70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu

70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu - Chương 25: Động phòng (length: 7542)

Đợi ở bên ngoài, Hứa Lỗi nghe được tiếng nước ào ào, tai cũng đỏ lên.
Nói không khẩn trương là giả.
Nếu hắn không đoán sai... Tức phụ... là muốn làm chuyện đó sao?
Bọn họ làm lính, đều là một đám đại nam nhân.
Tụ tập lại, chủ đề được nói đến nhiều nhất, tự nhiên là về nữ nhân.
Hắn là điển hình chỉ có lý luận, kinh nghiệm thực chiến lại là con số không.
Người đứng bên ngoài thẳng tắp, tâm tư không biết chuyển mấy khúc ngoặt.
Trong phòng, Khương Ngọc Châu không dám kì cọ lâu.
Vội vàng tắm rửa nhanh từ trên xuống dưới một lượt, lau khô người rồi gõ cửa, sau đó nhanh chóng chui vào ổ chăn của mình.
Hứa Lỗi biết, Khương Ngọc Châu đã tắm xong.
Hắn cũng nghe thấy động tĩnh trong phòng, hắn có thể tưởng tượng ra, giờ phút này chuyện gì đang xảy ra trong phòng.
Biết nàng đã chuẩn bị xong.
Lúc này mới đẩy cửa phòng ra, vào phòng đem chậu nước cùng thùng nước xách ra ngoài.
Mình cũng phải rửa ráy.
Hứa Lỗi nhanh chóng mang theo nước, đi ra hậu viện đổ đi.
Chờ Hứa Lỗi mang theo hơi nước vào phòng, phát hiện hai cái chăn cách xa nhau, hiện giờ đang kề bên nhau.
Tim hắn càng thêm nóng rực.
Một cái xoay người, liền chui vào ổ chăn của Khương Ngọc Châu.
Trong bóng đêm, hô hấp của hai người đặc biệt gấp gáp.
Bàn tay thô ráp, cuối cùng cẩn thận nhẹ vuốt ve khuôn mặt Khương Ngọc Châu.
Hô hấp bị cướp đoạt...
Đôi tay nhỏ nhắn mềm mại kia, khoát lên cổ Hứa Lỗi, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn.
Như là một tín hiệu.
Hứa Lỗi xoay người một cái, đè người ở dưới thân.
Khương Ngọc Châu cảm giác tất cả giác quan của mình, đều bị cướp đoạt nha.
Muốn trốn thoát, lại không thể trốn.
Mày nhíu chặt, nước mắt trong veo lấp lánh trong hốc mắt.
Ánh sao lấp lánh, chiếu vào trong lòng Hứa Lỗi.
Hứa Lỗi triệt để m·ấ·t kh·ố·n·g ch·ế, đem giọt nước mắt nuốt hết...
Khi trời vừa hửng sáng, hai người mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Hứa Lỗi thoả mãn ôm lấy kiều nhân trong n·g·ự·c rồi chìm vào giấc ngủ.
Khối t·r·ố·ng rỗng trong lòng, từ đây đã được lấp đầy.
Hắn cuối cùng cũng có một mái nhà hoàn toàn thuộc về mình.
Sáng sớm gà gáy, Hứa Lỗi vừa chợp mắt tỉnh dậy.
Mặc quần áo xong, đi ra ngoài chạy một vòng.
Hôm nay còn phải tìm người đóng cho tức phụ cái thùng tắm rửa.
Nhìn Khương Ngọc Châu ngủ say, Hứa Lỗi không nhịn được in xuống một nụ hôn lên trán nàng.
Bị làm phiền, Khương Ngọc Châu không vui trở mình.
Hứa Lỗi nhanh chóng vỗ nhẹ vài cái, thấy nàng lại vào mộng đẹp mới đứng dậy rời đi.
Hứa lão thái thái thấy Lão tam rón rén đi ra, liền quát lớn, "Lão tam, tối qua ngươi làm gì đó, lãng phí nhiều củi như vậy?"
"Suỵt... Nương, nhỏ tiếng thôi!"
"Con phải đi đốn củi cho người ngay đây, có được không!"
"Tuyệt đối đừng đi gọi Ngọc Châu." Hứa Lỗi nghĩ vừa lúc lên núi c·h·ặ·t ít củi, coi như rèn luyện.
Lão thái thái xem bộ dạng bảo bối nhi tử, lại nhìn cửa phòng đóng chặt, còn có gì không hiểu.
Đàn ông đều một kiểu!
Bực bội đi vào phòng bếp tiếp tục làm việc.
Hứa Lỗi đầu tiên là lên núi đốn củi, gom được một bó lớn, vác xuống núi mang về nhà.
Vừa lúc đi qua nhà thợ mộc.
"Chú Vương có nhà không ạ?"
"Ơi, ra đây ra đây." Thợ mộc vội chạy ra xem ai tìm mình.
Thợ mộc vào thời điểm này, là một nghề không tồi, nhà ai mà không cưới vợ, không đóng đồ dùng trong nhà.
Đừng nói có tiền hay không, trong nhà thế nào cũng phải có mấy thứ nội thất chứ, bàn, ghế, tủ quần áo, thùng lớn đựng đồ, đây đều là những thứ không thể t·h·i·ế·u.
Mặc dù người bình thường có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm, nhưng nên dùng thì không thể t·h·i·ế·u.
"Lỗi t·ử, sao cháu tới đây? Mau vào nhà ngồi." Thợ mộc thấy là Hứa Lỗi, con trai thứ ba nhà họ Hứa, vội vàng mời người vào.
"Chú Vương, cháu không vào đâu, cháu đến muốn nhờ chú đóng chút đồ dùng trong nhà."
"Phòng cháu không có bàn ăn cơm, cũng không có ghế, cháu còn muốn một cái thùng tắm gỗ lớn, cháu không có gỗ, làm khoán bao luôn vật liệu, chú tính xem hết bao nhiêu tiền?"
Hứa Lỗi biết, mấy cây gỗ trong nhà, cha mẹ nhất định là muốn để lại cho Tứ đệ cưới vợ, còn có cho tiểu muội làm của hồi môn, không thể cho hắn dùng.
"Nhà cháu không phải..." Vương thợ mộc biết, nhà họ Hứa có mấy cây gỗ.
Đột nhiên phản ứng kịp, Vương thợ mộc không hỏi tiếp nữa, mỗi nhà mỗi cảnh mà.
"Được, ta tính cho cháu."
"Cháu tới vừa hay, trước đó có một nữ thanh niên trí thức ở thôn bên cạnh, đặt ta cái thùng tắm gỗ lớn, nhưng sau đó vì giá cả đắt quá, lại không muốn nữa, vẫn đang để ở đây này."
"Vừa hay lấy cho cháu đi, bàn nhỏ và ghế, ta cũng có sẵn, đều là lúc rảnh rỗi ta làm để dành."
"Thùng gỗ cháu cứ đưa chú mười lăm đồng, bàn ăn tám đồng, ghế một cái năm đồng, cháu xem muốn mấy cái ghế?"
"Cháu đừng chê đắt, chú dùng toàn gỗ tốt còn thừa, chứ người khác thì không có giá này đâu."
Vương thợ mộc sợ Hứa Lỗi chê đắt, cố ý giải t·h·í·c·h một chút.
"Chú Vương, cháu biết mà, cháu lại không biết tay nghề của chú sao."
Vương thợ mộc là thợ mộc rất n·ổ·i t·i·ế·n·g trong làng, dùng vật liệu chắc chắn, chế tác tinh tế.
"Ghế một cái là đủ rồi." Mua nhiều, tức phụ cũng không dùng hết, đến lúc đó không chừng chuyện gì sẽ xảy ra.
Hứa Lỗi mua mấy thứ này mục đích rất rõ ràng, là cho tức phụ dùng.
Không phải hắn không nghĩ đến cha mẹ, mà là mỗi lần hắn mua đồ gì cho cha mẹ, cuối cùng đều là cho người khác.
"Ha ha ha, đi, chú Vương dẫn cháu đi xem kho, người khác ta còn không cho vào đâu."
Vương thợ mộc dẫn Hứa Lỗi vào kho của mình.
Nơi này đều là các loại đồ dùng trong nhà hắn làm lúc rảnh rỗi.
Mắt Hứa Lỗi sáng lên, "Chú Vương, cái kệ chậu rửa mặt này không tệ, còn có cái ghế dài kia nữa."
"Sao, không tồi chứ, cái này đều là một chút một chút ta tích cóp đó." Vương thợ mộc rất đắc ý.
Tay nghề của mình, không phải hắn khoe, trong làng không tìm được người thứ hai đâu.
"Này, đây là thùng tắm cháu muốn, còn có bàn ăn, ghế."
"Chú Vương, cái kệ chậu rửa mặt này cháu cũng muốn, còn có cả cái ghế dài kia nữa." Hứa Lỗi nghĩ, tức phụ nhà mình nấu cơm trong bếp có thể ngồi nghỉ trên ghế dài.
Bình thường cũng có thể ngồi.
Kệ chậu rửa mặt thì càng không cần phải nói, có nó, tức phụ sẽ không cần phải để chậu rửa mặt to đùng trên thùng rất bất t·i·ệ·n.
"Tốt tốt." Vương thợ mộc đương nhiên cao hứng, hôm nay quả là một khởi đầu tốt đẹp.
Một lúc bán nhiều đồ như vậy, thu nhập rất khá.
"Thùng gỗ mười lăm đồng, bàn ăn tám đồng, ghế năm đồng, kệ chậu rửa mặt sáu đồng, ghế dài hai đồng, tổng cộng là ba mươi sáu đồng." Vương thợ mộc cười toe toét, hôm nay bán, còn đ·u·ổ·i kịp mấy tháng bán gộp lại ấy chứ.
Vẫn phải là người ta làm lính có tiền đồ.
Hứa Lỗi thoải mái trả tiền.
"Ổn thỏa, cháu về trước đi, còn đang vác củi đấy, lát nữa ta bảo thằng lớn thằng hai đưa qua cho cháu."
Vương thợ mộc nhờ hai đứa con trai trong nhà mang đến cho Hứa Lỗi.
Hứa Lỗi nghĩ cuối cùng cũng giải quyết xong thùng tắm rửa cho tức phụ rồi vác bó củi về nhà.
Vừa vặn gặp Trương Mẫn, nữ thanh niên trí thức từ trong đám thanh niên trí thức đi ra lấy nước.
Trương Mẫn nhìn thấy Hứa Lỗi, trong lòng xao động.
"Tam ca!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận