70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu

70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu - Chương 12: Muốn ăn (length: 8273)

Theo cơ hội chạm mặt càng ngày càng nhiều, Hứa Lỗi thật sự là càng ngày càng thích Khương Ngọc Châu.
Không chỉ vì dung mạo, mà còn vì tính tình của nàng.
Hắn thích Khương Ngọc Châu ở chỗ, nàng có chuyện gì đều đem ra nói thẳng trước mặt người khác.
Chứ không phải giấu kín trong lòng.
Ở chung cũng đơn giản dễ dàng.
"Được rồi, ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi đi, ta đi ruộng xem sao." Hứa Lỗi nếu đã về thì khẳng định phải giúp nhà làm chút việc.
Khương Ngọc Châu gật đầu.
Ở trong phòng cũng không nhàn rỗi, đem đồ vật hôm nay mua về thu dọn xong xuôi.
Trong tủ đều đầy ắp đồ ăn vặt, nhanh không chứa nổi.
Là một kẻ tham ăn, nàng rất thỏa mãn, rất có cảm giác an toàn.
Hứa lão thái thái nằm ở cửa sổ, thấy Lão tam đi ra, vội đi ra ngoài giữ chặt Hứa Lỗi, "Lão tam, ngươi không mua chút gì cho muội muội ngươi à?"
"Cha ngươi với ta thì thôi đi, Mỹ Lệ là muội muội duy nhất của ngươi đó!"
Hứa lão thái thái không cam lòng Lão tam mua nhiều đồ ăn như vậy, đều vào bụng Khương Ngọc Châu.
Thế nào cũng phải móc xuống một ít mới được.
"Nương, bình thường con đi tiểu muội còn thiếu sao, con giờ đã kết hôn rồi, người cũng nên nghĩ cho con một chút đi." Hứa Lỗi lắc đầu nguầy nguậy, không thèm để ý đến lão nương, đi thẳng.
Không phải hắn không hiếu thuận, mà là hắn biết, hắn cho hai người già ăn, quay người lại liền cho muội muội.
Đối với muội muội, Hứa Lỗi không phải là không có tình cảm.
Nhưng mọi thứ đều phải có chừng mực.
Mặc ai nhìn thấy đồ mình hiếu kính, đều chui vào bụng người khác, trong lòng cũng không dễ chịu.
Trước kia hắn chưa kết hôn thành gia thì chưa tính.
Nương từ chỗ hắn móc không ít đồ cho muội muội.
Nhưng hôm nay hắn đã kết hôn rồi, muốn vun vén cho tiểu gia đình của mình.
Sao có thể đem đồ đều cho muội muội được.
"Ngươi... Ngươi!" Hứa lão thái thái thầm nghĩ, thằng con này thật là nuôi uổng công.
Khương Ngọc Châu nghe được tiếng ngoài sân, mím môi cười thầm.
"Nương, con về rồi." Hứa Mỹ Lệ dẫn theo đám con cái cháu chắt trong nhà lên núi hái trái cây dại.
"Nãi nãi, nãi nãi, con đói rồi." Mấy đứa bé đều chơi đến đói bụng.
"Đại Bảo, Nhị Bảo của ta đói rồi hả, đừng nóng vội, tối nay chúng ta ăn t·h·ị·t gà, Tam thúc các cháu sáng nay đ·á·n·h được con gà đấy." Lão thái thái đối với hai đứa cháu trai cũng không tệ lắm.
Tuy rằng không bằng địa vị của nữ nhi, nhưng cũng xêm xêm.
Hai đứa cháu trai đều là con của Đại phòng, từ xưa đến nay đều là trưởng t·ử và út t·ử được sủng ái hơn cả.
Huống chi lại là cháu đích tôn nhà trưởng t·ử.
Hai đứa cháu trai đều do một tay Hứa lão thái thái nuôi nấng.
"A, tốt quá, được ăn t·h·ị·t rồi!" Mấy đứa bé cao hứng, ngay cả con gái lớn và Nhị Nữu cũng vui vẻ cười rộ lên.
Tuy rằng không được ăn chân gà, nhưng cũng có thể dính được chút thức ăn mặn rồi.
Hứa lão thái thái nghĩ đến điều gì đó, ghé vào tai đứa cháu đích tôn nói thầm, sau đó Đại Bảo dẫn theo em trai, chạy về phía phòng ở của Khương Ngọc Châu.
"Tam thẩm, con muốn ăn ngon."
Khương Ngọc Châu nhíu mày, "Muốn ăn ngon hả, đi tìm nãi nãi các cháu đi, hoặc là tìm mụ mụ các cháu, chỗ ta không có nha."
Khương Ngọc Châu đem đồ ăn đều khóa vào trong tủ là phòng ngừa bọn trẻ tùy tiện vào lấy.
Nàng đối với trẻ con thì lại không có ác cảm gì, nhưng nàng ghét nhất lũ trẻ trâu, mà sau mỗi đứa trẻ trâu, đều có một vị phụ huynh trâu bò.
Nếu là quan hệ không tệ, nàng không ngại cho bọn trẻ chút đồ ăn.
Nhưng rõ ràng, chị dâu cả đối với nàng chẳng ra gì.
Huống hồ nàng cũng không thích cái kiểu đòi hỏi này, đây là đang ép nàng cho bọn trẻ đồ, dựa vào cái gì!
Nàng Khương Ngọc Châu không phải loại người vì sĩ diện mà chịu thiệt.
"Cô gạt người, nãi nãi bảo, Tam thúc mua cho cô nhiều đồ ăn lắm, cô mau lấy ra, con muốn ăn!" Đại Bảo đã tám tuổi nên rất bướng bỉnh, cái tuổi mà ngay cả c·h·ó cũng ghét bỏ.
Thấy Khương Ngọc Châu không cho, lập tức nổi giận.
"Ta đã nói rồi, là Tam thúc các cháu mua cho ta, dựa vào cái gì phải cho các cháu?" Khương Ngọc Châu khoanh tay trước ngực.
"Con cứ muốn đấy, con đói cô mau cho con đi!" Nói xong không cần biết Khương Ngọc Châu có đồng ý hay không, trực tiếp định tự mình đi tìm.
Ái chà, Khương Ngọc Châu nàng lại có thể bị một đứa trẻ k·h·i· ·d·ễ .
Lập tức xắn tay áo, xách cổ áo Đại Bảo, liền ném ra ngoài.
"Cô thả con ra!" Đại Bảo giãy giụa.
Nhị Bảo thấy thế, khóc thút thít theo sau, "Anh hai, anh hai."
"Không có lệnh của ta, ta xem ai dám vào phòng ta!" Khương Ngọc Châu đứng chặn ở cửa, không cho bọn nhỏ đi vào.
Ô ô... Oa oa...
Nhị Bảo thấy anh trai bị Tam thẩm ném ra thì càng sợ hãi.
"Ái da, Đại Bảo Nhị Bảo làm sao thế này?" Hứa lão thái thái và Hứa Mỹ Lệ đều đi ra.
"Ô ô... Tam thẩm cô ấy..."
"Nãi, Tam thẩm không cho chúng con ăn ngon, nãi mau mắng cô ấy đi, bảo cô ấy giao đồ ăn ra đây." Đại Bảo nhìn thấy nãi nãi, lập tức có chỗ dựa.
"Ngươi... Khương Ngọc Châu, ngươi lại đ·á·n·h trẻ con, ngươi còn có lương tâm không hả!" Hứa lão thái thái không ngờ, Khương Ngọc Châu này lại ác tâm đến vậy.
Bọn trẻ đi xin ăn, mà cũng không cho.
Hứa Mỹ Lệ nghe xong, cũng nhíu mày, "Tam tẩu, cô quá đáng rồi đấy, chúng nó đều là trẻ con, sao cô có thể làm vậy!"
"Ta làm sao?"
"Bọn nó vào phòng tôi, lục lọi khắp nơi, tôi còn không được đuổi chúng nó ra à?" Khương Ngọc Châu phiền nhất là phải chấp nhặt với trẻ con.
Trẻ con làm gì chẳng phải do người lớn dạy.
Không dạy con cho tốt; lại còn không cho nói.
"Khương Ngọc Châu, con thật là giỏi, một đứa trẻ có thể ăn bao nhiêu đồ chứ, Lão tam mua nhiều đồ như vậy, chia cho bọn trẻ một ít thì sao?" Hứa lão thái thái lập tức không vui.
"Thì không sao cả? Bà làm nãi nãi có tiền thì mua cho cháu trai, tôi không ý kiến, nhưng bà đừng lấy đồ của tôi ra h·ố·n·g cháu trai."
"Hơn nữa, trẻ con muốn ăn gì, tìm mụ mụ của chúng nó đi, tôi không có nghĩa vụ đó, hơi đâu nuôi con cho người khác."
Khương Ngọc Châu nói xong, khiến Hứa lão thái thái tức giận nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi nghe xem ngươi nói kìa, có phải tiếng người không!"
"Đại Bảo Nhị Bảo là cháu ruột của Lão tam, chúng nó ăn đồ của các ngươi thì sao?"
"Chính là mặc kệ ngươi có muốn hay không, ngươi đều phải chủ động cho!"
Trong mắt lão thái thái, cháu đích tôn chính là nửa đứa con trai.
"Còn cháu ruột, con ruột tới cũng không có tác dụng!"
"Nếu đồ là mua cho ta, đương nhiên là do ta làm chủ."
"Cứ xông thẳng vào phòng ta tùy tiện lục lọi, một chút lễ phép cũng không hiểu, ta một viên kẹo cũng không cho."
"Bà cũng nhìn lại xem, cháu đích tôn của bà bị bà sủng thành thổ phỉ rồi đấy, còn chiều chuộng nữa đi!"
Nói xong đi thẳng vào phòng, bộp một tiếng, đóng cửa lại.
"Ngươi..."
"Khương Ngọc Châu ngươi nói ai đấy!"
"Nương, chúng ta không chấp nhặt với Tam tẩu, con vẫn còn một ít bánh quy, con đưa cho Đại Bảo Nhị Bảo ăn." Hứa Mỹ Lệ cảm thấy Tam tẩu này thật sự quá keo kiệt.
Tam ca mua nhiều đồ như vậy, mà chị ta một mình chiếm hết.
Tam ca ưu tú như vậy, sao lại cưới phải cái thứ cực phẩm này chứ.
"Gái ngoan, con tự giữ lấy mà ăn, lát nữa là ăn cơm rồi, để bọn trẻ giữ bụng, chốc nữa ăn t·h·ị·t gà."
Lão thái thái tiếc của không muốn lấy đồ của con gái cho bọn nhỏ ăn.
"Vâng, nãi nãi, tối nay con muốn ăn chân gà to." So với bánh quy thì, nó đương nhiên thích ăn chân gà hơn.
Về phần bánh quy, đợi ăn xong chân gà, nó lại đi chỗ cô xin một ít, chẳng phải là đều được ăn hay sao.
Đại Bảo cảm thấy mình quả thực quá thông minh.
"Được, cho con ăn chân gà to, con với cô con, mỗi người một cái." Hứa lão thái thái dỗ dành cháu đích tôn.
"Nãi nãi, thế con thì sao?" Nhị Bảo không cam lòng mình không có chân gà ăn.
"Con hả, con còn nhỏ, con ăn cánh gà, cũng ngon như nhau."
Đối với Hứa lão thái thái, có đồ ngon nhất định là ưu tiên cho khuê nữ.
Sau đó đến hai đứa cháu trai, tiếp theo là con trai lớn và con trai út.
Những người còn lại, tùy tiện ăn chút khoai tây với xương xẩu không có bao nhiêu t·h·ị·t là xong.
Có thể dính chút thức ăn mặn là không tồi rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận