70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu
70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu - Chương 85: Thắng lợi chứng minh (length: 7189)
"Lão già kia giữ tiền."
Ông cụ thấy bà cụ không nhúc nhích, dùng cánh tay huých huých bà ấy tỏ vẻ oán giận.
Lão thái thái thở hổn hển đi lấy năm đồng đi ra, đưa cho Khương Ngọc Châu.
Lão nhân đã nói như vậy rồi, nàng còn có thể làm sao.
"Ba, cái này cũng quá..."
Chị dâu cả thấy Khương Ngọc Châu nấu cơm còn có tiền lấy, lập tức có chút không vui.
Dựa vào cái gì, chuyện tốt gì cũng để nàng chiếm hết.
"Chị dâu cả, nếu chị không muốn ăn thì nói sớm đi, em sẽ không mang phần cho chị."
Nói xong cầm năm đồng tiền Dương nghênh ngang mà đi.
"Ai... Ai nói không ăn, tôi dựa vào cái gì không ăn, tôi bỏ tiền ra đấy!"
"Được rồi, mọi người mau ăn đi, lát nữa còn phải đi làm."
Mọi người đều cúi đầu ăn cơm.
Tự nhiên là có người vui vẻ, có người buồn bã.
Khương Ngọc Châu đắc ý cầm năm đồng, đây là chứng minh thắng lợi của nàng.
Cái này đều làm lợi cho bọn họ cả.
Nàng tốn công tốn sức thật sự đấy, nấu cơm cũng mệt chết đi được.
Khương Ngọc Châu bên này đại thắng.
Hứa Lỗi bên kia cuối cùng cũng xuống xe lửa.
Thế nhưng khoảng cách doanh địa còn một đoạn đường rất xa.
Lúc này đã là nửa đêm, làm gì còn có xe.
Hứa Lỗi chỉ có thể xách hành lý đi trở về.
Bất quá nghĩ đến việc được ở bên tức phụ thêm nửa ngày, một chút cũng không hối hận.
Cũng không biết lúc này nàng có phải đã ngủ rồi không, có đắp kín chăn không.
Lúc này chắc không có ai đắp chăn cho nàng đâu.
Lát nữa đến nơi, phải viết thư cho nàng, nhắc nhở nàng một tiếng, lúc ngủ ngoan ngoãn một chút, đắp kín chăn, đừng để bị lạnh.
Trong lòng suy nghĩ đến tức phụ, Hứa Lỗi một chút cũng không cảm thấy mệt.
Mấy cái bánh bao và bánh trứng muối trong túi, anh đều không nỡ ăn hết.
Nàng dâu của anh sao mà lợi hại thế, làm cái gì cũng ngon như vậy.
"Hứa Lỗi!"
Hứa Lỗi nghe được có người gọi tên mình, lập tức quay đầu nhìn xem là ai.
Một chiếc xe đi tới.
"Là tiểu tử ngươi!"
Lục Hồng Minh, chính là người cùng Hứa Lỗi cùng nhau bắt đào phạm.
Hai người quan hệ không tệ.
"Tao nói sao mày muộn thế mới về, không phải là đắm chìm ở trong ôn nhu hương không ra được đấy chứ?"
Mọi người đều biết Hứa Lỗi cưới vợ rồi.
Lần này lại còn cho hắn thêm mười mấy ngày nghỉ, để cho hắn giải quyết xong việc riêng.
Vất vả lắm mới kết hôn, đêm tân hôn tân lang đã bị gọi đi, tự nhiên phải bồi thường một chút.
"Cút cút cút!"
"Vừa vặn tao không cần đi bộ nữa." Hứa Lỗi ném hành lý lên xe, chính mình một cái trèo lên liền lên xe.
"Tao thấy rồi, tao không nên đi đón mày, để mày đi bộ về thì tốt hơn, nhìn cái bộ dạng cảnh xuân đầy mặt của mày, tao sao mà tức thế không biết!"
Nhìn bộ dáng Hứa Lỗi, vừa thấy chính là tâm tình vô cùng tốt.
Khí sắc hồng hào có sức sống, khóe miệng còn treo nụ cười thản nhiên.
Tiểu tử này bình thường đều là nghiêm túc thận trọng.
Hứa Lỗi đấm cho Lục Hồng Minh một quyền, "Cảm ơn huynh đệ!"
"Chỉ cảm ơn bằng miệng thôi à, không có chút hành động thực tế nào à?"
"Tao còn phải lắc lư suốt hai ngày, hôm qua tao đã đi nhà ga chờ rồi, không thấy người đâu, hôm nay lại đi, vẫn không có ai, cũng không nghe ai nói mày hoãn phép, may mà tao lái xe chạy một vòng, bằng không mày phải đi bộ về đấy."
Lục Hồng Minh cũng không ngờ, người bình thường sớm đã về đội, lần này lại chậm nhất về đơn vị.
Thật đúng là khác hẳn nhỉ.
Rốt cuộc cũng là người đã kết hôn rồi.
"Thế này nhé, mời mày ăn khuya, vợ tao làm bánh trứng muối, tao còn không nỡ ăn hết, cố ý để lại cho mày một phần."
Hứa Lỗi lấy ra một phần bánh trứng muối.
"Ái chà chà, tay nghề tẩu tử không tệ à nha, cái này đã ngửi thấy mùi thơm rồi." Lục Hồng Minh một tay lái xe, tay còn lại giật lấy bánh trứng muối, nhét luôn vào trong miệng.
"Ô, ngon!"
"Ồ, còn có thịt!"
Bên trong không chỉ có trứng gà, rau cải thìa, còn có thịt cùng gia vị.
"Tiểu tử mày thật có phúc đấy, sau này nhận lấy vợ mày, bọn tao có chỗ ăn chực rồi." Lục Hồng Minh vừa ăn vừa gật đầu.
"Nghĩ hay nhỉ!"
Hai người một đường cãi nhau, rất nhanh liền đến doanh địa.
"Hứa doanh trưởng về rồi à, nghe nói doanh trưởng kết hôn, chúc mừng chúc mừng." Người lính gác cổng thấy Lục Hồng Minh cùng Hứa Lỗi trở về vội vàng cho đi.
"Cám ơn, đây là vợ tao làm bánh bao, cho hai người mỗi người hai cái." Hứa Lỗi trong tay cũng không có đường, đành phải lấy bánh bao trong túi ra cho hai người mỗi người hai cái.
"Tẩu tử làm à, cám ơn Hứa doanh trưởng." Hai người nhét bánh bao vào túi, chuẩn bị lúc đổi ca thì về ăn.
"Ối, mày còn có không ít đồ ăn trữ à, mau lấy ra!" Lục Hồng Minh thấy Hứa Lỗi còn có đồ ăn, lập tức giật lấy.
Bánh trứng muối ngon rồi, bánh bao khẳng định cũng không kém.
"Đừng tham lam thế, bánh trứng muối cho mày hết rồi, cẩn thận tao đấm mày đấy!" Hứa Lỗi ôm hành lý chạy, sợ bị Lục Hồng Minh cướp hết.
Đây chính là đồ ăn tức phụ cố ý làm cho anh, ăn xong rồi là hết luôn đấy.
"Cho tao ăn với."
Hai người ngươi đuổi ta cản, ngươi cướp ta trốn.
Cuối cùng bất đắc dĩ, Hứa Lỗi đành phải cho Lục Hồng Minh hai cái bánh bao mới yên tĩnh.
"Đưa sớm có phải xong không, thế nào cũng phải tao động tay động chân, đừng có bo bo giữ của thế, cho thêm hai cái nữa đi." Lục Hồng Minh vẫn còn muốn ăn hai cái nữa.
"Cút cút cút, cho mày hết rồi đấy!"
"Muốn ăn, tìm vợ mày làm cho mà ăn!" Hứa Lỗi không cho, chính anh cũng chỉ còn lại sáu cái thôi.
Để dành sáng mai ăn.
Hứa Lỗi cùng Lục Hồng Minh đến ký túc xá.
Ký túc xá của hai người bọn họ sát vách nhau, đều là túc xá đơn.
Phòng ở không lớn, chỉ có một cái giường, một cái tủ và một cái bàn, một chiếc ghế.
Đồ rửa mặt để trong chậu rửa mặt, đặt ở gầm giường.
"Hứa Lỗi, tao thấy lần này mày về khác hẳn, xem ra tương lai tẩu tử nhất định không phải dạng vừa đâu." Lục Hồng Minh suy đoán, người có thể chế trụ được Hứa Lỗi, nhất định không phải cô gái bình thường.
Phải biết rằng đoàn văn công còn có mấy cô y tá của đội y tế kia, không ít người đều để ý Hứa Lỗi đấy.
"Nói nhăng gì đấy, mau đi đi, tao muốn nghỉ ngơi." Hứa Lỗi một tay đẩy người ra.
"Hả? Hứa Lỗi mày quên ơn bội nghĩa có phải không!"
Bị đẩy ra ngoài, Lục Hồng Minh không cam lòng trở về ký túc xá của mình, dù sao muộn quá rồi, không nên quấy rầy người khác nghỉ ngơi.
Hứa Lỗi thu dọn hành lý xong, thay quần áo, rửa mặt xong, nằm ở trên giường, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười.
Không được, anh phải nhân lúc này viết thư cho tức phụ.
Nói cho nàng biết, mình đã đến nơi bình an.
Nhìn thấy bức thư chưa mở trên bàn, Hứa Lỗi cau mày.
Xem ngày tháng, đây là thư nhà gửi cho anh khi anh đang làm nhiệm vụ.
Chắc chắn không phải tức phụ viết cho anh, khi đó hai người còn chưa nói được mấy câu.
Hứa Lỗi mở thư ra, đọc nội dung, toàn là mẹ anh và em gái anh phàn nàn sự bất mãn với tức phụ.
May mà anh hiểu rõ tức phụ, bằng không...
Bất quá tức phụ mấy ngày nay bị ốm?
Chắc chắn là vừa mới gả đến nhà, mọi thứ đều không thích ứng, anh lại không có ở nhà.
Nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm áy náy.
Về sau nhất định phải đối xử với tức phụ gấp bội mới được...
Ông cụ thấy bà cụ không nhúc nhích, dùng cánh tay huých huých bà ấy tỏ vẻ oán giận.
Lão thái thái thở hổn hển đi lấy năm đồng đi ra, đưa cho Khương Ngọc Châu.
Lão nhân đã nói như vậy rồi, nàng còn có thể làm sao.
"Ba, cái này cũng quá..."
Chị dâu cả thấy Khương Ngọc Châu nấu cơm còn có tiền lấy, lập tức có chút không vui.
Dựa vào cái gì, chuyện tốt gì cũng để nàng chiếm hết.
"Chị dâu cả, nếu chị không muốn ăn thì nói sớm đi, em sẽ không mang phần cho chị."
Nói xong cầm năm đồng tiền Dương nghênh ngang mà đi.
"Ai... Ai nói không ăn, tôi dựa vào cái gì không ăn, tôi bỏ tiền ra đấy!"
"Được rồi, mọi người mau ăn đi, lát nữa còn phải đi làm."
Mọi người đều cúi đầu ăn cơm.
Tự nhiên là có người vui vẻ, có người buồn bã.
Khương Ngọc Châu đắc ý cầm năm đồng, đây là chứng minh thắng lợi của nàng.
Cái này đều làm lợi cho bọn họ cả.
Nàng tốn công tốn sức thật sự đấy, nấu cơm cũng mệt chết đi được.
Khương Ngọc Châu bên này đại thắng.
Hứa Lỗi bên kia cuối cùng cũng xuống xe lửa.
Thế nhưng khoảng cách doanh địa còn một đoạn đường rất xa.
Lúc này đã là nửa đêm, làm gì còn có xe.
Hứa Lỗi chỉ có thể xách hành lý đi trở về.
Bất quá nghĩ đến việc được ở bên tức phụ thêm nửa ngày, một chút cũng không hối hận.
Cũng không biết lúc này nàng có phải đã ngủ rồi không, có đắp kín chăn không.
Lúc này chắc không có ai đắp chăn cho nàng đâu.
Lát nữa đến nơi, phải viết thư cho nàng, nhắc nhở nàng một tiếng, lúc ngủ ngoan ngoãn một chút, đắp kín chăn, đừng để bị lạnh.
Trong lòng suy nghĩ đến tức phụ, Hứa Lỗi một chút cũng không cảm thấy mệt.
Mấy cái bánh bao và bánh trứng muối trong túi, anh đều không nỡ ăn hết.
Nàng dâu của anh sao mà lợi hại thế, làm cái gì cũng ngon như vậy.
"Hứa Lỗi!"
Hứa Lỗi nghe được có người gọi tên mình, lập tức quay đầu nhìn xem là ai.
Một chiếc xe đi tới.
"Là tiểu tử ngươi!"
Lục Hồng Minh, chính là người cùng Hứa Lỗi cùng nhau bắt đào phạm.
Hai người quan hệ không tệ.
"Tao nói sao mày muộn thế mới về, không phải là đắm chìm ở trong ôn nhu hương không ra được đấy chứ?"
Mọi người đều biết Hứa Lỗi cưới vợ rồi.
Lần này lại còn cho hắn thêm mười mấy ngày nghỉ, để cho hắn giải quyết xong việc riêng.
Vất vả lắm mới kết hôn, đêm tân hôn tân lang đã bị gọi đi, tự nhiên phải bồi thường một chút.
"Cút cút cút!"
"Vừa vặn tao không cần đi bộ nữa." Hứa Lỗi ném hành lý lên xe, chính mình một cái trèo lên liền lên xe.
"Tao thấy rồi, tao không nên đi đón mày, để mày đi bộ về thì tốt hơn, nhìn cái bộ dạng cảnh xuân đầy mặt của mày, tao sao mà tức thế không biết!"
Nhìn bộ dáng Hứa Lỗi, vừa thấy chính là tâm tình vô cùng tốt.
Khí sắc hồng hào có sức sống, khóe miệng còn treo nụ cười thản nhiên.
Tiểu tử này bình thường đều là nghiêm túc thận trọng.
Hứa Lỗi đấm cho Lục Hồng Minh một quyền, "Cảm ơn huynh đệ!"
"Chỉ cảm ơn bằng miệng thôi à, không có chút hành động thực tế nào à?"
"Tao còn phải lắc lư suốt hai ngày, hôm qua tao đã đi nhà ga chờ rồi, không thấy người đâu, hôm nay lại đi, vẫn không có ai, cũng không nghe ai nói mày hoãn phép, may mà tao lái xe chạy một vòng, bằng không mày phải đi bộ về đấy."
Lục Hồng Minh cũng không ngờ, người bình thường sớm đã về đội, lần này lại chậm nhất về đơn vị.
Thật đúng là khác hẳn nhỉ.
Rốt cuộc cũng là người đã kết hôn rồi.
"Thế này nhé, mời mày ăn khuya, vợ tao làm bánh trứng muối, tao còn không nỡ ăn hết, cố ý để lại cho mày một phần."
Hứa Lỗi lấy ra một phần bánh trứng muối.
"Ái chà chà, tay nghề tẩu tử không tệ à nha, cái này đã ngửi thấy mùi thơm rồi." Lục Hồng Minh một tay lái xe, tay còn lại giật lấy bánh trứng muối, nhét luôn vào trong miệng.
"Ô, ngon!"
"Ồ, còn có thịt!"
Bên trong không chỉ có trứng gà, rau cải thìa, còn có thịt cùng gia vị.
"Tiểu tử mày thật có phúc đấy, sau này nhận lấy vợ mày, bọn tao có chỗ ăn chực rồi." Lục Hồng Minh vừa ăn vừa gật đầu.
"Nghĩ hay nhỉ!"
Hai người một đường cãi nhau, rất nhanh liền đến doanh địa.
"Hứa doanh trưởng về rồi à, nghe nói doanh trưởng kết hôn, chúc mừng chúc mừng." Người lính gác cổng thấy Lục Hồng Minh cùng Hứa Lỗi trở về vội vàng cho đi.
"Cám ơn, đây là vợ tao làm bánh bao, cho hai người mỗi người hai cái." Hứa Lỗi trong tay cũng không có đường, đành phải lấy bánh bao trong túi ra cho hai người mỗi người hai cái.
"Tẩu tử làm à, cám ơn Hứa doanh trưởng." Hai người nhét bánh bao vào túi, chuẩn bị lúc đổi ca thì về ăn.
"Ối, mày còn có không ít đồ ăn trữ à, mau lấy ra!" Lục Hồng Minh thấy Hứa Lỗi còn có đồ ăn, lập tức giật lấy.
Bánh trứng muối ngon rồi, bánh bao khẳng định cũng không kém.
"Đừng tham lam thế, bánh trứng muối cho mày hết rồi, cẩn thận tao đấm mày đấy!" Hứa Lỗi ôm hành lý chạy, sợ bị Lục Hồng Minh cướp hết.
Đây chính là đồ ăn tức phụ cố ý làm cho anh, ăn xong rồi là hết luôn đấy.
"Cho tao ăn với."
Hai người ngươi đuổi ta cản, ngươi cướp ta trốn.
Cuối cùng bất đắc dĩ, Hứa Lỗi đành phải cho Lục Hồng Minh hai cái bánh bao mới yên tĩnh.
"Đưa sớm có phải xong không, thế nào cũng phải tao động tay động chân, đừng có bo bo giữ của thế, cho thêm hai cái nữa đi." Lục Hồng Minh vẫn còn muốn ăn hai cái nữa.
"Cút cút cút, cho mày hết rồi đấy!"
"Muốn ăn, tìm vợ mày làm cho mà ăn!" Hứa Lỗi không cho, chính anh cũng chỉ còn lại sáu cái thôi.
Để dành sáng mai ăn.
Hứa Lỗi cùng Lục Hồng Minh đến ký túc xá.
Ký túc xá của hai người bọn họ sát vách nhau, đều là túc xá đơn.
Phòng ở không lớn, chỉ có một cái giường, một cái tủ và một cái bàn, một chiếc ghế.
Đồ rửa mặt để trong chậu rửa mặt, đặt ở gầm giường.
"Hứa Lỗi, tao thấy lần này mày về khác hẳn, xem ra tương lai tẩu tử nhất định không phải dạng vừa đâu." Lục Hồng Minh suy đoán, người có thể chế trụ được Hứa Lỗi, nhất định không phải cô gái bình thường.
Phải biết rằng đoàn văn công còn có mấy cô y tá của đội y tế kia, không ít người đều để ý Hứa Lỗi đấy.
"Nói nhăng gì đấy, mau đi đi, tao muốn nghỉ ngơi." Hứa Lỗi một tay đẩy người ra.
"Hả? Hứa Lỗi mày quên ơn bội nghĩa có phải không!"
Bị đẩy ra ngoài, Lục Hồng Minh không cam lòng trở về ký túc xá của mình, dù sao muộn quá rồi, không nên quấy rầy người khác nghỉ ngơi.
Hứa Lỗi thu dọn hành lý xong, thay quần áo, rửa mặt xong, nằm ở trên giường, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười.
Không được, anh phải nhân lúc này viết thư cho tức phụ.
Nói cho nàng biết, mình đã đến nơi bình an.
Nhìn thấy bức thư chưa mở trên bàn, Hứa Lỗi cau mày.
Xem ngày tháng, đây là thư nhà gửi cho anh khi anh đang làm nhiệm vụ.
Chắc chắn không phải tức phụ viết cho anh, khi đó hai người còn chưa nói được mấy câu.
Hứa Lỗi mở thư ra, đọc nội dung, toàn là mẹ anh và em gái anh phàn nàn sự bất mãn với tức phụ.
May mà anh hiểu rõ tức phụ, bằng không...
Bất quá tức phụ mấy ngày nay bị ốm?
Chắc chắn là vừa mới gả đến nhà, mọi thứ đều không thích ứng, anh lại không có ở nhà.
Nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm áy náy.
Về sau nhất định phải đối xử với tức phụ gấp bội mới được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận