70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu

70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu - Chương 176: Được hoan nghênh (length: 6594)

Trên sân huấn luyện, mọi người chạy bộ thể dục buổi sáng xong, đều chạy về phía nhà ăn.
Hứa Lỗi đương nhiên cũng ăn ở căn tin, tức phụ đều đi nhà ăn, hắn về nhà làm gì.
Tức phụ ở đâu, hắn liền ở chỗ đó.
"Không đúng nha, hôm nay phòng ăn sao hương vị đặc biệt thơm thế?"
"Có phải giữa trưa làm món ngon cho chúng ta không, bình thường buổi sáng không phải vẫn mấy món Lão Tam à, còn có thể có gì khác."
Mấy chiến sĩ trẻ không tin lắm, buổi sáng có gì thay đổi.
Mấy năm nay bữa sáng hầu như chỉ có mấy món đó, căn bản không biến đổi.
"Không đúng; các cậu xem, cháo hôm nay màu vàng kim nha."
Khương Ngọc Châu biến cháo thành cháo bí đỏ, thứ này trong kho nhiều lắm.
Toàn là thu hoạch năng suất cao, trong kho toàn bí đỏ, khoai tây, khoai lang, cải trắng, củ cải tròn các thứ này.
"Thiệt hả, hôm nay phòng bếp sao chăm chỉ thế, đổi món cho chúng ta."
"Các cậu ngửi thử xem, có phải mùi này không."
Bọn họ thấy chậu dưa muối, thường ngày dưa muối đều khô khan, hôm nay đặc biệt khác, bóng loáng đã đành, còn có ớt khô, vừng trắng với hành thái ở trên, nhìn thôi đã thấy đưa cơm.
"Đi đi đi, mau chóng xếp hàng lấy cơm đi, tớ đói rồi, có món dưa muối này, tớ ăn thêm được hai cái bánh bao."
Hứa Lỗi và mấy vị doanh trưởng cũng xếp hàng.
"Chà, đúng là đệ muội có khác, món dưa muối này trộn đúng là không bình thường."
"Hắc hắc, Hứa Lỗi nhóc con nhà ngươi, sau này chỉ được ở phòng ăn, xem ngươi còn vênh váo được không."
"Chính ủy quá đúng, tay nghề đệ muội tốt vậy, phải nộp lên cho quân đội chứ, để tất cả mọi người được hưởng, không thì t·i·ệ·n nghi một mình ngươi, biến thành gia thuộc viện quỷ k·h·ó·c sói gào ."
Mỗi lúc ăn cơm, lại có mấy đứa trẻ con thèm thuồng k·h·ó·c lóc.
Chịu thôi, thật sự quá thơm.
"Hay là... Tôi nói với vợ tôi, thôi đừng làm nữa nhé, vất vả quá." Hứa Lỗi liếc nhìn đám người Tôn doanh trưởng.
"Nhóc con, nếu dám làm thế, ngươi là k·ẻ th·ù không đội trời chung của ta!" Mấy vị doanh trưởng hợp sức vây c·ô·ng Hứa Lỗi.
Ai chả muốn ăn ngon, ăn cơm Khương Ngọc Châu nấu, ai còn muốn ăn đồ ăn nhạt nhẽo nữa.
Nghĩ thôi đã thấy khó nuốt.
Mọi người cuối cùng cũng lấy được bữa sáng.
"Ừm, ngon, nhà ăn chúng ta có bếp mới à, sao bữa sáng hôm nay ngon vậy?"
Hôm nay ai cũng tò mò.
Còn nhiều người chưa biết chuyện Khương Ngọc Châu.
"Hắc hắc, mấy cậu không biết đấy thôi, vợ Hứa doanh trưởng đến nhà ăn làm, chính ủy ăn thử đồ ăn vợ Hứa doanh trưởng làm, thấy ngon quá nên đem người đến nhà ăn."
"Thiệt hả, sao thế, sao bọn tôi không biết?"
Ai nấy đều tò mò về vợ Hứa doanh trưởng.
Người kia lắc đầu, "Không biết, lúc chờ cơm mới biết, mà rồi cũng thấy thôi, ngày nào bọn ta chả ăn cơm ở nhà ăn, nhất định thấy được."
Mọi người vừa ăn cơm, vừa nhiệt tìn thảo luận.
Hứa Lỗi ăn dưa muối vợ trộn, trong lòng đắc ý, kiêu ngạo vô cùng.
Buổi trưa, mọi người đi về phía phòng ăn rõ ràng bước chân nhanh hơn không ít.
Sợ mình đi muộn, không tranh được.
Bữa trưa có hai món, Khương Ngọc Châu làm cải trắng miến xào tỏi, với t·h·ị·t xào, t·h·ị·t xào bỏ rất nhiều đồ ăn kèm, mộc nhĩ với cà rốt.
Ai nấy đều bị hương vị khác lạ của món t·h·ị·t xào chinh phục.
Chính ủy xới thức ăn rồi ngồi chung với Hứa Lỗi và mọi người, "Thế nào, quyết định của ta anh minh chứ hả?"
"Đương nhiên rồi, chính ủy, ngài đúng là làm một việc tốt mà, giải quyết vấn đề lớn của bọn tôi."
Vương Bân lúc này khoái phòng ăn lắm, vốn còn định tìm biện p·h·áp kiếm cơm ở chỗ khác, hoặc ra ngoài làm ít đồ ăn, giờ thì thôi, đồ ăn nhà ăn ngon thế, hắn không bỏ lỡ được.
"Hứa Lỗi, thấy không, là vàng đấy, đi đâu cũng p·h·át sáng, cưới được người vợ tốt đấy." Chính ủy nhìn về phía Hứa Lỗi.
"Chính ủy, ngài xem Hứa Lỗi có vợ rồi tôi kệ, ngài phải giúp tôi tìm được bà xã như vậy mới được." Vương Bân ngóng trông nhìn chính ủy.
Mấy vị doanh trưởng này, người ta đều có đôi có cặp hết, mỗi hắn với Lục Hồng Minh là đ·ộ·c thân, vẫn còn ở ký túc xá đây.
"Hừ, tìm vợ thì không vấn đề, tìm được người như Tiểu Khương... Ta thấy ngươi cứ nằm mơ cho nhanh." Chính ủy lườm Vương Bân, bưng đ·ĩa đi kia.
Coi hắn là Bồ Tát à, còn đến khấn hắn.
"Ấy, chính ủy, ngài đừng đi mà!"
"Phụt... Ha ha ha..." Mấy người cười lăn lộn.
"Ấy, mấy người cười cái gì đấy hả?"
"Mấy người đúng là quá d·ố·i trá."
"Tôi nói thật mà, ai chả muốn tìm được bà xã tốt, vừa xem nấu cơm ngon lại tính tình tốt." Vương Bân nhìn mấy người.
"Ừm, x·á·c thật, mà hơi tiếc là hai chị vợ tớ đều có người yêu rồi, cậu cứ tiếp tục mơ mộng hảo huyền đi." Hứa Lỗi cũng ăn xong cơm rồi bưng đ·ĩa đi, hắn đi tìm vợ.
"Lỗi ca, anh đi đâu đấy?"
"Có ngốc không đấy hả, người ta đương nhiên là đi tìm vợ rồi." Lục Hồng Minh nhịn không được gõ gõ đầu Vương Bân.
Hứa Lỗi ra hậu trù, quả nhiên thấy tức phụ đang ngồi nghỉ ngơi.
"Sao anh lại ra đây?" Khương Ngọc Châu thấy Hứa Lỗi thì đứng dậy đi lại.
"Xong việc chưa, mình cùng về nhà." Hứa Lỗi liếc nhìn hậu trù, người rửa bát, người thu dọn vệ sinh.
"Hứa doanh trưởng đến rồi?"
"Khương sư phó, ở đây hết việc rồi, cô về nghỉ ngơi trước đi, hơn hai giờ chiều đến rồi lại tiếp." Lý Đại Hải lại đây cười ha hả nói.
Là bếp trưởng cao cấp, vốn không cần làm mấy việc nặng này.
Hôm nay bọn họ đã thấy rồi, trách sao chính ủy đưa người vào đây, nấu ăn đúng là ngon hơn bọn họ.
Phỏng chừng chỉ có người bếp trưởng cao cấp kia là so được với cô.
"Vậy được, tôi về nghỉ ngơi, chiều lại đến." Khương Ngọc Châu cũng x·á·c thật mệt.
Ngày đầu đi làm, tinh thần hơi căng thẳng.
Hứa Lỗi nắm tay tức phụ đi về phía gia thuộc viện.
Hai người cứ thế k·é·o tay nhau đi, ánh nắng trưa tuy tốt, nhưng rất lạnh.
Hứa Lỗi nắm tay Khương Ngọc Châu, nh·é·t vào túi mình, để ủ ấm cho vợ.
Tức phụ luôn chân tay lạnh, lại đợi lâu trong bếp như thế, chắc chắn lạnh.
"Hứa Lỗi."
Một giọng nữ từ phía sau vọng tới.
Hai người quay đầu, Hứa Lỗi nhíu mày...
Bạn cần đăng nhập để bình luận