Cẩu Thành Thần Quân, Tông Môn Để Cho Ta Ở Rể (Tu Tiên Ai Còn Tìm Đạo Lữ)

Chương 428: Nhị sư huynh: Cái gì? Ta thành ma môn đệ tử?

**Chương 428: Nhị sư huynh: Cái gì? Ta thành đệ tử ma môn?**
Ngự Linh phong.
Hai người vốn đang hài lòng, lúc này mặt lại tỏ ra bối rối.
Nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì.
Từng tin tức truyền đến, khiến trong lòng bọn hắn không yên.
Loại tình huống này chưa từng xảy ra ở Thương Mộc tông.
Điều này khiến bọn hắn cực kỳ lo lắng, nhưng bọn hắn cũng không phải tu sĩ bình thường.
Bọn hắn rất nhanh liền bình tĩnh lại.
"Không cần phải gấp," Khổng sư huynh vừa suy nghĩ vừa nói, "Bất kể thế nào, chúng ta đều không gây ra tổn thương thực chất nào cho đệ tử tông môn. Người tới bất kể là ai cũng không dám hạ sát thủ. Bọn hắn đến đơn giản là vì lợi ích.
Chỉ cần cho đối phương chút lợi lộc, hẳn là có thể vững vàng vượt qua nguy cơ lần này.
Mặt khác, bọn hắn nếu động thủ, mà còn là quy mô lớn như vậy.
Chắc chắn sẽ dẫn tới người của Chấp pháp đường.
Chúng ta lại càng không có vấn đề gì."
Nghe vậy, Mục sư tỷ vốn đang có chút lo lắng cũng yên tâm không ít: "Cũng phải, chiếu theo quy tắc thì chúng ta cũng không làm gì sai cả. Bọn hắn có muốn xuất thủ thì cũng cần phải có chừng mực.
Mặt khác, đơn giản chỉ là vấn đề lợi ích.
Chỉ cần đánh đổi một số thứ.
Nghĩ rằng bọn hắn cũng sẽ không làm gì quá đáng.
Chỉ là không rõ rốt cuộc bọn hắn đến vì chuyện gì, thật lẽ nào chính là vì Cố Án?"
"Có khả năng." Khổng sư huynh cúi đầu nói: "Chúng ta thích vin vào điểm yếu của hắn để làm khó dễ, nên có người muốn dựa vào đó để vơ vét của cải.
Nói tóm lại, đó là sư đệ của bọn họ, là nhân vật trên bảng Công Tích của bọn hắn.
Há có thể bị bôi đen như vậy được?
Tông môn đã khác xưa rồi. Đến đòi thêm linh thạch thôi."
Càng nghĩ, bọn hắn lại càng yên tâm.
Bất kể là ai cũng đều phải tuân theo quy củ của tông môn.
Trong tông môn, không ai muốn tự rước phiền toái vào người.
"Bọn hắn đã tới rồi thì chúng ta cứ nghênh đón thôi." Khổng sư huynh hít sâu một hơi nói: "Bọn hắn có tra xét thế nào đi nữa thì cũng nhiều lắm là tra ra chúng ta làm một số việc cho Trấn Nam Vương.
Đây đều là giao dịch thôi.
Vì một ít linh thạch mà giúp Trấn Nam Vương thăm dò Minh Hiền Vương.
Chấp pháp đường còn mặc kệ, những người khác thì làm được gì?"
Một bên khác.
Gia Cát Hạo Minh mang theo Đoan Mộc Thanh đi thẳng tới Ngự Linh phong.
Đối với những kẻ bị nhắm vào kia, hắn cũng không để ý tới.
Đương nhiên, việc mật báo là do hắn ngầm đồng ý.
Thậm chí có một số người là hắn cố ý để bọn hắn mật báo.
Như vậy mới thú vị.
Cũng có thể xem xem bản lĩnh của đối phương thế nào.
Nếu mới một chút đã bị dọa chạy thì thật quá tầm thường.
Chỉ là mãi cho đến khi hắn tìm tới nơi, cũng không thấy hai người kia bỏ trốn.
Không những không bỏ trốn mà còn có vẻ đã tính trước mọi việc.
Không hề sợ hãi.
Hửm?
Gia Cát Hạo Minh thoáng có chút bất ngờ: "Hai kẻ này là thiên chi kiêu tử? Dưới tình huống này mà không trốn đã được xem là nhân vật, khí định thần nhàn thì có thể tính là thiên tài, còn cái vẻ đã tính trước mọi việc này thì e là thiên chi kiêu tử rồi."
Gia Cát Hạo Minh quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Thanh: "Ta không biết bọn hắn, đây là thiên chi kiêu tử mới tới sao? Tuổi chưa đến ba trăm?"
"Khoảng năm sáu trăm tuổi đi, bọn hắn gia nhập tông môn hơn hai trăm năm trước, cũng có cống hiến nhất định cho tông môn, nhưng không có tên trên bảng Công Tích." Đoan Mộc Thanh cúi đầu, nhỏ giọng đáp.
Bất kể thế nào, tu vi của hai người kia tuyệt đối không thấp.
"Năm sáu trăm tuổi? Phế vật rác rưởi cỡ này mà cũng ra vẻ tính trước mọi việc?" Gia Cát Hạo Minh bước một bước, đến trước mặt hai người.
Cảm nhận được khí tức bộc phát trên người đối phương, hai người Khổng sư huynh và Mục sư tỷ trong lòng lạnh đi.
Có cảm giác khó mà đứng vững.
Người trước mắt không hề che giấu, rõ ràng là muốn cho bọn hắn biết, tu vi của hắn cao thâm, tuyệt không phải là thứ bọn hắn có thể so sánh được.
Trong nhất thời, bọn hắn cảm thấy lần này cần phải trả cái giá không nhỏ.
Sau đó hai người cung kính hành lễ: "Gặp qua sư huynh."
"Cố Án của Thiên Huyền phong, các ngươi có quen biết không?" Gia Cát Hạo Minh hỏi.
Khổng sư huynh do dự một chút rồi lắc đầu nói: "Ta không rõ ý của sư huynh, sư huynh chắc chắn là hiểu lầm điều gì rồi."
Gia Cát Hạo Minh cười lạnh, sau đó ánh mắt khẽ động.
Trong nháy mắt, khí tức bốn phương ngưng tụ.
Sau đó lấy bản thân làm trung tâm, khí tức tám phương chấn động, rồi hội tụ lại, trực tiếp đánh tới Khổng sư huynh.
Ầm! Oành!
Dưới ánh mắt có chút khó tin của Khổng sư huynh, một luồng sức mạnh cường đại đã xuyên thủng thân thể hắn.
Ngay sau đó cả người hắn bay ngược ra ngoài, đập mạnh vào tảng đá lớn.
Ầm! Máu tươi bắn ra tung tóe.
Hơi thở tử vong khiến Khổng sư huynh cảm thấy sợ hãi.
Hắn không thể nào ngờ được người trước mắt lại nói động thủ là động thủ ngay.
Không có một chút dấu hiệu nào.
Hắn không sợ Chấp pháp đường tìm tới sao?
Trong tông môn, không cho phép tàn sát đồng môn, lẽ nào hắn không biết sao?
Gia Cát Hạo Minh nhìn về phía Mục sư muội: "Ngươi thì sao, có quen không?"
Nhìn sinh cơ của Khổng sư huynh đang dần tan biến, trong lòng nàng tràn đầy hoảng sợ.
Sự bình tĩnh trước đó đã tan thành mây khói, thay vào đó là nỗi kinh hoàng tột độ bao phủ lấy tâm trí nàng.
Nàng căn bản không nhận ra người trước mắt này, trong số những cường giả thân truyền mà nàng biết, cũng không có người này.
Những người có tiếng tăm thì bọn hắn đều biết.
Suy nghĩ hỗn loạn, cuối cùng Mục sư muội theo bản năng gật đầu: "Quen, quen biết."
Kết cục của việc không quen biết đã bày ra trước mắt, nàng không muốn.
"Các ngươi có thù oán gì với hắn sao?" Gia Cát Hạo Minh hỏi.
"Không, không có." Mục sư muội trả lời.
"Vậy là làm việc cho người khác? Là ai?" Gia Cát Hạo Minh hỏi.
Nghe vậy, Mục sư muội cúi đầu, không trả lời.
"Không muốn nói sao?" Gia Cát Hạo Minh thở dài nói: "Vậy thì thôi không nói nữa. Ngươi bôi nhọ thiên chi kiêu tử của Thiên Huyền phong ta như vậy, là cảm thấy Thiên Huyền phong ta không có người nào sao?"
Nghe vậy, Mục sư muội hoảng sợ, vội vàng cúi đầu nói: "Không, không dám."
"Không dám?" Gia Cát Hạo Minh cười lạnh: "Các ngươi dám lắm đấy chứ. Vậy ngươi định xử lý chuyện này thế nào?"
"Chúng ta nguyện ý giao nộp tất cả linh thạch trên người cho sư huynh." Mục sư muội lập tức nói.
"Ngươi nghĩ ta thiếu linh thạch lắm sao?" Gia Cát Hạo Minh cười lạnh nói: "Danh dự của thiên chi kiêu tử Thiên Huyền phong ta bị các ngươi bôi nhọ, vậy các ngươi sửa lại cho đúng là được.
Làm được không?"
"Việc này..." Mục sư muội có vẻ khó xử.
Thanh danh là thứ khó phục hồi nhất.
Cái giá phải trả đâu chỉ gấp mười, gấp trăm lần.
Ngay lúc nàng đang do dự, một luồng khí tức kinh khủng giáng xuống người nàng.
Sau đó là một tiếng "Phịch".
Mục sư muội đập vào cột đá của quán chè.
Một ngụm máu tươi phun ra.
"Không làm được?" Gia Cát Hạo Minh hỏi.
"Có thể, làm được." Mục sư muội lập tức đáp lời.
"Một tháng, thế nào?"
"Được, được."
Nói xong, Gia Cát Hạo Minh tiện tay khẽ vung, lấy ra 100.000 linh thạch từ pháp bảo trữ vật của Khổng sư huynh và Mục sư muội.
Hắn đưa nó cho Đoan Mộc Thanh: "100.000 này mang đi đưa cho Cố Án. Ngoài ra, những kẻ chế nhạo hắn trong rừng trúc, toàn bộ đuổi ra ngoài. Năm nay muốn vào thì mỗi tháng nộp một trăm linh thạch.
Để bọn hắn nhớ lại xem mảnh rừng trúc này từ đâu mà có.
Vậy mà cũng không biết xấu hổ đi theo nhục mạ người khác trong rừng trúc.
Chẳng lẽ bọn hắn cũng đã đóng góp Kiếm Đạo Trúc Lâm cho tông môn sao?"
Đoan Mộc Thanh gật đầu.
Sau đó, Gia Cát Hạo Minh định rời đi.
Chỉ là vừa mới quay người thì liền thấy từng đạo quang mang nhanh chóng bay tới.
Rồi bao vây bọn hắn lại.
Độc Cô Cảnh đáp xuống trước mặt Gia Cát Hạo Minh, thoáng có chút bất ngờ: "Gia Cát sư huynh?"
"Độc Cô Cảnh? Bao năm qua ngươi không những không tiến bộ mà còn thụt lùi, thành đồ rác rưởi rồi." Gia Cát Hạo Minh mở miệng nói.
Độc Cô Cảnh không để tâm, mà nhìn về phía hai người bị trọng thương, nói: "Là sư huynh làm?"
"Chứ ngươi nghĩ sao?" Gia Cát Hạo Minh hỏi ngược lại.
"Vậy mời sư huynh theo chúng ta đi một chuyến." Độc Cô Cảnh bình tĩnh nói.
"Đến Chấp pháp đường?"
"Vâng."
"Chỉ vì dạy dỗ hai tên phế vật rác rưởi này thôi sao? Bọn chúng có kẻ nào chống lưng à?"
"Có người chống lưng hay không không quan trọng. Cho dù chỉ là hai đệ tử ngoại môn, sư huynh gây ra động tĩnh lớn như vậy, lại còn khiến họ trọng thương thì cũng phải theo chúng ta đi một chuyến để tiếp nhận điều tra."
"Tông môn chúng ta đang định hướng theo tiêu chuẩn của danh môn chính phái sao? Bắt đầu tuyển nhận đệ tử theo kiểu tiên môn à?" Gia Cát Hạo Minh tò mò hỏi.
Độc Cô Cảnh: ...
Đám người: ...
Ngay cả Đoan Mộc Thanh cũng sững sờ một chút.
Gia Cát Hạo Minh hơi hiếu kỳ: "Có gì không đúng sao?"
"Sư huynh," Đoan Mộc Thanh khẽ nói, "Mấy năm trước, tông môn chúng ta đã gia nhập ma môn, hiện tại chúng ta là đệ tử Ma Đạo."
Gia Cát Hạo Minh cả người chết lặng tại chỗ.
Độc Cô Cảnh không để ý đến hắn nữa, mà sai người đi cứu chữa hai người kia.
Không chết thì chuyện này dễ giải quyết, nếu chết rồi thì sẽ hơi phiền toái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận