Cẩu Thành Thần Quân, Tông Môn Để Cho Ta Ở Rể (Tu Tiên Ai Còn Tìm Đạo Lữ)

Chương 361: Thành hôn có thể đốn củi?

**Chương 361: Thành hôn có thể đốn củi?**
Cố Án một đêm không ngủ, thậm chí còn chẳng buồn đi đốn củi.
Dựa theo lời Sở Mộng, hắn có thể thử đưa ra yêu cầu.
Rồi sau đó tính tiếp.
Ở rể, Cố Án tự nhiên là không muốn.
Tương lai của hắn kỳ thực coi như không tệ.
Không cần thiết phải giam mình trong hôn nhân.
Thêm một người, liền có thêm một phần nguy hiểm.
Nhất là hoàng tộc, đều nói người hoàng tộc tâm nhãn tử mọc đầy toàn thân (ý chỉ người hoàng tộc thường đa nghi, mưu mô).
Người như chính mình, tại trong hoàng tộc, tất nhiên sống không quá ba ngày.
Thế nhưng, nhân tuyển đã xác định, hắn căn bản không có năng lực phản kháng.
Dù là có Sở Mộng hỗ trợ, cũng cực kỳ khó khăn.
"Xác định thời gian quá sớm, nếu không cho ta thêm mấy năm, có lẽ có thể đạp vào Tiên Kiều tiến về bờ bên kia."
Bây giờ hắn bất quá chỉ là người ở tầng thứ nhất Tiên Kiều.
Nhìn như rất mạnh, nhưng so ra thì chỉ là hàng đệ tử.
So sánh với toàn bộ Thương Mộc tông, lại càng lộ ra nhỏ bé.
Trong lòng Cố Án ngũ vị tạp trần (năm vị lẫn lộn, ý chỉ tâm trạng rối bời).
Muốn thành hôn, đây là chuyện hắn chưa bao giờ có cảm giác.
Nhất là ở rể.
Lại còn là hoàng tộc.
Có thể nói, là một chuyện cực kỳ mới mẻ.
Nhưng mà...
Chính là có chút khó chịu.
Thành hôn, khi còn trẻ hắn tự nhiên cũng từng mơ ước, nhưng mà đã tu tiên, ước mơ thành hôn liền có vẻ hơi quá sớm.
Tương lai của hắn còn có tháng năm dài đằng đẵng.
Không cần thiết hiện tại phải thành hôn.
Chớ nói chi là ở rể.
Một lòng hướng đạo mới là việc mà chính mình ở độ tuổi này nên làm.
Tuổi trẻ thế này, không chuyên tâm tu luyện, thì làm sao mà ngủ được?
Sau khi thành hôn, ban đêm há có thể chuyên tâm đốn củi?
Đây chẳng khác nào bắt đầu của sự sa đọa, là khúc quân hành của tử vong.
...
công Tích đường.
Cố Án bất giác đã đi tới đây.
"Sư đệ tới tìm ai?" Một vị tiên tử đi tới trước mặt Cố Án hỏi, ngừng một chút nàng lại nói: "Sư đệ đã đứng ở đây khá lâu, nếu như không có việc gì, trước hết có thể trở về."
Cố Án nhìn đối phương, sau đó khách khí nói: "Ta tìm Mai Giang Hà Mai sư huynh."
"Người bình thường không có khả năng gặp được Mai sư huynh." Tiên tử mở miệng nói ra.
Nghe vậy, Cố Án có chút ngoài ý muốn.
Vị sư tỷ này có lẽ là mới tới.
Ngay lúc hắn muốn xuất ra lệnh bài thân phận để xác minh, một vị tiên tử khác đi tới, lập tức nói: "Cố sư đệ tìm đến Mai sư huynh? Mời vào bên trong."
Nói rồi, đối phương trực tiếp mời Cố Án đi vào, cũng vì hắn dẫn đường.
Bởi vì, Cố Án chính mình nhận biết.
Vì vậy Cố Án nói lời cảm tạ, rồi đi vào.
Loáng thoáng, hắn còn nghe phía sau có tiếng khiển trách.
Đại khái ý tứ là, top 10 trên bảng danh sách công tích không biết còn có thể tha thứ một lần, ba vị trí đầu đều không chủ động đi nhận biết, có thể từ đâu tới thì về chỗ đó.
Cố Án cũng không biết đối phương là cố ý nói cho hắn nghe, hay là thật như vậy.
Bất quá, việc này cũng không liên quan nhiều đến hắn.
Tông môn vốn cũng không hoàn toàn công bằng.
Chính mình vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, bây giờ lại càng cần phải cẩn trọng.
Nê Bồ Tát sang sông lo cho thân mình còn khó (ý chỉ tự thân còn khó bảo toàn).
Đâu còn rảnh mà để ý đến tình huống của những người khác.
...
Hậu phương, gian phòng xử lý sự vụ của Mai Giang Hà.
Cố Án nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
Bên trong, Mai Giang Hà vốn đang nhíu mày đọc sách chợt nhấc lông mày.
Thoáng có chút ngoài ý muốn nói: "Cố sư đệ sao lại tới đây, mời ngồi."
Cố Án đi vào, ngồi tại đối diện Mai Giang Hà, nói: "Ta đến là có một số việc muốn nói lại."
"Là chuyện gì? Sư đệ cứ việc nói." Mai Giang Hà đặt quyển sách trên tay xuống, chăm chú nhìn về phía Cố Án.
Cố Án hơi suy nghĩ một chút, nói: "Là như vậy, sư huynh hẳn là biết được chuyện thông gia với hoàng tộc."
"Biết được." Mai Giang Hà gật đầu nói: "Sư đệ cùng với hai vị sư đệ khác đều đã được chọn làm ứng cử viên, kết quả chắc cũng sắp có rồi, có lẽ sư đệ cũng có hi vọng."
Nghe vậy, Cố Án mặt lộ vẻ ngạc nhiên: "Sư huynh không biết?"
"A?" Mai Giang Hà sửng sốt: "Ta nên biết được càng nhiều sao?"
"Chuyện này để ta giải thích." Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một giọng nói.
Hai người đều có chút ngoài ý muốn, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, một vị lão ẩu đi đến, bà ta đứng ngay cửa ra vào nhưng lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ xa xôi.
Mà khi Cố Án trông thấy đối phương, hắn bất giác cảm thấy tim đập nhanh, phảng phất chỉ cần đối phương liếc mắt nhìn, hắn liền có thể thân xác không còn nguyên vẹn.
Lúc này đối phương cất bước đi đến, Cố Án cảm thấy yên tĩnh tâm thần nhấc lên thao thiên cự lãng (sóng lớn ngập trời).
Không gian xung quanh đều đang vặn vẹo.
Không có bất kỳ khí tức nguy hiểm nào, không có bất kỳ ý tứ nhằm vào.
Mà là đối phương đang phóng thích ra uy thế của bản thân.
Mạnh mẽ đến làm người tuyệt vọng.
Cố Án rung động trong lòng.
Đây là cường giả đến cỡ nào?
Không chỉ có hắn, Mai Giang Hà cũng cảm nhận được, hắn cũng không làm ra bất luận hành vi nào quá kích.
Bởi vì người trước mắt thực lực cường đại, nếu là nhằm vào bọn họ, sợ là đã không có cơ hội nào.
"Tiền bối là...?" Mai Giang Hà dẫn đầu đi tới trước người Cố Án, cung kính hành lễ với lão ẩu.
Lão ẩu cũng không mở miệng, chỉ là lấy ra một cái lệnh bài.
Thấy lệnh bài, trong nháy mắt Mai Giang Hà liền cúi xuống: "Xin ra mắt tiền bối."
Ngừng một chút, hắn nói: "Vãn bối ra ngoài thủ vệ."
"Không cần như vậy." Lão ẩu cự tuyệt nói: "Cứ ở lại nghe chúng ta nói gì, nếu ngươi cùng hắn nhận biết, vậy thì sau này nếu có yêu cầu tương ứng, ngươi cứ việc chuyển lời là được."
Mai Giang Hà cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn thật sự không biết đã phát sinh chuyện gì.
Lão ẩu đi đến, ngồi xuống chỗ đối diện, nhìn Cố Án nói: "Ngươi muốn đưa ra yêu cầu?"
Cố Án gật đầu: "Đúng thế."
"Ngươi nói đi." Lão ẩu mở miệng.
Cố Án cảm thấy thực lực đối phương quá cường đại, vượt ngoài tầm hiểu biết của hắn.
Cường giả như vậy, tại sao lại đến làm loại chuyện nhỏ nhặt này?
Cố Án cho rằng đây là tông môn đang cảnh cáo hắn, cho thấy thực lực của mình và tông môn chênh lệch quá xa.
Trốn chạy cũng không có ích lợi gì.
"Vãn bối cảm thấy chuyện này thật sự không quá thích hợp." Cố Án mở miệng nói ra.
"Chuyện này tông môn không cách nào làm chủ, mà là do hoàng tộc quyết định." Lão ẩu mở miệng cự tuyệt.
Cố Án cũng không bất ngờ, nói tiếp: "Mặt khác, vãn bối chính là con trai độc nhất trong nhà, không cách nào ở rể."
Lão ẩu chăm chú ghi lại việc này, sau đó nói: "Còn gì nữa không?"
Thấy Cố Án nghi hoặc, lão ẩu giải thích nói: "Ngươi cứ việc nói, ta sẽ giao cho bọn hắn, cuối cùng thương thảo."
Cố Án suy tư một lát, nói: "Ta thiên phú có hạn, cần một cái đỉnh cấp hộ thân pháp bảo, có thể truyền tống với khoảng cách xa, ngoài ra còn cần bảo vật trấn áp cùng trận pháp."
"Còn cần một linh sủng ngang cấp với Hỏa Phượng, hy vọng linh sủng có thể giúp ta tu hành. Ngoài ra còn có đan dược, linh dược, khôi lỗi hộ thân, đỉnh cấp công pháp thuật pháp."
Cố Án rất không khách khí, nói không ít.
Hắn cảm thấy yêu cầu của mình đã đủ quá phận.
Tông môn không có khả năng đáp ứng.
Lão ẩu rất nghiêm túc ghi lại, khi Cố Án nói đến Hỏa Phượng, nàng sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục ghi chép.
Chờ Cố Án dừng lại, lão ẩu mới lặp lại những ghi chép vừa rồi một lần, rồi hỏi còn có yêu cầu khác hay không.
Cố Án lắc đầu.
Hắn tạm thời cũng không nghĩ ra yêu cầu nào hữu dụng.
Dù sao, kiến thức của hắn quả thực có hạn.
Ngoài ra, như thế này đã là quá mức, sư phụ mặc dù nói có thể cứ việc đưa ra yêu cầu, nhưng nếu không kiêng nể gì, cũng rất nguy hiểm.
Lần này, hắn chỉ hy vọng có thể bị loại khỏi danh sách ứng cử viên.
"Ta sẽ đưa những yêu cầu này của ngươi lên, ngươi có thể ở lại đây chờ một lát." Lão ẩu mở miệng nói ra.
Nói xong, lão ẩu biến mất tại nguyên chỗ.
Mai Giang Hà nhìn Cố Án, thử hỏi một câu: "Sư đệ trở thành người thông gia?"
Hắn ở bên cạnh không nghe được nhiều, nhưng lúc Cố Án đến có hỏi một câu như vậy.
Cho nên hắn liền liên tưởng đến.
Cố Án có chút lúng túng gật đầu: "Ừm."
"Đối với rất nhiều người mà nói, đây là chuyện tốt." Mai Giang Hà cười nói: "Bất quá nhìn bộ dạng của sư đệ, có lẽ là không quá vui vẻ."
Cố Án cúi đầu: "Để sư huynh chê cười rồi."
Đúng là đã làm trò cười cho thiên hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận