70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu

70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu - Chương 187: Cãi nhau té xỉu (length: 7659)

"Ngươi là ai vậy hả, thanh danh tốt đẹp của khuê nữ ta đều bị ngươi làm hỏng hết, nhất định phải x·i·n· ·l·ỗ·i chúng ta." Hứa lão thái thái lớn tuổi như vậy, lần đầu tiên bị người ta nói như vậy, làm sao có thể chấp nhận.
Tuy rằng nàng có chút ghê gớm, nhưng giáo dục con gái, luôn luôn theo hướng bồi dưỡng con gái thành khuê tú nhà quyền quý, không cho phép thanh danh của con gái bị tổn hại.
Nàng bỏ tiền cho Mỹ Lệ đi học, học mãi đến cấp ba, nếu không phải nghỉ học, nàng đã muốn cho con gái học tiếp, thi vào đại học, về sau tiền đồ của con gái mới đảm bảo.
Thật trớ trêu thay, trường học cho nghỉ, Mỹ Lệ chỉ có thể về nhà.
Nghe được có người nói con gái quyến rũ con trai nhà người ta, lão thái thái nổi đóa.
Con gái bà dù gì cũng là học sinh cấp 3, đâu làm ra loại chuyện này.
"Ta n·h·ổ vào, còn x·i·n· ·l·ỗ·i, Hứa Mỹ Lệ thông đồng con trai ta, muốn gả vào Cố gia chúng ta, ta nói cho các ngươi biết, đừng hòng mơ tưởng." Cố mẫu vừa nghĩ đến con trai một lòng t·h·í·c·h cái con bé n·ô·ng thôn này, trong lòng đã thấy bực bội.
Con trai của bà mắt mũi để đâu, sao mà kém thế, chẳng giống bà chút nào.
"Ngươi là ai hả ngươi, ai thèm gả vào Cố gia các ngươi, đừng có tùy t·i·ệ·n vu oan con gái ta, hôn sự của con gái ta, tự có Tam ca nó lo liệu."
"Con trai thứ ba của ta là doanh trưởng quân đội đó, ngươi không phân xanh đỏ đen trắng, dám đến đây vu oan Mỹ Lệ nhà ta, coi chừng ta kiện ngươi đấy!"
Hứa lão thái thái lôi con trai thứ ba Hứa Lỗi ra, lúc này lão thái thái mới nhớ đến Lão tam.
Cố mẫu nghe Hứa lão thái thái nói, cau mày, sao Hứa Mỹ Lệ kia vẫn còn lẫn lộn với con trai bà?
"Hứa Mỹ Lệ đâu, ta tìm nó đối chất." Cố mẫu muốn gặp Hứa Mỹ Lệ.
Bà cũng muốn xem cái Hứa Mỹ Lệ này ra sao, mà mê hoặc được con trai bà.
"Mỹ Lệ về rồi."
"Ôi chao, cậu ấm này... là người yêu của cháu à?" Bà Lý hàng xóm thấy Hứa Mỹ Lệ được một chàng trai đưa về, lập tức nổi máu bát quái.
Cố mẫu nghe thấy tiếng liền vội vàng chạy ra xem.
Hứa lão thái thái và Hứa lão gia t·ử cũng ra ngó nghiêng.
"Mỹ Lệ, đây là..." Hai ông bà cũng chưa từng thấy mặt cậu ấm này.
"Mẹ!"
"Ngươi... Sao ngươi lại ở đây?" Cố Khải cũng kinh ngạc, sao mẹ hắn lại ở nhà Hứa Mỹ Lệ?
"Hay cho ngươi, ta còn lạ là dạo này sao ngươi chẳng đi học cùng lớp với ta, hóa ra là cố ý l·ừ·a gạt ta, cố ý đổi lớp để hẹn hò à?"
"Lời ta dặn ngươi, ngươi có nhớ chút nào không?"
Cố mẫu véo tai con trai, một tay lôi xềnh xệch vào sân.
Hứa lão thái thái cũng thấy có gì đó không ổn, vội vàng đóng sầm cửa, kéo con gái vào nhà.
"Mỹ Lệ, rốt cuộc là chuyện gì?" Hứa lão thái thái không ngờ, con gái thật sự yêu đương với công tử nhà giàu.
Sao không nói với cha mẹ một tiếng, bị động thế này.
Còn để người ta tìm đến tận nhà, ra thể thống gì.
"Dì à, đừng trách Mỹ Lệ, là con theo đuổi Mỹ Lệ, con muốn cưới Mỹ Lệ, xin dì gả Mỹ Lệ cho con." Cố Khải nhìn Hứa lão thái thái nói.
Lúc này Cố Khải tỏ ra rất có trách nhiệm, chủ động nhận lỗi.
"Ngươi nói cái gì, ta đã đồng ý đâu mà ngươi dám nói thế?" Cố mẫu nghe con trai tự tiện quyết định thì càng tức lộn ruột.
"Mẹ, con xin mẹ đấy, chỉ cần mẹ đồng ý cho con cưới Mỹ Lệ, mẹ muốn con làm gì cũng được." Cố Khải dạo này và Hứa Mỹ Lệ quấn quýt như sam, tình cảm mặn nồng, có thể nói, bây giờ Hứa Mỹ Lệ bảo hắn đi hướng đông, Cố Khải đâu dám đi hướng tây.
"Chào dì ạ." Hứa Mỹ Lệ nhanh c·h·óng chào Cố mẫu.
Cố mẫu liếc Hứa Mỹ Lệ, thì ra cũng chỉ nhỉnh hơn mấy cô thôn nữ khác chút đỉnh, nhưng nói thế nào đi nữa, nó vẫn là con n·ô·ng thôn, không đời nào thay đổi được thân ph·ậ·n.
Bà ghét nhất là mấy bà cô bác họ hàng ở quê, con nhà ai mà gả được mối ngon là cả lũ kéo nhau lên tận cửa.
"Hứa Mỹ Lệ, ta nói thật cho ngươi biết, ta không đồng ý chuyện hôn sự giữa ngươi và con trai ta đâu, sau này hai đứa đừng có qua lại nữa, dứt khoát đi cho xong."
Cố mẫu nhìn Hứa Mỹ Lệ, bà mong nó hiểu chuyện một chút, dù nó có cố gắng dây dưa thế nào, bà cũng không đời nào đồng ý đâu, chỉ phí thời gian.
Cuối cùng còn lỡ dở cả thanh xuân, cần gì chứ.
"Dì à, con biết rồi ạ, con không phải loại người t·ử triền lạn đ·á·n·h." Hứa Mỹ Lệ mím môi, vẻ mặt tủi thân.
Cố Khải nhìn thấy mà xót hết cả ruột.
"Không được, con không cần chia tay, con không muốn rời xa em." Cố Khải kéo tay Hứa Mỹ Lệ lại.
Đỏ hoe mắt nhìn mẹ, hắn không hiểu, rốt cuộc là hắn cưới vợ, hay là bà cưới vợ.
Vì sao hắn không được cưới người mình t·h·í·c·h.
"Mẹ, sao mẹ lại thế, con và Mỹ Lệ lưỡng tình tương duyệt, sao mẹ lại muốn chia rẽ bọn con?"
"Ngươi... Ngươi đang trách ta à?" Cố mẫu nhìn ánh mắt oán h·ậ·n của con trai, lùi lại hai bước.
"Mẹ vốn dĩ là vậy mà, con t·h·í·c·h gì mẹ cũng phản đối, con phải làm theo ý mẹ mà chọn, rốt cuộc là con lấy vợ, hay là mẹ lấy vợ, con tìm người để chung sống cả đời, chứ có phải trò đùa đâu, chọn sai thì hỏng đời con, đến lúc hối h·ậ·n thì muộn."
Cố mẫu đương nhiên biết tính con trai, nó có lớn đâu, giá mà thằng bé út được bằng nửa đại ca thì bà đã yên tâm.
"Mẹ, con hai mươi tuổi đầu rồi, con không có quyền chọn người mình t·h·í·c·h sao?" Cố Khải đâu còn nghe lọt tai lời của mẹ.
Hắn lớn ngần này rồi, có khả năng phân biệt thị phi, chẳng lẽ hắn phải để cha mẹ quản cả đời sao?
"Các ngươi đừng có ầm ĩ, Cố Khải, chúng ta chia tay đi, không thể vì em mà để mẹ con anh c·ã·i nhau." Hứa Mỹ Lệ khéo léo khuyên Cố Khải.
"Mày còn bày đặt cái gì?"
"Nếu không phải tại mày quyến rũ nó, con trai tao có c·ã·i nhau với tao không?" Giờ Cố mẫu chẳng còn chút cảm tình nào với Hứa Mỹ Lệ.
Miệng thì nói ngon ngọt, sau lưng lại hẹn hò với con trai bà.
"Này cô kia, ăn nói khó nghe thế, chuyện tình cảm, sao lại đổ lên đầu con gái tôi, bà mở to mắt ra mà xem cho rõ, là con trai bà không chịu buông tay đấy." Hứa lão thái thái kéo con gái ra sau lưng che chở.
"Tôi có nói sai đâu, rõ ràng lâu lắm không liên lạc rồi, chắc chắn là con gái bà quyến rũ con trai tôi." Cố mẫu nắm rõ lịch trình của con trai trong lòng, nếu không phải Hứa Mỹ Lệ cố tình thông đồng, sao hai đứa lại tiến triển đến thế này.
"Bà nói ai đấy, là con trai bà mặt dày mày dạn không buông, bà về mà quản con trai mình đi."
"Mày nói cái gì..."
Cố mẫu và Hứa lão thái thái thấy sắp xông vào đ·á·n·h nhau đến nơi.
"Bịch" một tiếng, Hứa Mỹ Lệ ngã xuống đất ngất đi.
"Mỹ Lệ, Mỹ Lệ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận