70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu
70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu - Chương 161: Nói lộ miệng (length: 6896)
Hứa Lỗi ăn cơm xong, liền đuổi Khương Ngọc Châu tới phòng nghỉ ngơi, còn mình thu dọn chén đũa, rửa sạch cẩn thận.
Khương Ngọc Châu xuyên qua lớp kính, nhìn Hứa Lỗi thu dọn trong bếp, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc.
Hứa Lỗi thu dọn xong cũng đi vào.
"Buổi chiều ta sẽ nói với bọn họ một tiếng về việc mời khách ăn cơm, còn cần gì thì cứ nói với ta, ta đi thu xếp?"
Hứa Lỗi ôm chân Khương Ngọc Châu đặt lên đùi mình, xoa bóp.
"Chân đau quá, đi xa như vậy."
"A..."
"Nhẹ thôi, nhẹ thôi, không phải tại ngươi sao." Khương Ngọc Châu không nhịn được đá Hứa Lỗi một cái.
Hứa Lỗi bắt lấy chân vừa đá tới, nắm trong lòng bàn tay, tiếp tục mát xa cho vợ.
"Phải... Đều là lỗi của ta."
"Ừm... Để ta nghĩ đã, trong nhà t·h·ị·t thì ngược lại là đủ cả, ừm, có thể làm mấy con cá không?"
"Không có cá thì không thành tiệc hả, cái khác ta xem rồi an bài."
"Còn nữa, còn nữa, chúng ta không có bàn lớn như vậy, bàn ghế anh liệu liệu đi, em cũng không rành, khó nói chuyện, với cả anh phải nói cho em biết bao nhiêu người nữa, em còn phải dựa theo số người để chuẩn bị đồ chứ."
Khương Ngọc Châu hai tay chống trên g·i·ư·ờ·n·g, hai chân đặt trên đùi Hứa Lỗi, vừa hưởng thụ Hứa Lỗi mát xa, miệng nhỏ vừa luyên thuyên.
Hứa Lỗi cứ thế nhìn, khóe môi cong lên ý cười.
Đây chính là có thêm một người trong nhà, sinh hoạt biến đổi long trời lở đất.
Nhưng hắn t·h·í·c·h loại biến hóa này.
Hắn đang nghĩ, cứ như vậy t·h·i·ê·n hoang địa lão, thì hạnh phúc biết bao.
"Được; ta sẽ an bài bàn ghế, còn có chuyện cá nữa."
"Về số người thì em cứ liệu theo hơn hai mươi người đi, không hẳn ai cũng đến, có thể có người nhà đi cùng, nhưng mà cứ phòng hờ có bất ngờ gì, nhiều hơn chút cũng không sao." Hứa Lỗi tính toán trong lòng.
"Ừm, được."
"Em phải nghĩ thực đơn đây, có món phải chuẩn bị sớm, làm nhiều một chút, thà nhiều còn hơn thiếu, mời người ta ăn cơm, keo kiệt thì kỳ lắm."
Khương Ngọc Châu nghĩ ngợi về thực đơn, bản thân nàng biết làm cũng không ít món, nhưng giờ vật tư hạn chế quá, ảnh hưởng đến khả năng p·h·át huy của nàng.
Huống hồ bây giờ không giống như đời sau, rau trái trái mùa gì cũng có.
Trong hầm thì ngược lại có không ít bắp cải, củ cải, khoai tây, cà rốt với hành tây.
Chắc chỉ có thể dùng mấy thứ này để biến tấu thôi.
Mà nàng không tin là chuyện này làm khó được Khương Ngọc Châu nàng.
Nàng chính là một Mukbang chính hiệu, bình thường cũng t·h·í·c·h la cà các quán, ăn đủ loại đồ ngon.
Hứa Lỗi còn muối một vại dưa cải ở xó bếp, có điều chưa tới ngày ăn, mới muối không lâu, ăn cũng không hết.
May mà trong không gian của nàng có không ít đồ, hôm nay lại mua thêm không ít nữa.
Rồi nhờ Hứa Lỗi làm hai con cá nữa, như vậy là cơ bản đủ rồi.
"Ừm, mọi thứ đều do em quyết định." Hứa Lỗi gật đầu đáp.
"À phải rồi bà xã, bố mẹ vợ bên đó, em nói cho họ biết chưa?"
Khương Ngọc Châu chợt nhớ ra, "Ôi trời, em quên mất!"
"Định bụng viết thư cho họ, sau này em kiếm tiền chăm sóc họ, ai dè lại quên."
Sau khi Khương Ngọc Châu trở về, vội vàng làm t·h·ị·t vụn, liên hệ anh Hoàng mua t·h·ị·t, mua t·h·ị·t khô, còn đi chợ đen các kiểu.
Xong lại xảy ra chuyện Lý Khải kia, nàng đã quên béng bố mẹ Khương rồi.
Chuyện xảy ra nhiều quá, khiến nàng xoay sở không kịp.
"k·i·ế·m tiền?" Hứa Lỗi nhíu mày, nghi ngờ nhìn Khương Ngọc Châu.
Xem ra thời gian bà xã về nhà vừa rồi, sống rất đặc sắc nha.
"Ha ha... Cái đó..." Lỡ lời rồi.
Khương Ngọc Châu cũng chỉ làm mỗi lần này thôi, lại còn lỡ miệng kể cho Hứa Lỗi nghe.
"A..."
"Đau đau..." Khương Ngọc Châu định rút chân về, nhưng vẫn bị Hứa Lỗi túm c·h·ặ·t.
"Thành thật khai báo đi."
"Em... Lần trước em làm t·h·ị·t vụn không phải là cho mấy người anh Chu, Triệu Nghị với Hầu Lượng đó sao, Triệu Nghị tìm em, bảo đội của họ muốn mua 20 lọ, lúc đi dã ngoại ăn cho tiện."
"Em liền làm 20 lọ bán, sau này lúc em về nhà, không phải Triệu Nghị với Hầu Lượng đón em sao, Triệu Nghị bảo em, có người ở chợ đen muốn mua 200 lọ t·h·ị·t vụn, em thấy ham nên nh·ậ·n mối này."
Khương Ngọc Châu dè dặt nhìn Hứa Lỗi.
"Anh giận em hả?"
"Em đó, tiền anh k·i·ế·m được không đủ cho em tiêu hả?"
Khương Ngọc Châu lắc đầu, một tháng lương của Hứa Lỗi hơn tám chục tệ, ở thời đại này, đã vượt qua 80% người cả nước, nàng sao lại không biết đủ chứ.
Chỉ là biết đời sau sẽ ra sao, với lại nàng cũng từng trải qua phồn hoa của đời sau, nên tiêu tiền cứ có chút kh·ố·n·g chế không được.
Huống hồ nàng luôn cảm thấy đàn ông k·i·ế·m tiền là chuyện của đàn ông, còn bản thân nàng có thêm sự nghiệp thì sẽ thấy an toàn hơn.
Cho nên nghĩ là k·i·ế·m được nhiều thêm chút nào hay chút ấy.
"Sau này đừng mạo hiểm như vậy nữa, dù sao chuyện đó cũng nguy hiểm lắm, bây giờ không hợp để làm chuyện đó, anh chỉ sợ em gặp chuyện không may thôi."
"Với cả làm vất vả như vậy, có một mình em thôi, làm nhiều t·h·ị·t vụn vậy, chắc mệt lắm."
Hứa Lỗi đau lòng ôm người vào lòng.
Khương Ngọc Châu cảm nh·ậ·n được Hứa Lỗi đau lòng, biết người đàn ông trước mắt để ý mình, lòng nàng ấm áp.
"Em hứa với anh, sau này không làm nữa, trừ phi... Đến lúc cho phép buôn bán." Khương Ngọc Châu đương nhiên không muốn cứ vậy ở nhà suốt đời.
Bây giờ đã là cuối những năm 70, sắp sửa đón năm 76 rồi, nàng có đủ kiên nhẫn để đợi thời cơ tốt đến.
"Được; đến lúc đó... anh ủng hộ em."
"Chúng ta viết thư cho bố mẹ vợ đi, kể là em đã theo quân, lại dặn bố mẹ vợ viết thư cho em, chứ em không nhận được." Hứa Lỗi nhắc nhở.
"Ừ." Khương Ngọc Châu ngồi vào bàn, viết thư cho nhà họ Khương.
"Đưa anh đây, buổi chiều anh gửi đi cho."
Hứa Lỗi ôm người vào n·g·ự·c.
"Anh làm gì vậy, giữa trưa rồi đó." Bây giờ Khương Ngọc Châu cũng sợ rồi.
Hứa Lỗi vừa ôm là phản ứng đầu tiên của nàng là muốn giãy dụa.
"Ôm em ngủ một lát, em không mệt hả?"
Khương Ngọc Châu có chút x·ấ·u hổ.
Hứa Lỗi nhìn gương mặt xinh đẹp của bà xã, ý cười trong mắt như muốn trào ra "Nếu em muốn... anh cũng không ngại."
"Ai thèm nghĩ chứ, mấy ngày nay anh nghỉ ngơi đi rồi chạm vào em!" Khương Ngọc Châu lăn thẳng lên g·i·ư·ờ·n·g, mặc kệ Hứa Lỗi.
Người này thật là... Càng ngày càng lưu manh.
Hứa Lỗi cũng nằm lên g·i·ư·ờ·n·g, thấy Khương Ngọc Châu giận dỗi quay lưng về phía mình, duỗi tay kéo người vào lòng.
Cả người Khương Ngọc Châu đều được Hứa Lỗi bao bọc trong n·g·ự·c.
Hai người cứ vậy ngã xuống g·i·ư·ờ·n·g ôm nhau.
Đến giờ nghỉ trưa, Hứa Lỗi nhìn Khương Ngọc Châu ngủ say, hôn một cái rồi mới rời nhà...
Khương Ngọc Châu xuyên qua lớp kính, nhìn Hứa Lỗi thu dọn trong bếp, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc.
Hứa Lỗi thu dọn xong cũng đi vào.
"Buổi chiều ta sẽ nói với bọn họ một tiếng về việc mời khách ăn cơm, còn cần gì thì cứ nói với ta, ta đi thu xếp?"
Hứa Lỗi ôm chân Khương Ngọc Châu đặt lên đùi mình, xoa bóp.
"Chân đau quá, đi xa như vậy."
"A..."
"Nhẹ thôi, nhẹ thôi, không phải tại ngươi sao." Khương Ngọc Châu không nhịn được đá Hứa Lỗi một cái.
Hứa Lỗi bắt lấy chân vừa đá tới, nắm trong lòng bàn tay, tiếp tục mát xa cho vợ.
"Phải... Đều là lỗi của ta."
"Ừm... Để ta nghĩ đã, trong nhà t·h·ị·t thì ngược lại là đủ cả, ừm, có thể làm mấy con cá không?"
"Không có cá thì không thành tiệc hả, cái khác ta xem rồi an bài."
"Còn nữa, còn nữa, chúng ta không có bàn lớn như vậy, bàn ghế anh liệu liệu đi, em cũng không rành, khó nói chuyện, với cả anh phải nói cho em biết bao nhiêu người nữa, em còn phải dựa theo số người để chuẩn bị đồ chứ."
Khương Ngọc Châu hai tay chống trên g·i·ư·ờ·n·g, hai chân đặt trên đùi Hứa Lỗi, vừa hưởng thụ Hứa Lỗi mát xa, miệng nhỏ vừa luyên thuyên.
Hứa Lỗi cứ thế nhìn, khóe môi cong lên ý cười.
Đây chính là có thêm một người trong nhà, sinh hoạt biến đổi long trời lở đất.
Nhưng hắn t·h·í·c·h loại biến hóa này.
Hắn đang nghĩ, cứ như vậy t·h·i·ê·n hoang địa lão, thì hạnh phúc biết bao.
"Được; ta sẽ an bài bàn ghế, còn có chuyện cá nữa."
"Về số người thì em cứ liệu theo hơn hai mươi người đi, không hẳn ai cũng đến, có thể có người nhà đi cùng, nhưng mà cứ phòng hờ có bất ngờ gì, nhiều hơn chút cũng không sao." Hứa Lỗi tính toán trong lòng.
"Ừm, được."
"Em phải nghĩ thực đơn đây, có món phải chuẩn bị sớm, làm nhiều một chút, thà nhiều còn hơn thiếu, mời người ta ăn cơm, keo kiệt thì kỳ lắm."
Khương Ngọc Châu nghĩ ngợi về thực đơn, bản thân nàng biết làm cũng không ít món, nhưng giờ vật tư hạn chế quá, ảnh hưởng đến khả năng p·h·át huy của nàng.
Huống hồ bây giờ không giống như đời sau, rau trái trái mùa gì cũng có.
Trong hầm thì ngược lại có không ít bắp cải, củ cải, khoai tây, cà rốt với hành tây.
Chắc chỉ có thể dùng mấy thứ này để biến tấu thôi.
Mà nàng không tin là chuyện này làm khó được Khương Ngọc Châu nàng.
Nàng chính là một Mukbang chính hiệu, bình thường cũng t·h·í·c·h la cà các quán, ăn đủ loại đồ ngon.
Hứa Lỗi còn muối một vại dưa cải ở xó bếp, có điều chưa tới ngày ăn, mới muối không lâu, ăn cũng không hết.
May mà trong không gian của nàng có không ít đồ, hôm nay lại mua thêm không ít nữa.
Rồi nhờ Hứa Lỗi làm hai con cá nữa, như vậy là cơ bản đủ rồi.
"Ừm, mọi thứ đều do em quyết định." Hứa Lỗi gật đầu đáp.
"À phải rồi bà xã, bố mẹ vợ bên đó, em nói cho họ biết chưa?"
Khương Ngọc Châu chợt nhớ ra, "Ôi trời, em quên mất!"
"Định bụng viết thư cho họ, sau này em kiếm tiền chăm sóc họ, ai dè lại quên."
Sau khi Khương Ngọc Châu trở về, vội vàng làm t·h·ị·t vụn, liên hệ anh Hoàng mua t·h·ị·t, mua t·h·ị·t khô, còn đi chợ đen các kiểu.
Xong lại xảy ra chuyện Lý Khải kia, nàng đã quên béng bố mẹ Khương rồi.
Chuyện xảy ra nhiều quá, khiến nàng xoay sở không kịp.
"k·i·ế·m tiền?" Hứa Lỗi nhíu mày, nghi ngờ nhìn Khương Ngọc Châu.
Xem ra thời gian bà xã về nhà vừa rồi, sống rất đặc sắc nha.
"Ha ha... Cái đó..." Lỡ lời rồi.
Khương Ngọc Châu cũng chỉ làm mỗi lần này thôi, lại còn lỡ miệng kể cho Hứa Lỗi nghe.
"A..."
"Đau đau..." Khương Ngọc Châu định rút chân về, nhưng vẫn bị Hứa Lỗi túm c·h·ặ·t.
"Thành thật khai báo đi."
"Em... Lần trước em làm t·h·ị·t vụn không phải là cho mấy người anh Chu, Triệu Nghị với Hầu Lượng đó sao, Triệu Nghị tìm em, bảo đội của họ muốn mua 20 lọ, lúc đi dã ngoại ăn cho tiện."
"Em liền làm 20 lọ bán, sau này lúc em về nhà, không phải Triệu Nghị với Hầu Lượng đón em sao, Triệu Nghị bảo em, có người ở chợ đen muốn mua 200 lọ t·h·ị·t vụn, em thấy ham nên nh·ậ·n mối này."
Khương Ngọc Châu dè dặt nhìn Hứa Lỗi.
"Anh giận em hả?"
"Em đó, tiền anh k·i·ế·m được không đủ cho em tiêu hả?"
Khương Ngọc Châu lắc đầu, một tháng lương của Hứa Lỗi hơn tám chục tệ, ở thời đại này, đã vượt qua 80% người cả nước, nàng sao lại không biết đủ chứ.
Chỉ là biết đời sau sẽ ra sao, với lại nàng cũng từng trải qua phồn hoa của đời sau, nên tiêu tiền cứ có chút kh·ố·n·g chế không được.
Huống hồ nàng luôn cảm thấy đàn ông k·i·ế·m tiền là chuyện của đàn ông, còn bản thân nàng có thêm sự nghiệp thì sẽ thấy an toàn hơn.
Cho nên nghĩ là k·i·ế·m được nhiều thêm chút nào hay chút ấy.
"Sau này đừng mạo hiểm như vậy nữa, dù sao chuyện đó cũng nguy hiểm lắm, bây giờ không hợp để làm chuyện đó, anh chỉ sợ em gặp chuyện không may thôi."
"Với cả làm vất vả như vậy, có một mình em thôi, làm nhiều t·h·ị·t vụn vậy, chắc mệt lắm."
Hứa Lỗi đau lòng ôm người vào lòng.
Khương Ngọc Châu cảm nh·ậ·n được Hứa Lỗi đau lòng, biết người đàn ông trước mắt để ý mình, lòng nàng ấm áp.
"Em hứa với anh, sau này không làm nữa, trừ phi... Đến lúc cho phép buôn bán." Khương Ngọc Châu đương nhiên không muốn cứ vậy ở nhà suốt đời.
Bây giờ đã là cuối những năm 70, sắp sửa đón năm 76 rồi, nàng có đủ kiên nhẫn để đợi thời cơ tốt đến.
"Được; đến lúc đó... anh ủng hộ em."
"Chúng ta viết thư cho bố mẹ vợ đi, kể là em đã theo quân, lại dặn bố mẹ vợ viết thư cho em, chứ em không nhận được." Hứa Lỗi nhắc nhở.
"Ừ." Khương Ngọc Châu ngồi vào bàn, viết thư cho nhà họ Khương.
"Đưa anh đây, buổi chiều anh gửi đi cho."
Hứa Lỗi ôm người vào n·g·ự·c.
"Anh làm gì vậy, giữa trưa rồi đó." Bây giờ Khương Ngọc Châu cũng sợ rồi.
Hứa Lỗi vừa ôm là phản ứng đầu tiên của nàng là muốn giãy dụa.
"Ôm em ngủ một lát, em không mệt hả?"
Khương Ngọc Châu có chút x·ấ·u hổ.
Hứa Lỗi nhìn gương mặt xinh đẹp của bà xã, ý cười trong mắt như muốn trào ra "Nếu em muốn... anh cũng không ngại."
"Ai thèm nghĩ chứ, mấy ngày nay anh nghỉ ngơi đi rồi chạm vào em!" Khương Ngọc Châu lăn thẳng lên g·i·ư·ờ·n·g, mặc kệ Hứa Lỗi.
Người này thật là... Càng ngày càng lưu manh.
Hứa Lỗi cũng nằm lên g·i·ư·ờ·n·g, thấy Khương Ngọc Châu giận dỗi quay lưng về phía mình, duỗi tay kéo người vào lòng.
Cả người Khương Ngọc Châu đều được Hứa Lỗi bao bọc trong n·g·ự·c.
Hai người cứ vậy ngã xuống g·i·ư·ờ·n·g ôm nhau.
Đến giờ nghỉ trưa, Hứa Lỗi nhìn Khương Ngọc Châu ngủ say, hôn một cái rồi mới rời nhà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận