70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu

70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu - Chương 107: Khương gia thu được thịt vụn (length: 8678)

Hứa lão thái thái cùng Hứa lão gia tử biết Khương Ngọc Châu không thể nào giúp nữ nhi thu xếp chuyện tìm đối tượng, cho nên đem hy vọng ký thác lên người Hứa Lỗi.
Hai người viết thư cho nhi tử.
Nói rõ chân tướng sự việc của Hứa Mỹ Lệ và Lý Nhị Long, nói rõ muội muội bị người trong thôn xa lánh chế giễu.
Hy vọng Hứa Lỗi có thể giúp muội muội.
Lời lẽ khẩn thiết, giọng điệu cầuxin.
Dùng chính sách dụ dỗ cảm hóa nhi tử, giúp muội muội một lần cuối cùng, trong quân đội có tiểu tử thíchnhợp, nghĩ giới thiệu cho muội muội.
Cuối cùng còn nói rõ, chờ Hứa Mỹ Lệ kết hôn, Hứa Lỗi có thể không cần cho nhà kia mười đồng tiền sinh hoạt phí nữa.
Hai người vì chuyện của nữ nhi, có thể nói là hao tổn tâm cơ.
Ngay cả mười đồng tiền mỗi tháng cũng có thể bỏ.
Tiếp đó một thời gian, Hứa Mỹ Lệ đại môn không ra, cổng trong không bước, liền ở trong nhà đợi.
Khương Ngọc Châu sớm đã đem thịt vụn cho Triệu Nghị và Lão Hoàng đưa qua, trong khoảng thời gian này cũng vẫn luôn ở nhà đợi.
Ăn uống không thiếu, không cần thiết phải luôn đi huyện lý.
Khương gia.
"Mẹ, kiện hàng này là tiểu muội gửi tới đó, mấy ngày hôm trước không phải đã gửi mộc nhĩ với nấm rồi sao, sao giờ lại gửi nữa?" Khương Bằng khi về nhà, cầm một túi hàng.
"Con bé này, gửi cho chúng ta cái gì chứ, chúng ta có thiếu gì đâu, ngược lại là nó, ở trong thôn mua đồ không tiện."
Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng trên mặt lại lộ vẻ hưng phấn.
Khương mẫu sao có thể mất hứng, tam nha đầu hiểu chuyện biết nghĩ cho gia đình.
Làm cha mẹ, việc vui nhất không gì hơn con cái báo đáp chút ít này.
Một kim một chỉ, trong mắt cha mẹ, đều là hiếu tâm của con cái, bao nhiêu năm trả giá không phí công.
"Xem xem tiểu muội lại gửi gì cho chúng ta."
Khương mẫu mở ra xem, toàn là cái chai, từng bình đều là thịt vụn.
"Ôi chao, con bé này, sao lại mua nhiều thịt vụn về thế, cái này tốn bao nhiêu tiền a!" Khương mẫu vừa thấy liền hốt hoảng, mười bình thịt vụn.
"Mẹ, đây có tờ giấy, muội muội nói, đây là nàng tự làm, bảo chúng ta nếm thử!"
"Trời ạ, tiểu muội khi nào lợi hại vậy, ngay cả thịt vụn cũng biết làm!"
Khương Bằng đưa tờ giấy cho Khương mẫu xem.
"Mẹ, sao mẹ lại khóc?" Khương Bằng thấy Khương mẫu mắt đỏ hoe, có chút ngơ ngác, vội đi lấy khăn mặt đưa cho Khương mẫu.
"Muội muội con ở nhà việc gì cũng không làm, mới gả qua đó bao lâu, đã biết làm thịt vụn, ta sao không xót cho được!"
"Muội muội con phải nấu cơm cho một đám người, có dễ dàng gì đâu, ta nuôi lớn con gái, ta còn không nỡ để nó làm nhiều việc vậy, đến nhà họ Hứa, lại bị sai khiến con ta."
Khương mẫu càng nghĩ càng giận, nước mắt rơi xuống.
"Nha ôi uy, ngươi bà lão này, bớt nghĩ nhiều đi được không, cái con nhỏ đó của ngươi, tới đâu mà chịu thiệt."
"Ai dám khinh dễ nó, nó không lật tung nhà người ta lên mới lạ."
"Ta thấy chắc là tự nó muốn làm thôi, ai ép nó làm việc được."
"Rồi còn Hứa Lỗi là người thế nào, ngươi cũng thấy đó, xem con gái ngươi như bảo bối, trân trọng lắm."
Khương Bằng vội hống Khương mẫu.
Hắn làm anh trai sao không biết em gái mình là người thế nào, tự nó không muốn động tay thì ai ép nó được.
Khương mẫu nghĩ lại, thấy con trai nói cũng đúng.
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, tiểu muội đáo để lắm."
"Thôi được rồi, chúng ta nếm thử tay nghề của tiểu muội thế nào." Nói xong liền mở một bình thịt vụn ra.
"Ngươi đó, cha ngươi họ còn chưa về mà đã mở ra rồi." Khương mẫu đánh vào người con trai vài cái.
"Oa, thơm quá a."
"Biết vậy sớm biết tiểu muội nấu cơm ngon như vậy, ở nhà khi phải để nó nấu nhiều bữa cơm mới phải, làm gì cũng làm lợi nhà họ Hứa." Khương Bằng vẻ mặt tiếc nuối.
"Ai nha nha..."
Khương Bằng bị Khương mẫu đánh.
"Ta thấy ngươi là thiếu đòn đó, đó là muội muội ngươi, không thương thì thôi đi, còn muốn sai khiến nó, đáng đời ngươi luôn bị Ngọc Châu thu thập."
"Hai mẹ con đang làm gì vậy?" Khương phụ trở về.
Sau đó là con rể lớn Vương Toàn cùng đại nữ nhi Khương Ngọc Phân, còn có nhị nữ nhi Khương Ngọc Tú, cũng đều vào sân.
Vương Toàn hiện giờ đã triệt để thất vọng về gia đình nhà chồng, lúc hắn khó khăn nhất, là nhạc gia giúp đỡ họ, Vương Toàn cảm kích nhạc phụ nhạc mẫu trong lòng.
Khương mẫu ghét bỏ tiền lương của đại nữ nhi quá thấp, hơn nữa cháu ngoại gái cho ai trông, bà đều không yên lòng, nên dứt khoát nhường công việc của mình cho đại nữ nhi.
Bà ở nhà trông cháu ngoại gái.
Dù sao tiền lương của Khương phụ cũng cao, đủ cho hai người chi tiêu.
Tiền lương của đại nữ nhi cũng có thể cao hơn chút, con rể lớn cũng có thể kiếm nhiều tiền hơn nuôi gia đình.
Bằng không thì làm sao.
Hai người không có gì cả, mọi thứ phải làm lại từ đầu, còn một đứa trẻ cần nuôi sống, hai người còn trẻ, không thể chỉ muốn mỗi đứa này, lỡ đâu lại có thêm thì sao.
Chỉ với chút tiền lương đó, năm nào tháng nào mới mua được nhà, có một ngôi nhà thực sự thuộc về mình.
Không phải họ không chào đón cả gia đình đại nữ nhi.
Chỉ sợ con trai kết hôn, con dâu về, có ý kiến, đến lúc đó lại có mâu thuẫn.
Hai người nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy như vậy là tốt nhất.
Giờ tiểu nữ nhi cũng không cần công việc của bà, dứt khoát nhường cho đại nữ nhi.
Nhân lúc con trai còn chưa thành gia, bằng không con trai cưới vợ, việc của mình muốn cho con gái, vậy thì khó.
Vương Toàn và Khương Ngọc Phân hiện giờ tràn đầy nhiệt huyết, mọi thứ đang hướng đến hướng tốt đẹp phát triển.
"Các con về rồi à, vừa hay đó, đây là Ngọc Châu gửi thịt vụn cho chúng ta, nó tự làm đó."
"Tiểu muội lại gửi đồ hả." Khương Ngọc Phân đầy ý cười.
Rời khỏi nhà chồng, không khí cũng ngọt ngào hơn.
Không cần phải kiêng kỵ nhiều như vậy nữa.
Con gái muốn ăn gì thì ăn, muốn mặc gì thì mặc, có bà ngoại ông ngoại, cậu mợ yêu thương.
Công việc thuận lợi, con có mẹ giúp trông nom, mình và Vương Toàn trừ mỗi tháng đưa tiền ăn cho gia đình, còn lại đều là của mình.
Mỗi tháng đều có thể tích góp một khoản tiền.
"Ngọc Châu à, giờ khá quá, đã biết làm thịt vụn rồi, chúng ta vừa hay nếm thử xem."
"Nha ôi, vậy chúng ta phải nếm thử cho kỹ mới được." Khương phụ cũng nóng lòng muốn thử.
Khương gia cùng nhau thưởng thức thịt vụn do Khương Ngọc Châu làm, nhất trí khen ngợi.
"Con bé này, kiếm đâu ra nhiều thịt heo thế, mười bình thịt vụn này, chắc không ít thịt heo đâu, cần bao nhiêu phiếu mới đủ!"
"Không phải đâu, nào là chai lọ bình, rồi cả gia vị, thứ nào mà không cần tiền, đừng nhìn một bình thịt vụn nhỏ thế này, chi phí không hề thấp đâu."
"Con bé này, tiêu tiền như nước, không biết tiền có đủ tiêu không, rồi cả phiếu thịt nữa."
Khương phụ Khương mẫu sau khi ăn thịt vụn, càng thêm xót con gái.
"Ba mẹ, con với Ngọc Phân còn kha khá phiếu chứng, để ra một ít, gửi cho tiểu muội nhé, chúng con không dùng đến nhiều vậy đâu."
Vương Toàn biết chuyện lần trước, nhờ có tiểu muội và muội phu giúp đỡ.
Bằng không cũng không ra nhanh như vậy được.
"Không cần các con đâu, ba mẹ còn kha khá phiếu trong tay, đến lúc đó gửi cho Ngọc Châu một ít, các con cứ giữ lấy mà dùng." Khương mẫu nào muốn làm khó con rể lớn.
"Mẹ, người một nhà cả, khách sáo làm gì."
Nói xong Khương Ngọc Phân lấy từ trong túi ra một cái khăn tay, bên trong toàn là các loại phiếu, lấy ra một nửa, đưa cho Khương mẫu.
"Cái này..."
"Mẹ, còn con nữa, nào là phiếu đường, phiếu vải, công nghiệp khoán con cũng không dùng tới, cho tiểu muội cầm đi đi." Khương Bằng tuy rằng ngoài miệng cãi nhau với Khương Ngọc Châu, nhưng vẫn thương cô em gái này.
Khương Ngọc Tú không nói gì, nhưng móc ra không ít phiếu nhét vào tay Khương mẫu, sau đó trở về nhà mình.
"Được rồi, đều là tấm lòng của bọn trẻ, con gửi cho Ngọc Châu đi nhé, đến lúc đó nói với Ngọc Châu một tiếng."
Khương phụ vui vì mấy đứa con có thể hòa thuận.
"Vậy được." Khương mẫu đem tất cả các loại phiếu định mức sửa soạn lại cùng nhau, mình cũng gom góp thêm mấy thứ, chỉ sợ con gái ở nông thôn mua đồ không có phiếu, các loại phiếu góp cho đầy đủ.
Ngoài ra còn gửi cho con gái 50 đồng tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận