi hai ngày, Cố Án rốt cuộc hiểu rõ vì sao.
Phù lục, pháp bảo, tất cả đều là có kí tên.
Tên của mình đã bị khắc in lên.
Hơn nữa còn có những ám ngữ nối đầu, giải ra cũng là hắn.
Sau đó chính là tiếp xúc hắn, quan hệ đủ tốt, là có thể đem đồ vật đặt ở chỗ ở của hắn.
Không chỉ có vậy, các nàng còn liên hệ là thân truyền người làm việc đối phó chính mình, đến lúc đó liên thủ, chỉ cần cưỡng chế khống chế một khoảng thời gian, cho ăn xuống độc dược mãn tính.
Dù là từ Chấp Pháp đường đi ra, vì giải dược, cũng sẽ thành con rối bị khống chế.
Một số tin tức là Vận Mệnh Chi Hoàn mang tới, một số tin tức là Huyết Linh nghe được.
Cố Án cảm thấy, đối phương thật là lớn mật.
Không có chuyện gì làm sao lại gây khó dễ với mình?
Gán họa cho người khác không được sao?
Hay là nói, cần phải gây chuyện đủ lớn, vị sư huynh kia liền triệt để không thể uy hiếp được người kia.
Cố Án cũng không biết.
Bất quá bắt đầu chờ đợi các nàng tiếp xúc.
Nhưng mà, điều khiến Cố Án ngoài ý muốn chính là, ngày thứ hai, không có ai tiếp xúc mình, ngược lại người nhất viện Thượng Hỏa lại bị tiếp xúc.
Hai người kia thế mà đã quen biết từ sớm.
Tựa hồ quan hệ cũng không tệ lắm.
Cười cười nói nói.
Cố Án có chút ngoài ý muốn, nhưng không hề vội, mà là bên cạnh vừa đốn củi vừa chờ đợi.
Quả nhiên, lại có tin từ Vận Mệnh Chi Hoàn tới.
«Hôm qua, Chương Tình vốn định tiếp xúc ngươi, đột nhiên phát hiện trong nhân viên nhất viện lại có Thượng Hỏa, đây là đệ tử do nàng mang vào nội môn, không chỉ mang ơn, còn có tình cảm khác.
Vậy nên, nàng quyết định đổi phương án, tới tiếp xúc, sau đó đem đồ vật giao cho đối phương, từ đó tiến hành vu hãm. Tên có thể thêm, đồng thời mã hóa viết lên ngươi, đến lúc đó một mẻ hốt gọn. Nàng làm vậy để hoàn thành việc đổ tội tốt hơn, cũng có thể khiến đối tượng hợp tác khống chế, hạ độc ngươi.
Rủi ro giảm xuống, kết quả không thay đổi.
Còn những thứ thuộc về nàng và sư tỷ, sẽ giấu trong ruộng Khí Huyết Đan, cần bí pháp huyết sát phù lục mới lấy ra được.
Nàng chắc chắn không ai biết chuyện.
Trước khi đem đồ đặt vào chỗ Thượng Hỏa, nàng quyết định trước sẽ lừa hết linh thạch của đối phương, cuối cùng bắt hắn đi vay mượn. Với mị lực của nàng, nàng tin rằng có thể thành công.»
Xem hết phản hồi.
Cố Án trầm mặc.
Hắn cảm thấy mình rất thường xuyên trầm mặc.
Dường như kiểu gì cũng sẽ gặp những người khiến hắn không biết nên nói gì.
Mặc kệ là nam hay nữ, luôn có một số người đúng là khác biệt, dường như ranh giới cuối cùng hơi thấp.
Có lẽ như vậy mới có thể sống dễ hơn.
Có những người an phận thủ thường, lại trải qua tháng ngày nghèo khổ và gian nan, thường xuyên bị ức hiếp.
Rõ ràng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, nhưng bất kỳ khổ sở nào cũng đều muốn bọn họ gánh chịu.
Mà kẻ ác bất tận, đầu cơ trục lợi, hung thần ác sát, lại cứ sống rất tốt, nếu gặp mâu thuẫn gì, khó khăn mà phải chịu thiệt thường là bọn chúng.
Bởi vì người quản lý ở các nơi đôi khi cũng muốn hành khổ những người an phận thủ thường một chút.
Dù sao bọn họ an phận thủ thường, sẽ không làm ầm ĩ.
Còn những kẻ làm loạn là bọn chúng khó đối phó, không hiểu chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.
Vô cớ làm tăng thêm mâu thuẫn.
Vì mọi thứ ổn thỏa, người bị hi sinh vĩnh viễn là những người lặng yên không lên tiếng.
Nếu một ngày nào đó bọn họ lên tiếng, đó là lỗi của họ.
Người khác không muốn phải hy sinh sẽ lên tiếng chỉ trích.
Chỉ khi trở thành người thế mạng cho người khác, thì bản thân mới có thể sống tốt hơn một chút.
Cố Án không muốn trở thành người bị hi sinh, cho nên hắn sẽ biến kẻ muốn hi sinh hắn thành người bị hi sinh.
Cuối tháng sáu.
Ba người kia đều đã hành động, có người nhắm vào mình, có người nhằm vào nội ứng khác.
Ngày này, Thượng Hỏa lại dẫn Chương Tình tới.
Thấy người đến, người trong nhất viện cười trêu chọc, nói Thượng Hỏa sư tỷ đến.
Thượng Hỏa cúi đầu, lập tức giải thích, đừng hiểu lầm.
Những người khác cười gật đầu, một chút cũng không tin.
Bàng Văn nhìn Thư Từ đang suy tư bên cạnh, nói: “Thư sư muội đang nghĩ gì vậy?”
“Chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái.” Thư Từ lên tiếng: “Vị sư tỷ này tu vi không thấp a, sao có thể để mắt tới Thượng sư đệ?”
“Có lẽ là do hắn làm việc ở nhất viện chăng?” Bàng Văn nói.
Nghe vậy, Thư Từ gật đầu, thấy quả thực có thể.
Ở đây làm việc, tiền đồ vô lượng.
Lúc này Thượng Hỏa cùng Chương Tình đang đi trên đường.
Chương Tình dáng người nhẹ nhàng, đứng thẳng ở giữa như một cành liễu mềm mại theo gió lay động, vừa có vẻ yếu đuối, vừa không thiếu sự cứng cỏi.
Một bộ áo xanh nhạt khoác hờ trên người càng làm nổi bật làn da trắng nõn của nàng, tĩnh như xử nữ.
Bước đi váy khẽ đung đưa, toát ra một vẻ tao nhã, nhẹ nhàng mà không cầu kỳ.
Nhìn nàng, Thượng Hỏa có cảm giác cao không thể với tới.
Dường như mình sao cũng không xứng với đối phương.
Cúi đầu, không dám nghĩ ngợi thêm.
“Thượng sư đệ gần đây tu luyện có thuận lợi không?” Chương Tình cười hỏi.
“Thuận lợi.” Thượng Hỏa lên tiếng.
Nghe vậy, Chương Tình lông mày cong cong, nói: “Thật hâm mộ sư đệ, ta lại không được như trước.”
Nghe vậy, Thượng Hỏa có chút bất ngờ nói: “Sư tỷ tu luyện không thuận lợi sao?”
“Tạm ổn thôi, khó nói lắm.”
“Ta có thể giúp một tay không?”
Nghe vậy, Chương Tình nhìn người bên cạnh, nghiêng đầu nói: “Sư đệ muốn giúp ta? Hay thôi đi, ta sợ nói ra sẽ làm sư đệ chê cười, đến lúc đó ta biết trốn vào đâu? Chẳng lẽ lại chui vào lòng sư đệ à?”
Nghe được câu này, Thượng Hỏa có chút bối rối, sau đó vẫn thành thật nói: “Sư tỷ cứ nói đi, ta sẽ không cười sư tỷ, có lẽ ta có thể giúp được.”
“Vậy ta nói nhé?” Chương Tình dường như cố lấy dũng khí nói: “Nói ra sư đệ cũng đừng cười ta.”
Thượng Hỏa trịnh trọng gật đầu.
“Ta rất muốn tăng cao tu vi, nhưng công pháp không đủ, đi mua thì cần 60.000 linh thạch, 60.000 đó, ta cả nhiều năm như vậy mới có 30.000, e là khó mà tăng lên.” Chương Tình nói, nhún vai như đã nghĩ thoáng vậy.
“Ta có một ít linh thạch, nhưng không nhiều lắm.” Thượng Hỏa cúi đầu có chút xấu hổ: “Sợ là không giúp được sư tỷ nhiều.”
“Sư đệ nguyện ý giúp ta sao?”
“Đương nhiên nguyện ý! Chỉ là không có nhiều linh thạch thôi.”
“Không có nhiều cũng đủ rồi, ta cũng không thể để sư đệ đi vay đồng môn đúng không? Thế thì còn ra gì nữa.”
“Mượn linh thạch?”
Thượng Hỏa chăm chú suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu nói: “Bọn họ có vẻ cũng đang tu luyện, không có linh thạch, nhưng ta không sao, năm xưa nếu không nhờ sư tỷ, ta căn bản không vào được nội môn, những chuyện này là điều ta nên làm.”
Nghe vậy, Chương Tình trong ánh mắt hiện lên một tia khinh thường, dường như không ngờ đối phương lại không mượn, phí công cô ta diễn lâu như vậy.
Cuối cùng cô ta mượn của Thượng Hỏa 5000 linh thạch.
Trong bóng tối, Cố Án thấy 5000 linh thạch, cả người đều ngẩn ngơ.
Trúc Cơ viên mãn, mà còn có 5000 linh thạch?
Chương Tình cũng có chút bất ngờ, cuối cùng cười rời đi.
Còn Thượng Hỏa thì thở phào một hơi trở về, chỉ là trên đường gặp được đội trưởng.
Cố Án nhìn người trước mặt, cảm thấy đối phương không có tình cảm gì khác, dường như thật sự là muốn báo ân.
Bất quá, vẫn phải cho hắn thấy được chân diện mục của đối phương.
Cuối tháng sáu, nhiệm vụ của nội ứng, cũng nên kết thúc rồi.
Trước khi các nàng chuẩn bị toàn lực phát động, liền phải kết thúc tất cả.
* Cầu nguyệt phiếu!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận