70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu
70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu - Chương 220: Phùng Hiên tâm tư (length: 7583)
"Ngọc Tú, các ngươi đã về rồi à."
"Chị cả, chuyện của mẹ là thật sao?" Phùng Hiên cảm thấy không thể tin được.
Nhạc mẫu của hắn lại là tiểu thư khuê các ở kinh thành.
Trời ạ, cứ như phim truyền hình vậy.
"Chuyện này còn giả được sao."
"Mẹ với em gái hiện đang ở kinh thành, bà ngoại và người nhà luyến tiếc không cho về, chắc phải vài ngày nữa mới về." Khương Ngọc Phân đương nhiên cũng vui mừng vì mẹ đã tìm được người nhà.
"Vậy... Chúng ta cũng đi kinh thành đi, nhân tiện ra mắt." Phùng Hiên tự nhiên có tâm tư riêng.
Khương Ngọc Châu đi cùng nhạc mẫu, mọi thứ tốt đẹp đều để nàng ta chiếm hết.
Bây giờ bọn họ còn chưa gặp mặt ai cả.
Thật không c·ô·ng bằng.
"Chúng ta nhiều người như vậy... Đi hết á?"
"Cái này... Như vậy không hay lắm, cứ đợi mẹ về rồi tính, chúng ta còn chưa biết tình hình bên đó ra sao." Khương Ngọc Phân thấy như vậy quá đường đột.
Hơn nữa mẹ cũng không bảo bọn họ đến đó.
Với lại, bọn họ bây giờ dắt cả nhà đến ra mắt, lỡ người ta không thích lại thành ra đi chiếm t·i·ệ·n nghi.
"Đây chẳng phải t·i·ệ·n nghi đều để em vợ chiếm hết à." Phùng Hiên lầm b·ầ·m nhỏ tiếng.
Ai mà không biết, em vợ đi kinh thành với nhạc mẫu, hắn không tin là không có lợi lộc gì.
Nói không chừng còn được không ít lì xì ấy chứ.
Mỗi khi có chuyện tốt, Khương Ngọc Châu đều làm ầm ĩ lên, vợ hắn thì thật thà không tranh giành nên chịu t·h·i·ệt.
Đây là cơ hội tốt, nếu giữ quan hệ tốt với bên đó, biết đâu họ lại cho đi kinh thành.
"Mọi người cứ thành thật chờ, mọi chuyện để mẹ về rồi tính, ai dám tự ý hành động thì đừng trách ta trở mặt." Khương phụ ở trong phòng nghe được bọn trẻ nói chuyện nên đi ra cảnh cáo.
Khương phụ không muốn m·ấ·t mặt trước mặt nhạc phụ nhạc mẫu.
Ai cũng có c·ô·ng việc, chỉ vì chút lợi mà bỏ cả c·ô·ng tác.
Vợ về thì họ sẽ biết chuyện gì xảy ra, biết nên ăn ở với nhạc gia thế nào.
Bây giờ họ còn chưa biết thái độ nhạc gia ra sao, không nên mạo muội đến cửa.
Nhỡ người ta gh·é·t bỏ thì sao?
Khương phụ có chút tự ti.
Đây là kinh thành đó, đâu phải nơi bình thường.
"Chúng con biết rồi ba." Tuy Phùng Hiên không cam tâm nhưng không dám cãi nhạc phụ.
Theo hắn, họ nên cả nhà đi kinh thành xem thử mới phải, nhạc mẫu đâu chỉ có một mình Khương Ngọc Châu.
Khương Ngọc Tú kéo nhẹ áo Phùng Hiên: "Chúng ta còn phải làm việc, sao có thời gian đi kinh thành."
Đi lại tốn một chuyến, lại ở bên đó một ngày, phải mất cả chục ngày, bên này c·ô·ng tác biết tính sao.
"Ngốc ạ, việc làm sao quan trọng bằng việc ra mắt, hơn nữa còn xin nghỉ phép được mà."
Phùng Hiên lanh lợi, tất nhiên là có ý riêng với cơ hội tốt này.
Đừng nói gì xa xôi, chỉ cần được đề bạt một chút ở kinh thành thôi cũng đủ họ phấn đấu mấy năm trời.
Làm c·ô·ng ăn lương k·i·ế·m được mấy đồng, hắn không tin đi kinh thành lại chẳng có chút lợi lộc gì.
"Đừng nói nữa." Khương Ngọc Tú vội bịt miệng Phùng Hiên lại.
Nói nữa thì mặt ba càng khó coi hơn.
"Ta nói cho các ngươi biết, đừng ai có ý đồ x·ấ·u xa, có thời gian thì lo mà thăng tiến bản thân."
Khương phụ nghe hết lời của thằng con rể thứ hai, biết hắn đang ám chỉ mình.
Chỉ muốn đi đường tắt, không tự xem mình có phải loại người đó không.
"Ba, vậy chúng con đi trước, hai hôm nữa rồi về." Thấy ba giận, Khương Ngọc Tú vội kéo Phùng Hiên đi.
Ra khỏi sân, Phùng Hiên kéo Khương Ngọc Tú lại: "Ngốc à, đi kinh thành chỉ có lợi chứ không có hại."
"Đừng có gây rối nữa được không, mẹ về rồi, nếu có cơ hội thì tự nhiên sẽ sắp xếp cho chúng ta gặp bà ngoại, chứ mình cứ xông đến nhà người ta như vậy, người ta nghĩ sao về mình, chắc chắn cho là mình có mưu đồ."
Khương Ngọc Tú không muốn nhà mình bị coi thường.
"Được được được, tùy em." Phùng Hiên thở dài.
Nếu là nhà hắn gặp chuyện này, hắn đã đi lâu rồi, còn chờ đợi cái gì, mau chóng ra mắt chứ.
Hai người về đến nhà họ Phùng.
"Hai đứa về rồi đấy à, mẹ con cũng vậy, đi đâu mà lâu thế, bỏ bê cả nhà." Phùng mẫu không biết chuyện của mẹ Khương, chỉ biết bà đã rời nhà hơn nửa tháng.
Con gái thứ hai vừa cưới đã đi, là ý gì.
Khương Ngọc Tú không cho Phùng Hiên nói cho người nhà, dù sao chuyện cũng chưa chắc chắn.
Nhưng Phùng Hiên nghe mẹ nói vậy thì không nhịn được: "Mẹ không biết thì đừng nói bừa, nhạc mẫu con đi làm đại sự đấy."
Tuy Phùng Hiên chưa biết gia cảnh nhà nhạc mẫu ra sao, nhưng hắn cảm thấy không thể tầm thường, nếu không làm sao có thực lực tìm đến tận đơn vị bộ đội.
Nhạc mẫu chỉ vô tình nhìn thấy Khương Ngọc Châu mới nh·ậ·n ra con gái, điều đó đủ chứng minh gia thế bên kia không hề kém.
Phùng Hiên tuy hay bông đùa nhưng đầu óc lại rất lanh lợi.
"Đại sự gì?"
"Mẹ không tin nhạc mẫu của con làm được đại sự á?" Không phải Phùng mẫu x·e·m· ·t·h·ư·ờ·n·g bà thông gia, nhưng bà ta có thể làm được đại sự gì chứ?
Một người c·ô·ng nhân về hưu.
Khương Ngọc Tú nghe bà ta nói xấu mẹ mình thì m·ấ·t hứng: "Mẹ con lợi h·ạ·i lắm đấy, cẩn t·h·ậ·n có ngày trèo cao không tới."
"Cái gì, con dám nói với mẹ như vậy à?" Phùng mẫu lập tức không vui.
Khương Ngọc Tú về thẳng phòng, không thèm để ý đến bà ta.
"Con xem... Đây là cô vợ tốt con cưới về đấy, dám ăn nói với mẹ như vậy, còn coi mẹ là người lớn trong nhà không hả?" Phùng mẫu giận tím mặt chỉ vào mặt con trai.
"Có gì đâu mà làm ầm ĩ lên vậy." Phùng phụ vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng quát tháo của vợ.
"Ông về đúng lúc đấy, con dâu hiền thảo của ông đấy, dám cãi cả mẹ chồng, gan to bằng trời rồi."
"Mẹ, mẹ có lý chút nào không?"
"Rõ ràng mẹ nói xấu mẹ vợ con trước, Ngọc Tú mới đáp lại một câu, mẹ làm gì mà phản ứng dữ vậy?"
Phùng Hiên thấy mẹ quá đáng.
Mấy ngày sau khi cưới, lần nào mẹ hắn cũng kiếm chuyện gây sự, hắn hối hận vì không ở nhà nhạc mẫu luôn cho rồi.
Ngày nào cũng ầm ĩ không dứt.
"Được thôi, đúng là con trai ta nuôi lớn, cuối cùng lại bênh vợ với nhạc mẫu, thế này là cái số gì, biết thế... Biết thế tao có c·h·ế·t cũng không..."
"Oa oa..."
Phùng Hiên vội bịt miệng Phùng mẫu lại, những lời này không thể nói bừa, Ngọc Tú là người hắn vất vả mới cưới được.
"Mẹ thôi đi có được không, nói nữa là quá đáng đấy."
"Mẹ nói cho con biết, sau này cấm có được nói xấu nhạc mẫu con, không, cả nhà vợ con cũng không được."
Phùng Hiên còn mong nhạc mẫu cho hắn con đường thăng tiến.
Có người quen ở kinh thành, sau này p·h·át triển chắc chắn hơn ở đây nhiều.
Hắn không tin nhạc mẫu lại để con gái khổ sở ở đây sau khi vất vả tìm về, chắc chắn sẽ tìm cách đưa cả bọn họ lên kinh thành, chỉ là sớm hay muộn thôi.
Phùng Hiên rất thông minh, đã tính đến những lợi ích sau này rồi...
"Chị cả, chuyện của mẹ là thật sao?" Phùng Hiên cảm thấy không thể tin được.
Nhạc mẫu của hắn lại là tiểu thư khuê các ở kinh thành.
Trời ạ, cứ như phim truyền hình vậy.
"Chuyện này còn giả được sao."
"Mẹ với em gái hiện đang ở kinh thành, bà ngoại và người nhà luyến tiếc không cho về, chắc phải vài ngày nữa mới về." Khương Ngọc Phân đương nhiên cũng vui mừng vì mẹ đã tìm được người nhà.
"Vậy... Chúng ta cũng đi kinh thành đi, nhân tiện ra mắt." Phùng Hiên tự nhiên có tâm tư riêng.
Khương Ngọc Châu đi cùng nhạc mẫu, mọi thứ tốt đẹp đều để nàng ta chiếm hết.
Bây giờ bọn họ còn chưa gặp mặt ai cả.
Thật không c·ô·ng bằng.
"Chúng ta nhiều người như vậy... Đi hết á?"
"Cái này... Như vậy không hay lắm, cứ đợi mẹ về rồi tính, chúng ta còn chưa biết tình hình bên đó ra sao." Khương Ngọc Phân thấy như vậy quá đường đột.
Hơn nữa mẹ cũng không bảo bọn họ đến đó.
Với lại, bọn họ bây giờ dắt cả nhà đến ra mắt, lỡ người ta không thích lại thành ra đi chiếm t·i·ệ·n nghi.
"Đây chẳng phải t·i·ệ·n nghi đều để em vợ chiếm hết à." Phùng Hiên lầm b·ầ·m nhỏ tiếng.
Ai mà không biết, em vợ đi kinh thành với nhạc mẫu, hắn không tin là không có lợi lộc gì.
Nói không chừng còn được không ít lì xì ấy chứ.
Mỗi khi có chuyện tốt, Khương Ngọc Châu đều làm ầm ĩ lên, vợ hắn thì thật thà không tranh giành nên chịu t·h·i·ệt.
Đây là cơ hội tốt, nếu giữ quan hệ tốt với bên đó, biết đâu họ lại cho đi kinh thành.
"Mọi người cứ thành thật chờ, mọi chuyện để mẹ về rồi tính, ai dám tự ý hành động thì đừng trách ta trở mặt." Khương phụ ở trong phòng nghe được bọn trẻ nói chuyện nên đi ra cảnh cáo.
Khương phụ không muốn m·ấ·t mặt trước mặt nhạc phụ nhạc mẫu.
Ai cũng có c·ô·ng việc, chỉ vì chút lợi mà bỏ cả c·ô·ng tác.
Vợ về thì họ sẽ biết chuyện gì xảy ra, biết nên ăn ở với nhạc gia thế nào.
Bây giờ họ còn chưa biết thái độ nhạc gia ra sao, không nên mạo muội đến cửa.
Nhỡ người ta gh·é·t bỏ thì sao?
Khương phụ có chút tự ti.
Đây là kinh thành đó, đâu phải nơi bình thường.
"Chúng con biết rồi ba." Tuy Phùng Hiên không cam tâm nhưng không dám cãi nhạc phụ.
Theo hắn, họ nên cả nhà đi kinh thành xem thử mới phải, nhạc mẫu đâu chỉ có một mình Khương Ngọc Châu.
Khương Ngọc Tú kéo nhẹ áo Phùng Hiên: "Chúng ta còn phải làm việc, sao có thời gian đi kinh thành."
Đi lại tốn một chuyến, lại ở bên đó một ngày, phải mất cả chục ngày, bên này c·ô·ng tác biết tính sao.
"Ngốc ạ, việc làm sao quan trọng bằng việc ra mắt, hơn nữa còn xin nghỉ phép được mà."
Phùng Hiên lanh lợi, tất nhiên là có ý riêng với cơ hội tốt này.
Đừng nói gì xa xôi, chỉ cần được đề bạt một chút ở kinh thành thôi cũng đủ họ phấn đấu mấy năm trời.
Làm c·ô·ng ăn lương k·i·ế·m được mấy đồng, hắn không tin đi kinh thành lại chẳng có chút lợi lộc gì.
"Đừng nói nữa." Khương Ngọc Tú vội bịt miệng Phùng Hiên lại.
Nói nữa thì mặt ba càng khó coi hơn.
"Ta nói cho các ngươi biết, đừng ai có ý đồ x·ấ·u xa, có thời gian thì lo mà thăng tiến bản thân."
Khương phụ nghe hết lời của thằng con rể thứ hai, biết hắn đang ám chỉ mình.
Chỉ muốn đi đường tắt, không tự xem mình có phải loại người đó không.
"Ba, vậy chúng con đi trước, hai hôm nữa rồi về." Thấy ba giận, Khương Ngọc Tú vội kéo Phùng Hiên đi.
Ra khỏi sân, Phùng Hiên kéo Khương Ngọc Tú lại: "Ngốc à, đi kinh thành chỉ có lợi chứ không có hại."
"Đừng có gây rối nữa được không, mẹ về rồi, nếu có cơ hội thì tự nhiên sẽ sắp xếp cho chúng ta gặp bà ngoại, chứ mình cứ xông đến nhà người ta như vậy, người ta nghĩ sao về mình, chắc chắn cho là mình có mưu đồ."
Khương Ngọc Tú không muốn nhà mình bị coi thường.
"Được được được, tùy em." Phùng Hiên thở dài.
Nếu là nhà hắn gặp chuyện này, hắn đã đi lâu rồi, còn chờ đợi cái gì, mau chóng ra mắt chứ.
Hai người về đến nhà họ Phùng.
"Hai đứa về rồi đấy à, mẹ con cũng vậy, đi đâu mà lâu thế, bỏ bê cả nhà." Phùng mẫu không biết chuyện của mẹ Khương, chỉ biết bà đã rời nhà hơn nửa tháng.
Con gái thứ hai vừa cưới đã đi, là ý gì.
Khương Ngọc Tú không cho Phùng Hiên nói cho người nhà, dù sao chuyện cũng chưa chắc chắn.
Nhưng Phùng Hiên nghe mẹ nói vậy thì không nhịn được: "Mẹ không biết thì đừng nói bừa, nhạc mẫu con đi làm đại sự đấy."
Tuy Phùng Hiên chưa biết gia cảnh nhà nhạc mẫu ra sao, nhưng hắn cảm thấy không thể tầm thường, nếu không làm sao có thực lực tìm đến tận đơn vị bộ đội.
Nhạc mẫu chỉ vô tình nhìn thấy Khương Ngọc Châu mới nh·ậ·n ra con gái, điều đó đủ chứng minh gia thế bên kia không hề kém.
Phùng Hiên tuy hay bông đùa nhưng đầu óc lại rất lanh lợi.
"Đại sự gì?"
"Mẹ không tin nhạc mẫu của con làm được đại sự á?" Không phải Phùng mẫu x·e·m· ·t·h·ư·ờ·n·g bà thông gia, nhưng bà ta có thể làm được đại sự gì chứ?
Một người c·ô·ng nhân về hưu.
Khương Ngọc Tú nghe bà ta nói xấu mẹ mình thì m·ấ·t hứng: "Mẹ con lợi h·ạ·i lắm đấy, cẩn t·h·ậ·n có ngày trèo cao không tới."
"Cái gì, con dám nói với mẹ như vậy à?" Phùng mẫu lập tức không vui.
Khương Ngọc Tú về thẳng phòng, không thèm để ý đến bà ta.
"Con xem... Đây là cô vợ tốt con cưới về đấy, dám ăn nói với mẹ như vậy, còn coi mẹ là người lớn trong nhà không hả?" Phùng mẫu giận tím mặt chỉ vào mặt con trai.
"Có gì đâu mà làm ầm ĩ lên vậy." Phùng phụ vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng quát tháo của vợ.
"Ông về đúng lúc đấy, con dâu hiền thảo của ông đấy, dám cãi cả mẹ chồng, gan to bằng trời rồi."
"Mẹ, mẹ có lý chút nào không?"
"Rõ ràng mẹ nói xấu mẹ vợ con trước, Ngọc Tú mới đáp lại một câu, mẹ làm gì mà phản ứng dữ vậy?"
Phùng Hiên thấy mẹ quá đáng.
Mấy ngày sau khi cưới, lần nào mẹ hắn cũng kiếm chuyện gây sự, hắn hối hận vì không ở nhà nhạc mẫu luôn cho rồi.
Ngày nào cũng ầm ĩ không dứt.
"Được thôi, đúng là con trai ta nuôi lớn, cuối cùng lại bênh vợ với nhạc mẫu, thế này là cái số gì, biết thế... Biết thế tao có c·h·ế·t cũng không..."
"Oa oa..."
Phùng Hiên vội bịt miệng Phùng mẫu lại, những lời này không thể nói bừa, Ngọc Tú là người hắn vất vả mới cưới được.
"Mẹ thôi đi có được không, nói nữa là quá đáng đấy."
"Mẹ nói cho con biết, sau này cấm có được nói xấu nhạc mẫu con, không, cả nhà vợ con cũng không được."
Phùng Hiên còn mong nhạc mẫu cho hắn con đường thăng tiến.
Có người quen ở kinh thành, sau này p·h·át triển chắc chắn hơn ở đây nhiều.
Hắn không tin nhạc mẫu lại để con gái khổ sở ở đây sau khi vất vả tìm về, chắc chắn sẽ tìm cách đưa cả bọn họ lên kinh thành, chỉ là sớm hay muộn thôi.
Phùng Hiên rất thông minh, đã tính đến những lợi ích sau này rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận