70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu

70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu - Chương 181: Khương Ngọc Tú lễ hỏi (length: 7416)

"Không cưới vợ, chẳng phải càng bớt việc!" Khương mẫu liếc xéo Phùng Viện Viện.
Đây chính là thái độ của người nhà họ Phùng, nàng đã nói nhà họ Phùng không dễ vào vậy mà nhị nữ nhi cố tình không nghe lời khuyên.
"Viện Viện, nói linh tinh gì đấy!"
"Nhà ai nuôi con gái dễ dàng, lễ hỏi này từ xưa đến nay đã có, nếu còn tồn tại, khẳng định là có đạo lý của nó, nhà ai cưới vợ mà không đưa lễ hỏi, mau xin lỗi Khương thúc Khương di của ngươi!"
Phùng phụ mặt mày nghiêm túc quở trách con gái.
Đứa con gái này, thật là bị bọn họ cưng chiều hư không biết trời cao đất rộng, lời gì cũng nói, căn bản không suy nghĩ gì cả.
"Phùng xưởng trưởng, chúng ta sao có thể chấp nhất với trẻ con, không cần đâu."
"Nếu nói đến lễ hỏi, chúng ta nói vài lời, nhà chúng ta có ba người con gái, đại nữ nhi và tiểu nữ nhi đều đã xuất giá, tuy rằng nhà trai đều đưa lễ hỏi, nhưng nhà chúng ta một chút cũng không giữ lại, đều cho con cái mang th·e·o về, nhị nha đầu tự nhiên cũng giống Đại tỷ và tiểu muội của nàng."
"Không chỉ như thế, nhà chúng ta còn có thể cho con cái thêm một phần của hồi môn, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng là chút lòng thành của ta và mẹ nó, mẹ nó cũng đã nói, nhà chúng ta không phải bán con gái, mục đích của chúng ta là để hai người trẻ tuổi thuận lợi xây dựng một tổ ấm, có chút vốn liếng ban đầu, gặp chuyện gì cũng có lực lượng đối chọi với những bất trắc."
Khương phụ bày tỏ thái độ, bọn họ có thể không cần, nhưng các ngươi không thể không đưa.
"Ôi chao, Lão Khương này, tôi thật sự khâm phục ông đó, người biết lễ nghĩa như nhà ông hiếm có lắm đấy."
Phùng phụ cảm thán không thôi, nếu không thì tại sao ông không phản đối con trai chứ, gia phong nhà họ Khương này không tệ.
Không phải loại cào cấu, hút m·á·u con gái nhà người ta.
"Nhà chúng ta tuy rằng không phải là phú quý gì, nhưng hai vợ chồng chúng ta có thể tự nuôi sống mình, cũng có lòng tự trọng của mình, sẽ không làm chuyện bán con cầu vinh, có lẽ chuyện đó các người thấy thường, nhưng chúng tôi thì không, yên tâm đi."
"Chỉ cần con gái của ta không phải chịu uất ức, hai đứa sống tốt là được, nhưng ai mà dám bắt nạt con gái ta, chắc chắn không xong đâu."
"Nhà chúng ta tỉ mỉ nuôi con gái nhiều năm như vậy, không màng đến tài sản, không màng đến chuyện nó báo đáp, chỉ mong nó sống tốt; gả đi không phải để bị khinh bỉ, nếu không làm được thì đừng có cầu hôn."
Thái độ của Khương mẫu cũng rất rõ ràng, nàng đang nói cho Phùng mẫu và Phùng Viện Viện nghe đó.
"Đó là dĩ nhiên rồi, chị dâu, chị cứ yên tâm đi, Ngọc Tú gả đến nhà chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ đối đãi với nó như con gái ruột t·h·ị·t, có được Ngọc Tú nhà các chị, đó là phúc đức của thằng Phùng Hiên."
Phùng phụ tươi cười đáp lời Khương mẫu.
"Ba mẹ, Ngọc Tú pha trà xong rồi, em ấy đang nấu cơm ở bếp đó, con mang ra cho ba mẹ." Phùng Hiên bưng khay trà ra.
"Ôi, con đừng nóng..." Phùng mẫu thấy con trai mang th·e·o ấm trà, sợ con bị bỏng, muốn đứng dậy đỡ lấy.
Bị Phùng phụ bên cạnh ngăn lại.
Ở nhà người ta mà như vậy thì ra thể thống gì, giống như con trai bọn họ không làm được việc gì ấy, nhà ai dám yên tâm gả con gái vào.
"Khương thúc, Khương di, uống trà." Phùng Hiên rót trà cho Khương phụ và Khương mẫu trước.
Sau đó mới rót cho ba mẹ và Đại tỷ, "Ba, mụ, Đại tỷ uống trà."
"Hừ, thật là hiếm có nha." Phùng Viện Viện không nhịn được châm chọc một câu.
Ở nhà thì là cậu ấm không làm gì cả, giờ cũng biết lấy lòng nhạc mẫu .
"Ừm, trà ngon!"
"Lão Khương này, trà này ngon thật đó, là tiểu tế của ông biếu hả?" Phùng phụ đoán ngay là tiểu tế Lão Khương mua cho.
Chứ ông ấy có nỡ mua trà ngon như vậy mà uống đâu.
"Ha ha, đúng vậy đó, tiểu tế của tôi lần trước tới có mang đến đây, còn có rượu ngon, t·h·ị·t ngon nữa, lát nữa hai ta phải làm vài chén." Nhắc đến Hứa Lỗi, Khương phụ mặt mày hớn hở.
"Tốt quá, nhưng trước đó, tôi nói về lễ hỏi của nhà họ Phùng chúng tôi đã, chúng ta cũng biết ý của các vị, nhưng cưới vợ thì cũng phải có thái độ chứ."
"Nhà cửa thì chúng tôi đã có, tạm thời cứ dọn dẹp phòng của thằng Phùng Hiên đã, mua sắm đồ dùng tân gia, đến lúc đó, Ngọc Tú t·h·í·c·h cái gì thì cứ cùng Phùng Hiên đi chọn, nhà chúng tôi sẽ chi tiền."
"Tiền sính lễ thì chúng tôi chuẩn bị 500 đồng cho Ngọc Tú, còn có một bộ đồ mới."
"Đây là đồng hồ, cũng là của chúng tôi cho Ngọc Tú ."
"Còn nữa...đợi Ngọc Tú về nhà chồng, chúng tôi sẽ mua cho nó một chiếc xe đ·ạ·p, để nó tiện đi làm."
"Tóm lại, về nhà chúng tôi, tôi đảm bảo sẽ không để con bé phải khổ sở."
Phùng phụ đem đồ đã chuẩn bị mang ra.
Phùng mẫu cũng không ngờ, chồng mình tự ý thêm đồ, còn tăng lễ hỏi lên đến 500 tệ, không phải đã nói là 300 tệ thôi sao.
"Ông!"
Phùng phụ ghìm Phùng mẫu lại, "Hôm nay bà không vui thì đừng có lên tiếng."
"Thật x·i·n· ·l·ỗ·i, mẹ bọn trẻ hôm nay không khỏe."
Khương phụ Khương mẫu sao không biết chuyện gì xảy ra, chẳng qua là lấy cớ thôi, không phải là không t·h·í·c·h Khương Ngọc Tú sao.
"Ha ha, không sao, đến được là tốt rồi."
"Lão Khương này, hai ông bà cứ yên tâm giao con cho chúng tôi đi."
Phùng phụ tạm thời tăng thêm lễ hỏi, một là để thể diện đẹp mắt, tiền này cuối cùng đều là con trai và con dâu dùng thôi, nhà họ Khương đã nói không lấy thì sẽ không lấy, điểm này ông chắc chắn.
Hai là vì coi trọng nhà họ Khương.
Không nói đến đại nhi t·ử nhà họ Khương càng ngày càng xuất sắc, chỉ tính đến cô con gái út và chàng rể út cũng đáng để đầu tư.
Dù sao thì cũng là nhân mạch, cũng là thông gia, gặp chuyện thì có thể làm ngơ được sao.
Khương Ngọc Tú đang nấu cơm trong bếp, cũng nghe thấy loáng thoáng tiếng nói chuyện vọng ra, biết chuyện của mình và Phùng Hiên xem như đã thành, đặc biệt vui mừng.
"Ngọc Tú, cuối cùng chúng ta cũng có thể kết hôn rồi!" Phùng Hiên cũng vui mừng chạy tới chia sẻ tin này với Khương Ngọc Tú.
Khương Ngọc Tú vui mừng gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên.
Phùng Hiên thấy không có ai, đột nhiên ôm chầm lấy Khương Ngọc Tú, "Cuối cùng em cũng thuộc về anh."
"Khụ khụ..." Khương mẫu đi tới bếp, hắng giọng một tiếng.
"Khương di." Phùng Hiên vội vã buông tay, chuồn ra khỏi bếp.
"Phùng Hiên à, con ra ngoài với ba mẹ đi, ở đây có dì với Ngọc Tú rồi, hai dì cháu cùng nhau nấu cơm nhanh hơn." Khương mẫu không muốn nhìn thấy mặt của Phùng mẫu, trực tiếp vào bếp nấu cơm.
Vốn dĩ bữa cơm này Khương Ngọc Tú phải tự làm để phô diễn tài nghệ cho nhà chồng xem.
"Vâng, được ạ." Phùng Hiên lui ra.
"Mẹ... con..." Khương Ngọc Tú muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào.
"Được rồi, bây giờ thì con đã toại nguyện, chuyện hôn sự của hai đứa đã định xong, nhưng làm mẹ, mẹ muốn nhắc nhở con một câu, mẹ chồng và chị chồng con không phải là người dễ sống chung, sau này đừng có quá nhu nhược."
Khương mẫu nhắc nhở con gái, nếu là tiểu nữ nhi thì không cần nàng nhắc nhở.
"Mẹ, con biết rồi."
Nhìn vẻ mặt không để tâm của Khương Ngọc Tú, Khương mẫu lắc đầu.
Vẫn là không nghe lọt tai, thôi vậy, nàng cũng không cần biết nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận