70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu
70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu - Chương 76: Hàng xóm tò mò (length: 8723)
"Các ngươi đang làm gì vậy?" Hứa lão gia tử thấy thời gian không sai biệt lắm, dẫn người nhà về nhà ăn cơm.
Nhìn thấy trong viện bày nhiều cát, xi măng và gạch đỏ như vậy, nhi tử cùng vài người đang làm việc ở đó, lập tức ngây người.
Nhà có chỗ nào hỏng sao?
Không có mà, năm ngoái mới sửa nhà.
"Ba, con làm nhà vệ sinh cho Ngọc Châu." Hứa Lỗi nhìn thấy ba cùng Đại ca, Nhị ca vào sân, giải thích.
"Đây đều là chiến hữu của con, đến giúp." Hứa Lỗi giới thiệu với Hứa lão gia tử.
Vài người cùng lão gia tử chào hỏi.
"Thúc thúc khỏe ạ."
"À, à, các cháu khỏe."
"Ôi trời, thế này thì làm sao cho phải, Lão tam con cũng thật, sao không nói sớm cho ta biết, chúng ta ăn sáng xong rồi về chứ."
"Lão bà tử, bà mau ra đây, làm thêm mấy món nhắm, vừa lúc Lão tam mua cho ta rượu, ta còn chưa nỡ uống đâu, hôm nay chúng ta uống nhiều một chút."
Chiến hữu của nhi tử đến, khẳng định phải chiêu đãi thật tốt chứ.
Đây đều là tài nguyên giao thiệp của nhi tử.
Người ta nói một câu, Lão tam đã mang nhiều đồ như vậy về.
Đây đều là nhân tình cả.
Huống hồ những vật liệu xây dựng này cũng không dễ kiếm, không có người thì căn bản không lấy được.
Cũng chỉ có Lão tam là có nhân mạch rộng.
Nói kéo về là kéo về được ngay.
"Thúc thúc đừng khách sáo, tẩu tử bảo muốn làm đậu que nấu mì cho chúng con, chúng con cũng chưa từng ăn bao giờ, vừa lúc nếm thử."
Hầu Lượng cười một tiếng, dễ thấy nhất chính là hàm răng trắng.
Mặt mày đều đen, chỉ có răng là trắng nhất.
Hơn nữa hắn dáng người tương đối gầy, đôi mắt rất lớn, còn họ Hầu, cho nên mọi người quen gọi hắn là Hầu tử.
Hầu tử sau khi xuất ngũ, làm ở tiệm ve chai, tiền không nhiều, nhưng thanh nhàn.
Chu Minh Huân làm ở lương trạm, điều kiện gia đình cũng không tệ.
Triệu Nghị làm ở đội vận tải, đúng lúc hôm nay được nghỉ, mấy người tụ tập cùng nhau.
Hứa Lỗi có việc tìm bọn họ, bọn họ liền đến.
"Vợ Lão tam đang nấu cơm trong bếp đấy à, ta bảo sao thơm thế." Lão gia tử hiển nhiên cũng ngửi thấy mùi.
"Ba, chắc còn phải lát nữa mới được ăn cơm, con đang làm thêm vài món ăn, lát nữa mọi người uống chút nhé." Khương Ngọc Châu nghe thấy động tĩnh ngoài viện đi ra.
Nàng chuẩn bị làm thêm món dưa chuột trộn, nộm khoai tây, rau hẹ xào trứng, cà chua trộn đường trắng.
Vừa vặn để ăn với mì.
"Lão Tứ, con ra ngoài vườn hái cho ta mấy quả dưa chuột, còn có cà chua cũng hái nhiều một chút, đúng rồi, còn có rau thơm và hành lá nữa."
"Dạ, được."
Khương Ngọc Châu vừa nói, vừa bóc tỏi.
Nhìn nhìn Đại tẩu và Nhị tẩu trong viện, "Đại tẩu, Nhị tẩu, hai người mau bóc chỗ tỏi này, nhanh tay lên nhé!"
Nói xong hai tay hai người bị chất đầy tỏi.
Món nộm không thể thiếu tỏi, hơn nữa rất nhiều người ăn mì cũng thích ăn tỏi.
Ăn mì mà không ăn tỏi, hương vị thiếu một nửa.
Nói xong nàng đi thái khoai tây.
Đại tẩu và Nhị tẩu nhìn tỏi trên tay, im lặng không nói.
Đây, cô ta còn sai bảo cả hai người bọn họ.
Rốt cuộc ai mới là tẩu tử?
Bóc thôi, họ còn đang chờ ăn cơm đây.
Hương thơm từ phòng bếp thoang thoảng bay ra, khiến mọi người đói bụng.
Bọn trẻ con chạy quanh trong sân.
Không biết khi nào mới được ăn cơm nữa.
Tam thẩm nấu cơm thơm quá.
Lão Tứ lúc này mặt còn đau nhưng không để ý, vội vàng hái rau và cà chua cho Tam tẩu.
"Đi rửa đi."
Khương Ngọc Châu không khách khí chút nào, sai bảo người xoay như chong chóng.
Hứa lão thái thái thấy Khương Ngọc Châu sai bảo hai cô con dâu và nhi tử, tức giận nghiến răng.
Chỉ có nấu cơm thôi mà, bao nhiêu người phải chạy ngược chạy xuôi theo.
Đúng là người què bắt ngồi kêu ca.
Khi bà nấu cơm, có cần ai giúp đâu, một mình bà làm được hết.
Cô ta giỏi rồi đấy, cứ như tư lệnh ấy, sai khiến tất cả.
Kỳ thật là Hứa lão thái thái cảm thấy vị trí của mình bị lung lay nên trong lòng không thoải mái.
Bà quản gia mười mấy năm, Khương Ngọc Châu đến, phá vỡ cục diện này.
Phát hiện không có bà, cái nhà này vẫn vận hành tốt đẹp.
Hứa lão thái thái tự nhiên không thoải mái.
Bà muốn tìm chút khuyết điểm.
Hứa Mỹ Lệ vừa chú ý cảm xúc của lão thái thái, thường xuyên an ủi một chút, vừa hít hà mũi, từ lâu đã bị mùi thơm hấp dẫn.
Hứa lão thái thái nhìn bộ dạng của con gái, làm sao không biết, con gái bà đang mong chờ cơm của vợ Lão tam đây.
Dưa chuột trộn, rau thơm bột tỏi chan lên.
Nộm khoai tây, chần nước sôi mười lăm giây, rồi vớt ra.
Cô ta thích ăn cay nên bỏ một ít ớt khô, dội dầu sôi vào, xèo xèo.
Lão thái thái giật mình, cái vại dầu của bà!
Cà chua cũng cắt một chậu, nhiều người như vậy, ít đi thì không đủ ăn. Đường trắng rải đều lên trên.
Hứa lão thái thái không phát hiện ra, cái lọ đường trắng cũng sắp hết rồi.
Bữa cơm này của Khương Ngọc Châu, dùng gia vị trong nhà thấy đáy luôn.
Rau hẹ xào trứng thì khỏi nói, trứng gà nhất định phải nhiều.
Mùi thơm này, thoang thoảng một chút, là ngập tràn cả sân.
Tuy rằng đều là món ăn gia đình, nhưng làm ngon thì phi thường mê người.
Hàng xóm cách vách cũng không nhịn được trèo lên tường, "Bà Hứa ơi, nhà bà làm món gì mà thơm thế?"
Lão thái thái suýt nữa ra đánh nhau với người cách vách.
Vốn đã cố đè nén cơn giận, người này lại còn vạch áo cho người xem lưng.
"Mẹ, mẹ, chiến hữu của Tam ca đều ở đây cả, mẹ đừng giận, nếu không người ta lại nghĩ mẹ không chào đón họ." Hứa Mỹ Lệ đè Hứa lão thái thái xuống.
Mẹ cô ta mà làm ầm ĩ lên, chẳng phải làm Tam ca mất mặt sao.
Lão gia tử cười ha hả nói, "Không có gì ngon, vợ Lão tam nhà tôi khéo tay; chẳng phải chiến hữu của Lão tam đều đến rồi sao, thức ăn mặn một chút, thì nó mới thơm."
Lão bà tử cách vách hiển nhiên không tin, bĩu môi.
Mũi hít hít, sao mà thơm thế?
Đột nhiên nhìn thấy góc sân đang thi công.
"Ôi trời của tôi ơi, đây là cái gì thế, sao mà xa xỉ thế này?"
"Cái này sánh ngang nhà địa chủ rồi chứ, chỉ là nhỏ hơn thôi." Hàng xóm ghé trên tường, hiển nhiên cũng nhìn thấy Hứa Lỗi và mọi người đang xây nhà vệ sinh.
Chỉ là không biết để làm gì.
Không ai có thể tưởng tượng được, dùng gạch đỏ xi măng để xây nhà vệ sinh.
Lập tức kinh hô.
Không trách họ giật mình.
Thực sự là chưa thấy bao giờ.
"Ha ha... Ờ..." Lão gia tử cũng khó trả lời.
"Cái gì địa chủ, lão gia, lời này không được nói, nhà bà cũng nên ăn cơm đi, con dâu bà gọi kìa."
Lão gia tử đánh trống lảng, không trực tiếp nói cho hàng xóm biết đây là cái gì.
Ông ngại mở miệng, ông sợ ông nói ra, không lát nữa, cả thôn lại đến xem nhà vệ sinh mới xây của nhà ông mất.
"Ăn cơm không vội, tôi nói này, cái này của ông, rốt cuộc là cái gì vậy?" Lão thái thái hàng xóm chưa từ bỏ ý định, cứ hỏi mãi.
Thực sự là rất hiếu kỳ.
Nói là kho hàng, cũng không thể xa xỉ như vậy được, toàn dùng vật liệu quý giá như thế.
Nhưng nói là chuồng lợn, chuồng lợn nhà Hứa ở đằng sau kia, còn lớn hơn nhiều.
Cái này làm gì cũng không đủ lớn, xây nó làm gì?
"Khụ khụ, ờ... Là nhà vệ sinh."
"Cái gì cơ?"
"Nhà vệ sinh?"
"Ôi trời của tôi ơi." Nói xong lão thái thái từ từ xuống khỏi tường, thoáng chốc đã vào sân.
"Mau cho tôi xem nào!"
"Chậc chậc chậc... Nhà bà đúng là có tiền, dùng gạch đỏ xi măng xây nhà vệ sinh."
"Đi vệ sinh thôi mà, chỗ nào chả được, dùng xẻng đào một cái là xong, còn cố tình xây cả nhà vệ sinh, đây không phải là cởi quần đánh rắm, phí công gấp đôi à!"
Nhà bà ta còn chẳng có nhà vệ sinh, cứ ra sau vườn tùy tiện đi là xong, rồi xẻng xúc đi ủ phân.
Hứa gia không phải có một cái nhà vệ sinh rồi sao, dùng rèm và đầu gỗ dựng lên.
Lão thái thái cách vách nhìn hồi lâu, cũng không có ý định về.
Xem xong nhà vệ sinh, bà còn muốn đi xem phòng bếp, xem đang làm cái gì mà thơm thế.
"Ha ha, ờ... Vợ ba nhà tôi là con gái thành phố, không quen lắm, thím này, hôm nay nhà tôi có khách, tôi không giữ bà ăn cơm đâu ạ."
"Được rồi, chờ xây xong tôi lại đến xem kỹ càng."
Lão thái thái quan sát mấy người bạn của Hứa Lỗi vài lần, phẫn nộ bỏ đi...
Nhìn thấy trong viện bày nhiều cát, xi măng và gạch đỏ như vậy, nhi tử cùng vài người đang làm việc ở đó, lập tức ngây người.
Nhà có chỗ nào hỏng sao?
Không có mà, năm ngoái mới sửa nhà.
"Ba, con làm nhà vệ sinh cho Ngọc Châu." Hứa Lỗi nhìn thấy ba cùng Đại ca, Nhị ca vào sân, giải thích.
"Đây đều là chiến hữu của con, đến giúp." Hứa Lỗi giới thiệu với Hứa lão gia tử.
Vài người cùng lão gia tử chào hỏi.
"Thúc thúc khỏe ạ."
"À, à, các cháu khỏe."
"Ôi trời, thế này thì làm sao cho phải, Lão tam con cũng thật, sao không nói sớm cho ta biết, chúng ta ăn sáng xong rồi về chứ."
"Lão bà tử, bà mau ra đây, làm thêm mấy món nhắm, vừa lúc Lão tam mua cho ta rượu, ta còn chưa nỡ uống đâu, hôm nay chúng ta uống nhiều một chút."
Chiến hữu của nhi tử đến, khẳng định phải chiêu đãi thật tốt chứ.
Đây đều là tài nguyên giao thiệp của nhi tử.
Người ta nói một câu, Lão tam đã mang nhiều đồ như vậy về.
Đây đều là nhân tình cả.
Huống hồ những vật liệu xây dựng này cũng không dễ kiếm, không có người thì căn bản không lấy được.
Cũng chỉ có Lão tam là có nhân mạch rộng.
Nói kéo về là kéo về được ngay.
"Thúc thúc đừng khách sáo, tẩu tử bảo muốn làm đậu que nấu mì cho chúng con, chúng con cũng chưa từng ăn bao giờ, vừa lúc nếm thử."
Hầu Lượng cười một tiếng, dễ thấy nhất chính là hàm răng trắng.
Mặt mày đều đen, chỉ có răng là trắng nhất.
Hơn nữa hắn dáng người tương đối gầy, đôi mắt rất lớn, còn họ Hầu, cho nên mọi người quen gọi hắn là Hầu tử.
Hầu tử sau khi xuất ngũ, làm ở tiệm ve chai, tiền không nhiều, nhưng thanh nhàn.
Chu Minh Huân làm ở lương trạm, điều kiện gia đình cũng không tệ.
Triệu Nghị làm ở đội vận tải, đúng lúc hôm nay được nghỉ, mấy người tụ tập cùng nhau.
Hứa Lỗi có việc tìm bọn họ, bọn họ liền đến.
"Vợ Lão tam đang nấu cơm trong bếp đấy à, ta bảo sao thơm thế." Lão gia tử hiển nhiên cũng ngửi thấy mùi.
"Ba, chắc còn phải lát nữa mới được ăn cơm, con đang làm thêm vài món ăn, lát nữa mọi người uống chút nhé." Khương Ngọc Châu nghe thấy động tĩnh ngoài viện đi ra.
Nàng chuẩn bị làm thêm món dưa chuột trộn, nộm khoai tây, rau hẹ xào trứng, cà chua trộn đường trắng.
Vừa vặn để ăn với mì.
"Lão Tứ, con ra ngoài vườn hái cho ta mấy quả dưa chuột, còn có cà chua cũng hái nhiều một chút, đúng rồi, còn có rau thơm và hành lá nữa."
"Dạ, được."
Khương Ngọc Châu vừa nói, vừa bóc tỏi.
Nhìn nhìn Đại tẩu và Nhị tẩu trong viện, "Đại tẩu, Nhị tẩu, hai người mau bóc chỗ tỏi này, nhanh tay lên nhé!"
Nói xong hai tay hai người bị chất đầy tỏi.
Món nộm không thể thiếu tỏi, hơn nữa rất nhiều người ăn mì cũng thích ăn tỏi.
Ăn mì mà không ăn tỏi, hương vị thiếu một nửa.
Nói xong nàng đi thái khoai tây.
Đại tẩu và Nhị tẩu nhìn tỏi trên tay, im lặng không nói.
Đây, cô ta còn sai bảo cả hai người bọn họ.
Rốt cuộc ai mới là tẩu tử?
Bóc thôi, họ còn đang chờ ăn cơm đây.
Hương thơm từ phòng bếp thoang thoảng bay ra, khiến mọi người đói bụng.
Bọn trẻ con chạy quanh trong sân.
Không biết khi nào mới được ăn cơm nữa.
Tam thẩm nấu cơm thơm quá.
Lão Tứ lúc này mặt còn đau nhưng không để ý, vội vàng hái rau và cà chua cho Tam tẩu.
"Đi rửa đi."
Khương Ngọc Châu không khách khí chút nào, sai bảo người xoay như chong chóng.
Hứa lão thái thái thấy Khương Ngọc Châu sai bảo hai cô con dâu và nhi tử, tức giận nghiến răng.
Chỉ có nấu cơm thôi mà, bao nhiêu người phải chạy ngược chạy xuôi theo.
Đúng là người què bắt ngồi kêu ca.
Khi bà nấu cơm, có cần ai giúp đâu, một mình bà làm được hết.
Cô ta giỏi rồi đấy, cứ như tư lệnh ấy, sai khiến tất cả.
Kỳ thật là Hứa lão thái thái cảm thấy vị trí của mình bị lung lay nên trong lòng không thoải mái.
Bà quản gia mười mấy năm, Khương Ngọc Châu đến, phá vỡ cục diện này.
Phát hiện không có bà, cái nhà này vẫn vận hành tốt đẹp.
Hứa lão thái thái tự nhiên không thoải mái.
Bà muốn tìm chút khuyết điểm.
Hứa Mỹ Lệ vừa chú ý cảm xúc của lão thái thái, thường xuyên an ủi một chút, vừa hít hà mũi, từ lâu đã bị mùi thơm hấp dẫn.
Hứa lão thái thái nhìn bộ dạng của con gái, làm sao không biết, con gái bà đang mong chờ cơm của vợ Lão tam đây.
Dưa chuột trộn, rau thơm bột tỏi chan lên.
Nộm khoai tây, chần nước sôi mười lăm giây, rồi vớt ra.
Cô ta thích ăn cay nên bỏ một ít ớt khô, dội dầu sôi vào, xèo xèo.
Lão thái thái giật mình, cái vại dầu của bà!
Cà chua cũng cắt một chậu, nhiều người như vậy, ít đi thì không đủ ăn. Đường trắng rải đều lên trên.
Hứa lão thái thái không phát hiện ra, cái lọ đường trắng cũng sắp hết rồi.
Bữa cơm này của Khương Ngọc Châu, dùng gia vị trong nhà thấy đáy luôn.
Rau hẹ xào trứng thì khỏi nói, trứng gà nhất định phải nhiều.
Mùi thơm này, thoang thoảng một chút, là ngập tràn cả sân.
Tuy rằng đều là món ăn gia đình, nhưng làm ngon thì phi thường mê người.
Hàng xóm cách vách cũng không nhịn được trèo lên tường, "Bà Hứa ơi, nhà bà làm món gì mà thơm thế?"
Lão thái thái suýt nữa ra đánh nhau với người cách vách.
Vốn đã cố đè nén cơn giận, người này lại còn vạch áo cho người xem lưng.
"Mẹ, mẹ, chiến hữu của Tam ca đều ở đây cả, mẹ đừng giận, nếu không người ta lại nghĩ mẹ không chào đón họ." Hứa Mỹ Lệ đè Hứa lão thái thái xuống.
Mẹ cô ta mà làm ầm ĩ lên, chẳng phải làm Tam ca mất mặt sao.
Lão gia tử cười ha hả nói, "Không có gì ngon, vợ Lão tam nhà tôi khéo tay; chẳng phải chiến hữu của Lão tam đều đến rồi sao, thức ăn mặn một chút, thì nó mới thơm."
Lão bà tử cách vách hiển nhiên không tin, bĩu môi.
Mũi hít hít, sao mà thơm thế?
Đột nhiên nhìn thấy góc sân đang thi công.
"Ôi trời của tôi ơi, đây là cái gì thế, sao mà xa xỉ thế này?"
"Cái này sánh ngang nhà địa chủ rồi chứ, chỉ là nhỏ hơn thôi." Hàng xóm ghé trên tường, hiển nhiên cũng nhìn thấy Hứa Lỗi và mọi người đang xây nhà vệ sinh.
Chỉ là không biết để làm gì.
Không ai có thể tưởng tượng được, dùng gạch đỏ xi măng để xây nhà vệ sinh.
Lập tức kinh hô.
Không trách họ giật mình.
Thực sự là chưa thấy bao giờ.
"Ha ha... Ờ..." Lão gia tử cũng khó trả lời.
"Cái gì địa chủ, lão gia, lời này không được nói, nhà bà cũng nên ăn cơm đi, con dâu bà gọi kìa."
Lão gia tử đánh trống lảng, không trực tiếp nói cho hàng xóm biết đây là cái gì.
Ông ngại mở miệng, ông sợ ông nói ra, không lát nữa, cả thôn lại đến xem nhà vệ sinh mới xây của nhà ông mất.
"Ăn cơm không vội, tôi nói này, cái này của ông, rốt cuộc là cái gì vậy?" Lão thái thái hàng xóm chưa từ bỏ ý định, cứ hỏi mãi.
Thực sự là rất hiếu kỳ.
Nói là kho hàng, cũng không thể xa xỉ như vậy được, toàn dùng vật liệu quý giá như thế.
Nhưng nói là chuồng lợn, chuồng lợn nhà Hứa ở đằng sau kia, còn lớn hơn nhiều.
Cái này làm gì cũng không đủ lớn, xây nó làm gì?
"Khụ khụ, ờ... Là nhà vệ sinh."
"Cái gì cơ?"
"Nhà vệ sinh?"
"Ôi trời của tôi ơi." Nói xong lão thái thái từ từ xuống khỏi tường, thoáng chốc đã vào sân.
"Mau cho tôi xem nào!"
"Chậc chậc chậc... Nhà bà đúng là có tiền, dùng gạch đỏ xi măng xây nhà vệ sinh."
"Đi vệ sinh thôi mà, chỗ nào chả được, dùng xẻng đào một cái là xong, còn cố tình xây cả nhà vệ sinh, đây không phải là cởi quần đánh rắm, phí công gấp đôi à!"
Nhà bà ta còn chẳng có nhà vệ sinh, cứ ra sau vườn tùy tiện đi là xong, rồi xẻng xúc đi ủ phân.
Hứa gia không phải có một cái nhà vệ sinh rồi sao, dùng rèm và đầu gỗ dựng lên.
Lão thái thái cách vách nhìn hồi lâu, cũng không có ý định về.
Xem xong nhà vệ sinh, bà còn muốn đi xem phòng bếp, xem đang làm cái gì mà thơm thế.
"Ha ha, ờ... Vợ ba nhà tôi là con gái thành phố, không quen lắm, thím này, hôm nay nhà tôi có khách, tôi không giữ bà ăn cơm đâu ạ."
"Được rồi, chờ xây xong tôi lại đến xem kỹ càng."
Lão thái thái quan sát mấy người bạn của Hứa Lỗi vài lần, phẫn nộ bỏ đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận