70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu

70 Ta Thành Nữ Chủ Cực Phẩm Tam Tẩu - Chương 64: Ly biệt (length: 9120)

Buổi tối, Hứa Lỗi cùng Khương Ngọc Châu thu dọn đồ đạc trong phòng, đợi ở Khương gia mấy ngày cũng nên trở về.
"Đại tỷ kia... Ngươi đưa cho chút tiền đi, ngày mai chúng ta sẽ đi."
Đại tỷ phu xảy ra chuyện như vậy, theo lý thuyết bọn họ nên mua chút đồ, nhưng ngày mai bọn họ phải về nhà rồi.
Khương Ngọc Châu gật đầu, "Được."
Khương Ngọc Phân cùng Vương Toàn trở về Khương gia, ở tại phòng phía tây chính phòng.
Khương phụ cùng Khương mẫu ở phòng phía đông.
Khương Ngọc Tú cùng Khương mẫu ở cùng nhau, Lão ngũ Khương Đào cùng Đại ca Khương Bằng ở cùng nhau.
Khương Ngọc Châu gõ cửa phòng.
"Ngọc Châu, vào ngồi." Đại tỷ thấy là Tam muội, vội vàng kéo người vào.
"Tam muội." Vương Toàn tựa vào trêи g·i·ư·ờ·n·g, bên cạnh là cháu ngoại gái Trân Trân.
"Đại tỷ phu, ngươi đừng động, cứ nghỉ ngơi đi, ta cùng Đại tỷ nói mấy câu rồi đi."
"Ừ."
Vương Toàn biết, lần này ít nhiều gì em vợ và muội phu cũng giúp đỡ.
Nhưng hắn không giỏi ăn nói, cũng không biết nói gì để cảm ơn.
"Đại tỷ, ta nói ngắn gọn thôi."
"Ta cùng Hứa Lỗi ngày mai phải đi rồi, Hứa Lỗi không mấy ngày nữa cũng phải về đơn vị, ngươi cùng đại tỷ phu cứ an tâm ở đây, ta cũng không kịp mua cho các ngươi thứ gì, đây là 30 đồng, ngươi cầm lấy, chút lòng thành của tiểu muội."
"Sao được, ngươi mau cầm lại, Đại tỷ sao có thể lấy tiền của ngươi!"
"Vốn Đại tỷ đã rất ngại khi hai người vất vả trở về một chuyến, chỉ toàn lo dọn dẹp cục diện rối rắm cho chúng ta."
Khương Ngọc Phân vốn rất ngượng ngùng, tiểu muội khó khăn lắm mới về một chuyến, chỉ toàn bận việc của bọn họ.
Đến cả nghỉ ngơi cũng không được.
"Đại tỷ, tỷ nói gì vậy, chuyện này ai cũng không muốn p·h·át s·i·n·h, muội còn thấy may mắn đó, ít nhất muội trở về cũng có tác dụng." Khương Ngọc Châu t·r·ả·i q·u·a mấy ngày ở cùng người nhà, k·é·o gần lại khoảng cách giữa mọi người.
Mỗi nhà mỗi cảnh.
Có nhà nào mà luôn thuận buồm xuôi gió đâu.
"Đại tỷ cám ơn ngươi, nhưng tiền này Đại tỷ không thể nhận." Khương Ngọc Phân đẩy tiền trả lại.
"Khách khí với muội muội làm gì, tiền này là cho tỷ phu cùng Trân Trân mua chút đồ ăn ngon bồi bổ cơ thể, tỷ cũng vậy, đừng thiệt thòi cho bản thân, muội đi đây."
Khương Ngọc Châu trực tiếp nh·é·t tiền vào túi áo Khương Ngọc Phân, rồi rời đi.
"Cái này. . ."
Khương Ngọc Phân nhìn theo bóng lưng em gái rời đi, lau nước mắt.
Lấy ra 30 đồng tiền tiểu muội cho từ trong túi, vừa k·h·ó·c vừa cười.
Con bé này, trưởng thành rồi, có thể làm chỗ dựa cho tỷ mình rồi.
"Ngọc Phân, đều tại ta vô dụng."
"Ngươi yên tâm, đợi ta khỏe lại, ta nhất định sẽ cố gắng c·ô·n·g t·á·c, để hai mẹ con được s·ố·n·g cuộc s·ố·n·g tốt đẹp."
Vương Toàn rất cảm kích nhà nhạc gia.
Họ không gh·é·t bỏ hắn, còn nguyện ý tiếp nh·ậ·n hắn.
Hắn sẽ không nói gì, nhưng trong lòng nhớ kỹ, sau này nhất định phải đối xử tốt với họ gấp bội.
"Ừ, ta tin ngươi."
Khương Ngọc Châu rời khỏi phòng Đại tỷ, vào phòng Khương phụ Khương mẫu.
"Ngọc Châu à, con vừa đi chỗ Đại tỷ con hả?" Khương mẫu đoán được con gái định làm gì.
"Dạ."
"Ba, mạ, con và Hứa Lỗi ngày mai phải..."
Chưa đợi Ngọc Châu nói xong, Khương mẫu đã đỏ mắt.
"Ôi mẹ ơi, đừng k·h·ó·c mà, con cũng đâu phải không trở lại nữa, đợi con rảnh, con sẽ về thăm mọi người."
Khương Ngọc Châu vội vàng lau nước mắt cho Khương mẫu.
"Thế thì có giống nhau đâu, con lại không giống Đại tỷ con, ở gần, bây giờ lại càng không phải lo lắng."
"Con gả xa như vậy, có việc mẹ cũng không biết."
Khương mẫu vừa nghĩ đến chuyện Tam nữ nhi gặp chuyện như chuyện của Đại nữ nhi, bà muốn giúp cũng không được.
Đến khi bọn họ đi rồi thì cơm canh cũng nguội hết cả rồi.
"Ối giời ơi, mẹ còn lo cho con á, mẹ nên lo cho nhà Lão Khương mới phải, con mà không cho nhà Lão Khương long trời lở đất thì không phải tính cách của con." Khương Ngọc Châu ôm lấy Khương mẫu.
"Phì!"
"Cái con bé này!"
"Con đừng quá đáng kẻo lại thiệt thân thì sao?"
"Không được thì con về đây, chớ có liều m·ạ·n·g c·ứ·n·g r·ắ·n, phòng của mẹ để lại cho con."
Con đi ngàn dặm mẹ lo.
Dù Khương Ngọc Châu tính tình xông xáo, bà cũng sẽ lo con chịu ấm ức.
"Ổn thôi mà, con hẹn rồi đó nha, lần sau con về mà phòng bị chiếm thì đừng trách con."
Khương Ngọc Châu cố ý trêu chọc.
"Cái con nha đầu c·h·ế·t tiệt này, sắp đi còn chọc ta!" Khương mẫu vỗ vào lưng con gái.
"Con đi rồi, không có ai đùa cho mẹ vui, đừng nhớ con quá đó nha!"
"Được rồi, con đi đi."
Khương Ngọc Châu cười rời khỏi phòng Khương mẫu, vừa hay thấy Khương Ngọc Tú từ phòng Đại tỷ đi ra.
Hai người không ai nói gì.
Khương Ngọc Châu đi thẳng.
Khương Ngọc Tú nhìn theo bóng lưng em gái, muốn mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng không nói ra.
Khương Ngọc Châu đoán chắc là giống như mình, đi thăm đại tỷ phu.
Quả thật là như vậy, Khương Ngọc Tú tuy không có Khương Ngọc Châu nhiều tiền, nhưng cũng đưa cho Đại tỷ 20 đồng.
Tỷ phu xảy ra chuyện lớn như vậy, hơn nữa hai người có thể nói là trắng tay ra đi, đúng là lúc cần tiền, tiền nong vẫn là thiết thực nhất.
Còn có Khương Bằng, cũng đưa cho Đại tỷ 20 đồng.
20 đồng này đối với cả hai không phải là số tiền nhỏ.
Tuy họ đều có c·ô·n·g t·á·c, nhưng mỗi tháng đều phải nộp cho nhà mười đồng tiền ăn.
Số còn lại mới là tiền của mình.
Khương mẫu không phải loại người cứ phải lấy tiền của con.
Từ khi chúng đi làm có lương, cả hai đều muốn đưa tiền cho Khương mẫu giữ, nhưng Khương mẫu không muốn.
Chỉ cần mỗi tháng mười đồng tiền ăn.
Tiền mình k·i·ế·m được thì tự mình tích góp.
Khương phụ Khương mẫu lương đều cao, nhất là Khương phụ, một người làm bằng ba bốn người, nên mới có điều kiện ăn uống như vậy.
Khương Ngọc Châu nhìn đồ Khương mẫu chuẩn bị cho mình, vốn luôn thích trêu đùa, cũng đỏ mắt.
Quả nhiên ở nhà mẹ đẻ và ở nhà chồng là hai chuyện khác nhau.
Mẹ ở nhà mẹ đẻ chỉ sợ con gái ăn không đủ.
Mẹ chồng thì sợ con dâu ăn nhiều.
"Mẹ, mẹ tốt quá!" Khương Ngọc Châu ôm Khương mẫu.
"Con ngốc, nhớ thường xuyên viết thư cho mẹ, có chuyện gì thì nói với mẹ, thiếu tiền cũng nói với mẹ."
"Mấy hôm nữa mẹ rảnh sẽ chuẩn bị cho con chút vải vóc gửi qua, nhà mình thích mặc quần áo đẹp, cứ tùy t·i·ệ·n mặ·c, mẹ tạo điều kiện cho con."
Khương mẫu ôm c·h·ặ·t lấy tam nữ nhi.
Đây là đứa con ở xa mình nhất.
Sao bà có thể không lo lắng cho được.
"Dạ."
"Được rồi, để cho con lên xe đi."
Khương phụ kéo Khương mẫu ra, tiện tay nh·é·t vào túi áo Khương Ngọc Châu một cái khăn tay bọc một gói nhỏ.
"Ba!"
"Mau lên xe đi!" Khương phụ đẩy con gái và con rể lên xe.
Hứa Lỗi che chở Khương Ngọc Châu tìm được chỗ ngồi, hạ cửa kính xuống, "Ba mẹ, hai người bảo trọng nhé!"
Tít tít tít...
Tiếng còi tàu vang lên càng lúc càng gấp gáp, bắt đầu di chuyển.
"Nhớ viết thư thường xuyên nhé!" Khương mẫu dặn dò.
"Dạ, con biết rồi."
Khương Ngọc Châu vẫy tay với người nhà họ Khương.
Bóng người càng lúc càng nhỏ dần.
Khương Ngọc Tú đột nhiên đứng dậy đ·u·ổ·i th·e·o xe lửa, la lớn, "Tam muội, thật x·i·n l·ỗ·i!"
Khương Ngọc Châu nhìn Khương Ngọc Tú đang chạy theo, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Cái Khương Ngọc Châu Tam muội của ngươi... Mãi mãi không về được nữa rồi.
Khi còn trẻ, chúng ta hay tính toán chi ly, nhưng khi tuổi tác và kinh nghiệm tăng lên, bạn sẽ phát hiện ra rằng những thứ bạn từng để ý chẳng là gì cả.
Buông bỏ những tính toán nhỏ nhặt, thản nhiên đối diện với cuộc sống muôn màu, đó mới là điều chúng ta nên làm.
Khương Ngọc Châu vẫy tay.
"Tạm biệt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận