70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu

70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu - Chương 84: Cá vàng (length: 8440)

Khương Ngọc Châu ở trong phòng gõ gõ đập đập, làm nửa ngày cũng không làm rõ được.
"Khương Ngọc Châu, ngươi làm gì đấy?"
"Đông!"
Hứa lão thái thái nghe thấy tiếng đinh đinh cạch cạch trong phòng Lão tam mà không biết nàng đang làm cái gì.
Ban ngày ban mặt, đóng cửa làm gì!
Mù quáng làm màu.
Khương Ngọc Châu nhìn những thỏi vàng óng ánh rơi trên mặt đất, không khỏi nuốt nước miếng.
Đây không phải là mộng du chứ?
Nàng vận may tốt như vậy sao!
Nghĩ đến lão thái thái còn ở ngoài cửa, "Mẹ, mẹ làm con giật cả mình, con đang thu dọn phòng thôi, bữa trưa không cần gọi con đâu, mọi người ăn đi."
Khương Ngọc Châu không lo lắng có người đột nhiên tiến vào.
Hứa Lỗi cố ý lắp cho nàng cái chốt cài cửa bên trong, không có nàng mở cửa, ai cũng vào không được.
Biết Khương Ngọc Châu coi trọng riêng tư, không t·h·í·c·h người khác tùy tiện vào phòng, Hứa Lỗi cố ý mua loại đó lắp vào.
Trước kia đều dùng một cái gậy để chặn cửa.
Cũng tương đương với khóa cửa rồi.
Khương Ngọc Châu ngồi xổm xuống cầm chiếc hộp lên, p·h·át hiện ra bí mật bên trong.
Nó có tầng ngăn cách nhưng không dễ p·h·át hiện.
Bị Hứa lão thái thái làm cho giật mình, rơi xuống đất mà bung ra.
Vén tầng ngăn cách lên.
Khương Ngọc Châu không khỏi há hốc miệng.
Đáy hộp vàng óng ánh, toàn là cá vàng.
Những thứ này...
Khương Ngọc Châu lấy ra cẩn t·h·ậ·n xem xét.
Tầng này có ba mươi cây cá vàng, tổng cộng có ba tầng, vậy là có 90 cây cá vàng.
P·h·át tài rồi!
Nhớ rõ trước khi nàng x·u·y·ê·n qua, giá vàng rất đắt, đã lên tới hơn sáu trăm tệ một khắc.
Mụ ơi, đây là bao nhiêu tiền.
Một cây cá vàng là 50 khắc, 90 cây, vậy là 4500 khắc.
4500 khắc nhân với 600 tệ.
2,7 triệu tệ.
K·í·c·h· ·đ·ộ·n·g.
Trong đầu đột nhiên hiện lên một câu nói trên mạng.
Lấy gì giải ưu, chỉ có phất nhanh!
Khương Ngọc Châu đắm chìm trong thế giới hoàng kim.
Người nhà Hứa gia trở về p·h·át hiện, thức ăn trong nhà đột nhiên quay về thời kỳ trước giải phóng.
Là mùi vị quen thuộc.
Quen thuộc đến nhàm chán.
Cháo rau dại, ăn kèm dưa muối cùng khoai tây.
Hai mắt tối sầm lại.
Hôm qua còn ở t·h·i·ê·n đường, hôm nay đã rơi xuống địa ngục.
"Mẹ... Kia... Tam tẩu còn chưa về ạ?" Lão Tứ nhìn cháo rau dại quen thuộc trên bàn, đầu óc không ngừng hồi tưởng món chân giò hầm đậu nành và đậu que xào mì hôm qua.
"Trong phòng ấp trứng đấy!"
Lão thái thái tức giận đến thở không ra hơi.
Khương Ngọc Châu này, cố tình ch·ố·n·g đối nàng đúng không.
Lão tam vừa đi, liền cái gì cũng mặc kệ.
Chỉ nhốt mình trong phòng, không chịu ra ngoài.
Nàng biết làm sao bây giờ.
Chắc chắn là đang ăn vụng, nếu không sao đến giờ cơm cũng không ra ăn.
"Hả?"
Lão Tứ không hiểu gì cả.
Lão gia t·ử liếc nhìn mọi người, "Ăn cơm đi."
"Ô ô... Con không muốn ăn cháo rau dại, con muốn ăn t·h·ị·t của Tam thẩm nấu."
"Ô ô... Con cũng không muốn ăn cái này, con muốn ăn mì."
Đại Bảo, Nhị Bảo k·h·ó·c lên.
Người lớn còn nhịn được, trẻ con thì không được.
"Ăn cái gì mà ăn?"
"Hai đứa bây lớn cái miệng sướng à, ai bảo chúng mày không có người cha bản lĩnh, Tam thúc chúng mày có phải là cha chúng mày đâu, sao có thể bữa nào cũng cho chúng mày ăn t·h·ị·t."
Đại tẩu quát thẳng.
Nàng không phải nói cho trẻ con nghe đâu.
"Ô a..."
"K·h·ó·c cái gì mà k·h·ó·c, gọi Tam thẩm là mẹ đi, tao không nuôi nổi chúng mày ăn ngon mỗi bữa đâu!"
"Bốp!" Một tiếng, mẹ kiếp, câm miệng cho tao.
Hứa đại ca tát thẳng mặt Đại tẩu một cái.
Người đàn ông nào mà không bực khi bị vợ nói là vô dụng.
Con khóc, vợ ầm ĩ, Đại ca mất mặt, nổi giận.
"Bốp!" Một tiếng, lão gia t·ử đập bàn.
"Làm cái gì đấy!"
"Ai không muốn ăn thì cút ra ngoài cho ta!"
Mọi người không dám lên tiếng, ngay cả hai đứa nhỏ cũng không dám k·h·ó·c lớn, chỉ ô ô nghẹn ngào.
Dù sao cũng là cháu trai, lão gia t·ử sao có thể không thương.
"Lão bà t·ử, bà xào cho bọn nhỏ ít trứng gà ăn, bọn nhỏ đang tuổi lớn, không thể không ăn chút thức ăn mặn nào."
"Hôm qua đã ăn nhiều đồ ngon như vậy rồi, sao có thể ngày nào cũng ăn thế được, lấy đâu ra tiền mà làm tới bến." Lão thái thái không chịu.
Lão gia t·ử nhớ lại những món ăn mấy ngày hôm trước.
"Vậy cũng đừng quá đáng, cũng phải vừa vừa thôi, kiếm chút gì khác cho bọn nhỏ ăn."
"Nếu không bà làm như vợ Lão tam ấy, làm món khoai tây xắt sợi ấy, ngon phải biết, mười phần sinh động."
Chưa ăn ngon còn đỡ, ăn mấy bữa đồ Khương Ngọc Châu nấu rồi, quay lại canh suông cháo rau dại của lão bà t·ử, đúng là không nuốt trôi.
Thảo nào bọn trẻ k·h·ó·c.
Người lớn còn thấy khó nuốt.
"Thế thì tốn bao nhiêu công sức, một ngày tôi bận túi bụi, bao nhiêu việc nhà, còn phải thêu thùa, để tôi bày vẽ làm món ngon cho ông à, tôi chịu!"
Lão thái thái một ngày không rảnh tay.
Việc trong nhà ngoài nhà đều một tay lo liệu.
"Vậy... vậy thì bà nhờ Tam tẩu làm đi." Lão Tứ dè dặt nói.
"Mày đi mời đi, tao mời không nổi!" Lão thái thái xoay người.
"Ối giời ơi, làm gì căng thế, không cần mời, tôi làm cho." Khương Ngọc Châu dựa vào khung cửa xem náo nhiệt.
Lúc Đại tẩu cãi nhau, nàng đã nghe thấy hết rồi.
To tiếng như vậy, ai mà không nghe thấy chứ.
"Ngọc Châu à, tối nay vẫn là con nấu cơm nhé, để mẹ con nghỉ ngơi, bà ấy già rồi."
Lão gia t·ử giật thót tim.
Vợ Lão tam này, tự nhiên khác thường ắt có yêu.
"Ba, nấu cơm thì được thôi, nhưng không thể để con cứ bỏ tiền túi mãi được."
"Chẳng lẽ con nuôi cả một đám người, bây giờ con tiêu toàn tiền hồi môn mẹ con cho thôi đấy."
"Nghe ra thì cũng chẳng hay ho gì!"
"Dầu muối mắm giấm, các loại gia vị, cả bột mì nữa... đều là con bỏ thêm tiền mua."
"Chỉ có mỗi gạo thô, chẳng có tí lương thực tinh nào, con không làm được món gì ngon đâu."
Khương Ngọc Châu không phải là không so đo, mà là chưa đến lúc tính toán.
Bây giờ chính là thời điểm thu lưới.
Dù sao nàng cũng không chịu thiệt thòi.
Đồng ý thì đương nhiên càng tốt, có thể ăn uống quang minh chính đại, không đồng ý thì thôi, chính nàng vụng trộm ăn.
"Còn đòi tiền ta, cái bánh bao kia ta còn chẳng kịp thấy mặt mũi nó thế nào!" Hứa lão thái thái tức giận quay đi.
"Mẹ, chân giò kia có phải không vào bụng mẹ không?"
"Kia... Chẳng phải là người ta biếu à!"
"Con tiêu tiền mua đồ thì người ta mới biếu chứ, không thì người ta dựa vào cái gì mà biếu nhiều chân giò thế, người ta ngốc à?"
"Con đi bảo người ta biếu con một cái xem?"
Khương Ngọc Châu oán giận khiến Hứa lão thái thái trừng mắt mà không có cách nào.
Lão gia t·ử trầm mặc một hồi rồi nói, "Lão bà t·ử, bà đi lấy cho vợ Lão tam năm tệ, dạo trước đều là vợ Lão tam mua đồ."
"Sau này nếu mua đồ ăn cho cả nhà, cứ báo cho bà."
Lão gia t·ử nghĩ lại, vợ Lão tam này, giảo hoạt thật.
"Ấy da, thế thì tạ ơn ba, tối nay muốn ăn gì để con làm." Khương Ngọc Châu vui vẻ đáp ứng.
Đây chính là cái lợi của c·ô·ng quỹ ăn uống. Tuy rằng có hơi vất vả, nhưng mình thích ăn gì thì ăn nấy.
"Khụ khụ... Kia, Ngọc Châu à, nhà mình không được dư dả như nhà mẹ đẻ con, vẫn nên tính toán một chút, dù sao điều kiện có hạn." Lão gia t·ử không yên tâm dặn dò một câu.
Ông sợ bao nhiêu của cải này, đều bị nàng tiêu hết sạch.
Các con trai còn chưa cưới vợ, con gái còn chưa gả chồng đấy.
"Ba yên tâm đi, con biết chừng mực."
Thực ra Khương Ngọc Châu đã tính kỹ, một đám người này ăn mặc tiêu dùng, hoàn toàn có thể thoải mái hơn chút nữa.
Khổ nỗi có Hứa lão thái thái, bà bà nàng quá keo kiệt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận