70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu

70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu - Chương 106: Mỹ Lệ hôn sự vấn đề (length: 8221)

Nhóm thanh niên trí thức cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
"Cái nhà Lý kia, Lý Nhị Long cũng không tệ đó chứ, nghe nói là cái tr·u·ng đội trưởng đâu, một tháng hơn năm mươi đồng tiền, điều kiện này Hứa Mỹ Lệ còn không vừa lòng, nàng một con bé thôn quê, còn tìm dạng gì?"
Mã Xuân bĩu môi kh·i·n·h thường.
Trong thành còn chưa chắc có nhà nào thương con gái như nhà Hứa.
"Nhà Hứa thật sự thương con gái đó, ngươi không thấy Hứa Mỹ Lệ mỗi ngày chỉ cần c·ắ·t cỏ phấn hương là được rồi, nuôi được trắng trẻo non nớt, th·e·o mấy cô nương trong thành chúng ta còn không khác gì." Trương Mẫn cũng không khỏi cảm thán.
Nếu không nàng cũng sẽ không nguyện ý tiếp xúc với Hứa Mỹ Lệ.
Chẳng phải thấy Hứa Mỹ Lệ không giống với con gái thôn quê.
Chỉ là rất khiến người ghen tị, nàng là con gái thôn quê mà không cần làm việc nặng, còn mấy cô nương từ trong thành đến như các nàng lại phải làm việc mỗi ngày.
Ông trời sao mà bất c·ô·ng bằng.
Tống Nam nghe được lời của Mã Xuân và Trương Mẫn, không khỏi suy tư, mình cũng sắp 20 rồi mà chưa tìm được nhà chồng, sắp thành gái lỡ thì rồi.
Nhưng trong thôn này làm gì có ai điều kiện tốt.
Cũng chỉ có Khương Ngọc Châu số m·ệ·n·h tốt, gặp được Hứa Lỗi.
Tống Nam dời mắt nhìn bóng lưng của Lý Nhị Long.
"Nha, các ngươi nói... cái Lý Nhị Long kia thế nào?" Mã Xuân lộ vẻ xuân tâm manh động.
Nàng cảm thấy điều kiện của Lý Nhị Long khá lắm, lớn tuổi cũng được.
Tuy rằng so ra kém loại cấp bậc như Hứa Lỗi, nhưng tốt x·ấ·u gì cũng là một tr·u·ng đội trưởng, một tháng có hơn năm mươi đồng tiền lương.
Có tiền này, chẳng phải là một bước lên trời, cũng đâu kém gì Khương Ngọc Châu.
Chỉ là lão bà nhà họ Lý hình như không dễ ở chung.
Nhưng nhà ai bà bà mà chẳng vậy.
Nghĩ như vậy, Lý Nhị Long thật là một lựa chọn tốt.
Mã Xuân lộ vẻ có tâm tư.
"Sao? Cô để ý người ta rồi hả?" Trương Mẫn cảm thấy Mã Xuân thật là mặt dày, một cô nương nhà người ta mà không biết ngượng ngùng.
Loại chuyện này, sao có thể để phụ nữ chủ động được.
Huống hồ, người ta rõ ràng là t·h·í·c·h Hứa Mỹ Lệ.
Trương Mẫn hoàn toàn quên, trước đây mình đã chủ động tìm Hứa Lỗi như thế nào.
"Đến lúc nào rồi còn để ý chuyện đó, dựa vào bản lĩnh mà sống cho tốt." Mã Xuân chẳng thèm để ý đến lời trêu chọc của Trương Mẫn.
Nàng cũng không muốn giống như Trương Mẫn, không dám chủ động, cuối cùng bị Khương Ngọc Châu nhanh chân đến trước.
Tống Nam nghe được cuộc đối thoại của hai người, đầu cúi thấp khiến người khác không thấy rõ biểu tình.
Sân nhà Hứa.
"Mấy người đừng k·é·o ta, xem ta thu thập con bà già kia thế nào, dám nói con gái ta, đúng là ăn gan hùm."
Hứa lão thái thái không cam tâm, còn muốn tiếp tục đ·á·n·h nhau với Lý lão bà.
"Ngươi thành thật cho ta đi, ngươi mở miệng ra là đắc tội cả thôn rồi." Lão gia t·ử nhíu mày.
Thế này thì hay rồi, bị bà vợ nháo trò như vậy, hôn sự của con gái sau này biết làm sao?
Không tìm được người khá thì thôi, lại thành trò cười cho cả thôn.
"Đúng vậy mẹ, mẹ như vậy thì chúng con ra ngoài gặp ai?"
"Đến lúc hai đứa cháu trai ngài không tìm được vợ, ngài phải chịu trách nhiệm đó." Đại tẩu nào không lo lắng.
Cô em chồng thì có lẽ có cái số tìm được đối tượng trong thành, nhưng hai đứa con trai nhà mình thì sao?
Đắc tội người trong thôn, có chỗ tốt gì.
Bọn họ còn phải sống ở trong thôn này đấy.
Lại không giống vợ Lão tam, người ta có thể tùy quân rời khỏi đây.
Bọn họ đi đâu?
Ngẩng đầu không thấy, cúi đầu ắt thấy.
Cứ nghĩ đến chuyện người trong thôn đều khinh nhà bọn họ, trong lòng lại khó chịu.
X·ấ·u hổ c·h·ế·t đi được.
"Con Lý bà già kia cưỡi lên cổ ta mà chà đạp ta còn phải chịu đựng chắc!"
Hứa lão thái thái tức giận đến phát khóc.
"Thôi đừng nói nữa, đi xem con gái đi." Lão gia t·ử biết người khó chịu nhất là con gái.
Bị người ta nói như vậy, trong lòng sao dễ chịu.
"Đúng đúng đúng."
"Con gái à..." Hứa lão thái thái và lão gia t·ử vào phòng.
Hứa Mỹ Lệ vội vã lau nước mắt, "Ba mẹ, con... con không sao."
Đôi mắt đỏ hoe nhìn mà xót cả lòng.
Hứa lão thái thái ôm c·h·ặ·t lấy con gái, "Đừng nghe bọn họ nói bậy, bọn họ ghen tị con đó, con gái của mẹ là số hưởng phúc, mẹ nhất định phải tìm cho con đối tượng t·h·í·c·h hợp, để cho bọn họ câm hết miệng lại."
"Mẹ, có phải tại con không hợp với ai nên mọi người đều không t·h·í·c·h con không?" Từ nhỏ đến lớn, Hứa Mỹ Lệ rất ít bạn.
Con gái chơi với nàng lại càng không.
Nàng toàn đi th·e·o sau mông mấy anh trai, như cái đuôi vậy.
Con trai thì còn được, con gái chẳng ai chơi với nàng.
Ai cũng ghen tị với nàng.
Nếu không nàng cũng đâu chơi với nữ thanh niên trí thức Trương Mẫn.
Nàng cảm thấy mình không hợp với con gái trong thôn, rất khó hòa nhập với họ.
Là chị Trương Mẫn chủ động tìm nàng.
Giờ nàng cũng không tiện đi tìm Trương Mẫn, Tam tẩu và người ta đánh nhau rồi, nàng còn mặt mũi nào đi tìm người ta nữa.
Hơn nữa nàng cũng sợ bị Khương Ngọc Châu biết lại nháo lên với mình.
"Không sao đâu, không phải tại con đâu, toàn những kẻ ghen ăn tức ở, không qua lại cũng thế, đỡ cho mẹ lo lắng chúng nó cố ý h·ạ·i con."
Hồi nhỏ Hứa Mỹ Lệ cũng có chơi với con gái trong thôn.
Nhưng sau này bà p·h·át hiện chúng nó đều bắt nạt Mỹ Lệ, bởi vì ghen tị Mỹ Lệ không cần làm việc, ăn mặc sạch sẽ, lại có quần áo mới để x·u·y·ê·n, mỗi lần đều sai bảo nàng làm việc.
Tức giận bà đi tìm phụ huynh của đối phương đ·á·n·h cho một trận.
"Vậy... chuyện hôn sự của Tiểu muội thì tính sao?" Đại tẩu không khỏi hỏi.
Cô em chồng đã mười tám, sang năm là mười chín rồi, thấy sang năm là đến tuổi nên nhìn mặt mà giờ hỏng hết thanh danh, nhà ai dám đến cửa cầu hôn nữa.
Cũng không thể để bọn họ nuôi cả đời được.
Trong mắt Đại tẩu, bây giờ Hứa Mỹ Lệ đang là do bọn họ nuôi đấy.
Có mấy cái c·ô·ng điểm kia của nàng, đâu đủ cho nàng ăn uống x·u·y·ê·n.
"Hừ, con gái ta sẽ không gả cho người trong thôn, mặt hướng đất vàng lưng hướng lên trời cả đời, không cần chị quan tâm."
Đại tẩu bị Hứa lão thái thái mắng cho một trận, không dám lên tiếng.
"Mỹ Lệ yên tâm, còn có Tam ca con nữa mà, mẹ đây bỏ cả mặt mo, cũng phải nhờ Tam ca con tìm đối tượng đáng tin trong quân đội cho con." Lão thái thái cũng nghe ra ý của lão già.
Phải, con trai bà làm quan trong quân đội, thiếu gì người tốt.
Bọn họ không tìm ở đây đâu.
"Mẹ, đừng trêu, người ta có nói gì đâu mà mẹ đã muốn nhờ người ta tìm đối tượng rồi." Đại tẩu không khỏi phản bác.
Với cái tính của Khương Ngọc Châu kia thì sao mà quản chuyện này được.
"Á!" Đại tẩu che trán.
Hứa lão thái thái cầm chổi quét lò ném về phía Đại nhi t·ử nàng dâu, cái miệng thối tha này, đáng đ·á·n·h đòn thật.
"Cút ra cho ta!"
"Lão đại, có biết quản vợ của anh không, không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại."
"Đó là em gái ruột của anh đấy, nó sống không tốt thì anh chị có lợi gì, em gái anh chị sống tốt thì sau này còn có thể trông nom anh chị một chút, đến cái đạo lý này cũng không hiểu!"
"Mẹ, mẹ đừng nóng giận, con về con sẽ nói nó." Lão đại vội vã k·é·o vợ đi ngay.
Hai vợ chồng Lão nhị tự nhiên cũng th·e·o rời đi.
"Mẹ... ô ô..." Hứa Mỹ Lệ ghé vào vai Hứa lão thái thái k·h·ó·c.
Trong phòng Khương Ngọc Châu sao lại không nghe thấy động tĩnh.
Nhưng mà chuyện này thật đúng là không đến lượt nàng quản.
Có Hứa Lỗi lo rồi.
Quản hay không quản, nàng cũng sẽ không tham dự.
Không can thiệp, cũng không nhúng tay.
Dù sao Hứa Lỗi là anh trai ruột của Hứa Mỹ Lệ, muốn giúp em gái gác cổng, tìm đối tượng thì có gì đáng trách.
Nhưng nàng sẽ không tham gia vào, sau này cuộc sống tốt thì thôi, còn không thì cũng không liên quan gì đến nàng.
Hứa Lỗi và Hứa gia có quan hệ m·á·u mủ không thể c·ắ·t đứt, nhưng nàng có thể ngăn phiền toái đến với mình.
Duy trì nguyên tắc tam không với nhà chồng: không tham gia, không can thiệp, không gây sự.
Duy trì phương thức sống chung với Hứa Lỗi: tôn trọng, cởi mở, bao dung và đ·ộ·c lập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận