70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu

70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu - Chương 150: Gõ cửa (length: 7921)

"Mợ hai, mợ đang làm gì đấy, sao mà thơm thế?" Hầu Lượng không nhịn được, chạy vào bếp một chuyến.
"Sợ mất thời gian, mợ hai làm luôn cơm t·h·ị·t khô cho các cháu, trộn thêm rau ghém, với lại nấu thêm canh nữa."
"Hai đứa đừng vội đi đâu, tối mợ hai làm bữa thịnh soạn cho, đến lúc làm nhiều món ngon." Lúc nấu cơm đã hơn mười một giờ rồi, Khương Ngọc Châu không kịp làm nhiều món, hơn nữa cũng không có sẵn nguyên liệu.
"Mợ hai, thế này là quá đủ rồi, buổi tối mợ đừng mất công, tùy t·i·ệ·n nấu bát mì là được."
Hầu Lượng và Triệu Nghị định bụng nghỉ ngơi một đêm rồi đi.
"Vậy thì không được, ngày mai mợ làm sủi cảo cho mà ăn, đến nhà mợ hai rồi, không thể để các cháu bị đói được."
"Hắc hắc, cám ơn mợ hai." Hầu Lượng không cha không mẹ, mấy bác bên nhà đều không t·h·í·c·h hắn.
Hắn không còn đường nào khác mới chọn đi lính, ít ra sẽ không c·h·ế·t đói.
Cũng may cho hắn, người tuyển quân thấy hắn đáng thương thật, không có cha mẹ, trong nhà không ai muốn nhận, nên mang hắn đi.
Mấy năm qua Hầu Lượng sống tự do phóng khoáng, nhưng ở người Khương Ngọc Châu, hắn cảm n·h·ậ·n được sự ấm áp của gia đình.
"Cháu ra dọn bàn đi, đợi ba năm phút nữa là ăn cơm được rồi."
"Dạ, được ạ." Hầu Lượng nhanh nhẹn đi dọn bàn.
Cộc cộc.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
"Đến đây." Khương Ngọc Châu rửa tay rồi đi mở cửa.
"Xin hỏi, ngài là?"
Là một bà lão lạ mặt, Khương Ngọc Châu mới đến đây lần trước, cũng không ở lại lâu, hơn nữa chăm sóc Hứa Lỗi lâu như vậy, thật sự rất mệt.
Cho nên thời gian đó, Khương Ngọc Châu toàn ở nhà không tiếp kh·á·c·h.
Người trong khu nhà cũng không quen.
Hứa Lỗi cũng biết vợ mệt, tự nhiên mừng là vợ ngủ đến trưa, ngủ bù.
"Ối chà, trông xinh thật đấy, ta, lão bà bà, đây là lần đầu thấy cô nương nào xinh như thế đấy." Mã lão thái thái vừa thấy dung mạo Khương Ngọc Châu, cũng phải kinh ngạc.
Quả nhiên giống như con dâu nói, trông như hồ ly tinh ấy.
Nhưng lão thái thái sẽ không để lộ ra ngoài.
"Cám ơn đại nương khen."
"Nhưng mà, ta mới đến đây, còn chưa quen người trong khu nhà, ngài là..." Khương Ngọc Châu muốn hỏi rõ là người nhà nào.
Luôn cảm thấy ánh mắt bà lão này nhìn người, khiến người không thoải mái.
"Ối chà, xem cái đầu ta này, ta là mẹ của Mã doanh trưởng ở bên kia, doanh trưởng Mã biết chứ, con trai ta với chồng cô là đồng nghiệp, hai người thân nhau lắm."
Lão thái thái tự g·i·ớ·i t·h·iệu.
"À..." Khương Ngọc Châu xem chừng đã hiểu.
Chính là nhà con dâu muốn đổi phòng với nàng lần trước.
Khương Ngọc Châu lập tức biết phải đối đãi thế nào.
Đây đúng là người một nhà, không vào một cửa chính, con dâu như vậy, thì bà già này...
Khương Ngọc Châu lập tức cảnh giác trong lòng.
Không có việc gì thì không đến miếu, bà lão này đến đây chắc chắn có mục đích.
"Là Mã đại nương à, ngài đến đây là... Có việc gì ạ?" Khương Ngọc Châu cười hỏi.
"Khụ khụ... Là thế này, không biết nhà cô làm món gì, thằng cháu tôi ngửi thấy thì kh·ó·c đòi ăn, đã là hàng xóm, con trai tôi với chồng cô lại cùng là doanh trưởng, quan hệ cũng không tệ, nên tôi đành dày mặt sang hỏi thử, có làm phiền các cô ăn cơm không ạ?"
Lão thái thái không nói rõ, nhưng ý tứ rất rõ ràng, cháu ta muốn ăn món ngon nhà ngươi.
Con trai ta với chồng ngươi là đồng nghiệp, cùng cấp bậc, lại có quan hệ không tệ, cô không thể cự tuyệt đâu.
"Mã đại nương nói gì mà phiền hay không, có điều cơm cháu còn chưa nấu xong, chắc phải lâu lắm, hơn nữa nhà cháu còn có kh·á·c·h, không tiện tiếp đại nương được, để cháu viết nguyên liệu và cách làm cho các ngài nhé, cứ theo đó mà làm, không sai đâu."
Nói xong Khương Ngọc Châu đóng sầm cửa lại.
Lão thái thái bị Khương Ngọc Châu làm cho bối rối, nàng... Ý nàng là gì?
Khương Ngọc Châu bèn tìm giấy bút, viết nguyên liệu và cách làm.
"Sao vậy?" Hứa Lỗi nghe thấy tiếng động, định ra xem.
Khương Ngọc Châu giữ lại, "Anh đừng ra, em lo cho, mọi người cứ ở trong phòng đợi đi."
Khương Ngọc Châu tủm tỉm mở hé cửa, "Mã đại nương, đây cho ngài, về bảo con dâu, đừng tiếc mắm muối tương dấm, bỏ nhiều vào mới ngon, nếu không sẽ không ra vị này đâu."
Lão thái thái tuy không biết chữ nhiều, nhưng mấy thứ hằng ngày vẫn nhận ra được, t·h·ị·t khô, nấm hương, cà rốt, khoai tây, những thứ khác còn dễ nói, chứ t·h·ị·t khô... nhà bà lấy đâu ra?
Chưa kể nhà bà có dám dùng gia vị hay không, chứ t·h·ị·t nhà bà cũng không có, giờ kiếm đâu ra t·h·ị·t mà mua.
Lại còn phải là t·h·ị·t khô nữa, t·h·ị·t khô quý lắm chứ bộ.
Bình thường t·h·ị·t lợn mới bảy hào một cân, t·h·ị·t khô một miếng đã mấy đồng, còn phải có phiếu mua, mà có tiền có phiếu cũng khó mua.
Lão thái thái giật giật túi mắt trên gò má, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Khương Ngọc Châu, "Ôi chà, thảo nào thơm thế, toàn đồ ngon, cơ mà t·h·ị·t khô..."
"Mã đại nương, cháu còn đang nấu đồ ăn, không nói chuyện với ngài nữa, ngài về nhà thử xem nhé."
Khương Ngọc Châu không thèm trả lời lão thái thái, nói xong vội vàng đóng cửa lại.
Không cho lão thái thái cơ hội cãi.
"Cô..."
Lão thái thái ăn bế môn canh.
Bực dọc trở về nhà.
"Mẹ... sao..."
"Đây, cứ làm theo đi." Lão thái thái hậm hực đưa tờ giấy cho con dâu, rồi lên g·i·ư·ờ·n·g.
"Nãi, nãi cầm đồ ăn ngon về cho cháu hả?" Mã Tráng lắc tay lão thái thái.
Lần nào nãi nãi ra mặt, cũng mang đồ ngon về cho hắn.
"Cháu ngoan, cái cô vợ mới đến kia đáng ghét thật, có chút đồ mà cũng tiếc, nghe lời, hôm nay chúng ta ăn món khác trước, rồi mẹ cháu làm cho sau."
"Không chịu... Không chịu..."
"Nãi, nãi, đi xin cho con đi mà, con muốn ăn cái đó."
Lão thái thái nghĩ ra gì đó, mắt láo liên, "Cháu trai, nãi mách cho cháu một kế, cháu đi..."
Lão thái thái ghé tai cháu trai nói thầm hồi lâu, Mã Tráng chạy ra ngoài.
Bên này Khương Ngọc Châu múc hết cơm t·h·ị·t khô ra nồi, trên bàn cũng bày xong bát đũa, với canh và rau trộn đã làm trước.
"Chúng ta ăn cơm thôi."
"Mợ hai, Lỗi ca cưới được mợ, đúng là đời trước tích đức, cháu chẳng muốn đi đâu cả." Hầu Lượng vội vàng ăn một miếng cơm t·h·ị·t khô.
"Ăn đi, trong nồi còn nhiều lắm, hai đứa ăn thoải mái vào." Khương Ngọc Châu biết hai người họ đói bụng, nên làm rất nhiều, cả một nồi lớn cơm t·h·ị·t khô.
t·h·ị·t khô cũng nhiều nữa, bát nào cũng có t·h·ị·t khô để ăn.
Cộc cộc, cộc cộc, cộc cộc.
Tiếng đ·ậ·p cửa liên hồi khiến Khương Ngọc Châu nhíu mày.
"Để anh ra mở cửa." Hứa Lỗi đứng dậy.
"Em ra, có vài việc anh không xử lý được đâu."
Khương Ngọc Châu nghe tiếng gõ cửa dồn dập, chỉ mở hé một khe cửa.
"Cháu là ai?"
"Cháu muốn ăn ngon, cô cho cháu vào đi." Mã Tráng định xông vào trong.
"Ôi, khó xử quá, cháu là con nhà ai thế, mau bảo người lớn nhà cháu đến đón về đi."
"Cô mau tránh ra!" Mã Tráng hậm hực đẩy Khương Ngọc Châu.
Khương Ngọc Châu cũng nổi nóng, hét lớn, "Mọi người ra xem này, con nhà ai đây, mau mang về đi."
"Có ai dạy con ở nhà không đấy, nhà tôi đang tiếp kh·á·c·h, cứ đứng đây gõ cửa ầm ĩ, làm cái gì vậy, bắt nạt người mới đến hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận