Cẩu Thành Thần Quân, Tông Môn Để Cho Ta Ở Rể (Tu Tiên Ai Còn Tìm Đạo Lữ)

Chương 291: Tất cả đều là nội ứng?

**Chương 291: Tất cả đều là nội ứng?**
Trở lại Phong Ngoại Phong lần nữa.
Cố Án nhớ lại nhiệm vụ sư phụ giao.
Từ đầu đến cuối đều cảm thấy không bình thường, nhưng không bình thường ở đâu, trong lúc nhất thời còn nói không ra.
Luôn cảm thấy nhiệm vụ như vậy, không tới phiên sư phụ tự mình tuyên bố.
Hơn nữa còn là tìm một đám Kim Đan.
Khi nào các phong chủ lại bình dị gần gũi như thế rồi?
Bình thường tới nói, sau khi mình lên núi, cơ bản cũng chỉ có một lần gặp sư phụ.
Mặt khác, có một bộ phận người thậm chí ngay cả mặt sư phụ đều chưa từng gặp qua.
Trở thành đệ tử của phong chủ, kỳ thật cũng không nhất định phải dập đầu bái sư.
Cũng giống như một phần điều lệnh, trực tiếp điều người lên là được.
Luôn có người phụ trách những thứ này.
Không cần phải gặp mặt sư phụ.
Xét cho cùng, chuyện này vẫn tồn tại một vấn đề nào đó.
Nhưng vấn đề gì có lẽ phải chờ chút thời gian, mới có thể nhìn ra.
Mặt khác, Nhất Viện có nội ứng, sợ là có chút nguy hiểm.
Nghĩ như vậy, Cố Án ngự kiếm rời Phong Ngoại Phong, hướng ra ngoài mà đi.
Nếu cái hộp kia sớm muộn cũng bị người p·h·át hiện, không bằng trực tiếp thông báo cho Đông Phương Trường Ly.
Chỉ là chính mình cần loại thù lao nào?
Do dự một chút, Cố Án quyết định trước không đề cập tới thù lao.
Coi như làm cho đối phương kiểm hàng.
Nếu cuối cùng đối phương chơi xấu không cho thù lao, hoặc là ép giá, cũng là có thể thấy rõ đối phương.
Vốn là muốn vứt bỏ đồ vật, nhờ vào đó hiểu rõ uy tín của đối phương, cũng là không tệ.
Nếu Thần Quân Điện mở ra, có hay không thể do điện chủ giám sát?
Đáng tiếc, chính mình không cách nào gia nhập Thần Quân Điện.
Chỉ có thể để Huyết Ma Thần Quân tiến đến trao đổi, đối phương lại mạnh, lại người mang nội tình, căn bản là không có cách nào biết được sẽ làm ra loại lựa chọn nào.
Chỉ hơi không cẩn thận, chính mình liền sẽ có nhất định nguy hiểm.
Thật là làm cho người ta khó xử.
May mắn, bây giờ Thần Quân Điện còn chưa mở ra, điện chủ cũng còn chưa xuất hiện.
Chờ chính mình đủ mạnh, cũng không lo lắng Huyết Ma Thần Quân có ý đồ gì.
Rời tông môn, Cố Án liền lợi dụng Huyết Linh tiến về ngọn núi trước đó từng trao đổi với Đông Phương Trường Ly, cuối cùng lưu lại phong thư, mở ra bí thuật.
Báo cho Đông Phương Trường Ly có thể thu được tin tức.
Như vậy, Huyết Linh liền trực tiếp tiêu tán.
Mà lúc này Cố Án lại đang trên đường đi tới Thanh Mộc Thành.
Dự định đi tiệm bán phù lục xem thử.
Đột nhiên đi ra, nửa đường lại đột nhiên trở về, không làm chút gì, luôn cảm thấy có chút khả nghi.
Bởi vì không vội, Cố Án quyết định đi bộ.
Trên đường.
Cố Án nghe được tiếng kêu gào thảm thiết từ phía trước.
Có chút bất ngờ.
Đi qua xem xét, p·h·át hiện một cỗ xe ngựa kéo hàng hóa bị lọt xuống khe nước ven đường.
Hàng hóa đè ép con ngựa gầy yếu, khiến nó không cách nào giãy dụa.
Một vị lão giả đang dùng sức đẩy xe ngựa, tựa hồ muốn cho con ngựa bò ra ngoài.
Có thể thân hình gầy yếu, ở trong khe nước, lão căn bản không cách nào đẩy nổi xe ngựa.
Khi Cố Án đi tới, nhìn lão giả trong khe nước, hảo tâm nói: "Lão nhân gia, xe ngựa không thể nhét vào trong khe nước được."
Nói rồi chỉ chỉ dòng nước bị ngăn trở: "Ngươi ngăn trở dòng nước rồi."
Lão giả vốn có chút luống cuống, nghe Cố Án nói xong, đứng trong nước bùn lau tay dính đầy vết bẩn, không biết phải làm sao.
Há hốc mồm, không biết giải thích thế nào.
Cố Án cũng không để ý tới vẻ luống cuống của đối phương, chỉ là hai ngón tay thành quyết, nhẹ nhàng nhấc lên.
Xe ngựa cùng ngựa trực tiếp bị hắn nâng lên, sau đó vững vàng rơi xuống mặt đất.
Tiếp đó những hàng hóa bị đổ tứ tung đều có thứ tự rơi vào trong xe ngựa.
Sau đó, hắn tiếp tục nói: "Lần sau đừng đỗ xe ngựa trong khe nước nữa."
Không đợi lão giả mở miệng, Cố Án nhẹ nhàng cất bước đi về phía trước.
Lúc đi ngang qua lão giả và xe ngựa, một trận gió quét qua.
Vết bẩn trên xe ngựa, nước bùn trên người lão giả, trong khoảnh khắc liền tan biến.
Chờ lão giả hoàn hồn, p·h·át hiện Cố Án sớm đã biến mất ở cuối đường.
Lúc này, Cố Án đã đi tới Thanh Mộc Thành.
Đối với sự tình của lão giả hắn không hề để ý, nơi này dù sao cũng là ma môn.
Đâu có nhiều người tốt đến vậy.
Đối với rất nhiều người mà nói, chính mình cũng là một kẻ xấu.
Trong tông môn, số người biết đến hắn không có mấy ai không hy vọng hắn gặp xui xẻo, bị phạt.
Đi vào tiệm bán phù lục, Cố Án nhìn thấy lão bản đang cùng một nam tử nói chuyện với nhau.
Tựa hồ đang khẩn cầu đối phương.
"Ngươi trở về đi, ta sẽ không đồng ý." Lão bản gặp Cố Án tiến đến, hạ lệnh đuổi khách.
Đối diện là một nam tử chừng ba mươi tuổi.
Tu vi Trúc Cơ viên mãn.
Hắn nhìn Cố Án, do dự một chút, rồi rời đi.
Cố Án nhường đường, không dám chặn đường khách nhân.
Chờ đối phương vừa đi, Cố Án nói với lão bản: "Đã lâu không có tới, không ảnh hưởng lão bản làm ăn chứ?"
"Không ảnh hưởng." Lão bản lắc đầu nói: "Tiểu hữu có rảnh tới đây làm việc là được, không rảnh cũng không sao."
Nghe vậy, Cố Án đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Sở Mộng nói người khác gọi mình là công tử, mình lấy tư cách gì mà đồng ý.
Bây giờ lão bản gọi mình là tiểu hữu, vậy mình có tư cách gì đây?
Dù sao lão bản thoạt nhìn cũng chỉ lớn hơn mình mấy tuổi.
Bất quá, mình Luyện Khí, đối phương Kim Đan.
Gọi tiểu hữu cũng hợp tình hợp lý.
Như vậy, Cố Án cũng không có yêu cầu đối phương đổi giọng.
"Ta đến xem cửa hàng." Cố Án mở miệng nói.
Đơn giản nhìn qua phù lục, Cố Án hơi bất ngờ, hình như hàng hóa không nhiều lắm.
Lão bản thấy vậy, giải thích nói: "Là Âu Dương gia, bởi vì hợp tác với bọn họ, việc buôn bán trong tiệm tốt hơn nhiều, giá cả cũng ưu đãi, cứ mười khối linh thạch thì giảm một khối."
Nói rồi hắn cầm một đống linh thạch đưa cho Cố Án: "Đây là thù lao của tiểu hữu."
Cố Án xem xét, ba trăm linh thạch.
Cái này rõ ràng là muốn chia cho chính mình.
Nhưng Cố Án cự tuyệt.
Cuối cùng chỉ lấy ba khối linh thạch.
Làm bao nhiêu việc, cầm bấy nhiêu linh thạch.
Đối phương có lòng chia cho mình, nhưng làm như vậy chẳng khác nào nói nơi này có quan hệ với mình, mượn danh của mình.
Cố Án chỉ là đến làm công, cũng không muốn gây phiền toái cho mình.
Cũng tương tự không muốn chiếm tiệm của lão bản.
Dù sao cửa hàng đối với mình cũng không có tác dụng gì, cũng chỉ hữu dụng với một vài gia tộc lớn.
Mà hạch tâm tự nhiên là bản thân lão bản.
Cho nên chiếm đoạt sẽ chỉ có phiền phức.
Mấy trăm khối linh thạch không ít, nhưng mình trước mắt còn không thiếu.
Dựa vào Nhất Viện, cộng thêm luôn có một chút sư huynh sư tỷ ra tay hào phóng.
Mình coi như dư dả.
Trước mắt có hơn hai mươi vạn linh thạch, có thể nói là "phú giáp một phương".
Tu sĩ Kim Đan của Phong Ngoại Phong, mấy ai giàu có bằng mình?
Lão bản lại khuyên mấy lần, thấy Cố Án thật sự không cần, mới coi như thôi.
Như vậy, Cố Án mới ngồi xuống bắt đầu bán phù lục.
Hiện tại việc buôn bán quả nhiên tốt hơn trước kia.
Vừa mới ngồi xuống không lâu, một nam nhân trung niên liền đi vào, Trúc Cơ hậu kỳ.
"Cho ta xem một chút phù lục công kích, có giới thiệu không?" Lão giả hỏi.
Cố Án suy tư, đề cử Thiên Chùy Phù, Lôi Vân Phù, trong phạm vi Trúc Cơ đều dùng rất tốt.
Giá cả đại khái từ mười tám đến hai mươi ba.
Đối phương sau khi biết được giá cả, nói: "Có loại nào thực dụng hơn một chút không?"
Cố Án giới thiệu phù lục công kích giá mười khối linh thạch.
Lực công kích không lớn, nhưng dùng để quấy rối rất tốt.
Đối phương muốn mua.
Sau đó nói hắn là người của Âu Dương gia.
Có thể giảm giá.
Cố Án hơi suy nghĩ rồi nói: "Có lệnh bài thân phận không?"
Tóm lại là phải có chứng minh gì đó.
Nếu không ai cũng nói là người của Âu Dương gia thì sao?
Nghe vậy, đối phương nhíu mày nói: "Sao? Cần ta mời gia chủ tới chứng minh sao? Lão bản của các ngươi cũng không có lá gan lớn như vậy."
Cố Án trầm mặc, sao mình vừa đến đã dễ dàng gặp phải người như vậy?
Tu vi quá thấp sao?
Vì dĩ hòa vi quý, Cố Án điều chỉnh tu vi lên Trúc Cơ viên mãn, đặc biệt cho đối phương nhìn một chút.
Cảm nhận được uy áp của Trúc Cơ viên mãn, nam nhân trung niên, lộ vẻ tức giận giao ra lệnh bài thân phận.
"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, ta có mang theo lệnh bài, xin mời xem qua." Đối phương mồ hôi lạnh nhễ nhại.
Cứ như vậy giao dịch mới hoàn thành.
Cố Án vốn định bảo đối phương nhắc nhở Âu Dương Liệt một chút, đến mua đồ thì phải tự giác đưa ra lệnh bài thân phận.
Nhưng nghĩ lại, vẫn là bỏ đi.
Mình ít khi tới, cũng không có gì phiền phức.
Toàn bộ xem như giết thời gian.
Mặt khác, từ hôm nay trở đi, khi tới đây hắn sẽ ẩn giấu tu vi.
Như vậy cũng khiến người khác không đến mức quá xem thường, đối với tất cả mọi người đều tốt.
Kim Đan thì không cần thể hiện ra, dễ dàng gây phiền toái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận