Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc Giả Trai Trong Truyện Về Esports

Chương 76

Hạ Thanh: 【 Cảm ơn Lục Tổng. 】 Nàng gần như là nhảy chân sáo đi qua phòng khách, vứt hết mọi bối rối ra sau đầu, miệng nhỏ ăn xong một miếng thì đột nhiên dừng lại.
Hắn làm thế nào biết bọn hắn muốn mua sầu riêng? Ban đầu Lưu Dật định tối mới mua, buổi trưa chẳng mấy ai có tâm trạng đi cửa hàng hoa quả.
Có lẽ là Lưu Bách Dục nói với hắn đi, Hạ Thanh yên lòng xử lý hết một đĩa thịt sầu riêng, thơm ngọt mềm mại, độ chín vừa vặn.
Dưới lầu, Lưu Dật mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm vào thịt sầu riêng trước mắt.
“Đội trưởng, sao ngươi không ăn? Thơm lắm.” Dương Cao Phi đang ăn ngon lành, phát hiện sắc mặt Lưu Dật trầm xuống, cũng không động đến thịt sầu riêng.
“Ngươi không cần để dành cho Hạ Thanh đâu, Lục Tổng chắc chắn sẽ không bạc đãi nàng.” Liễu Tiêu Thụ cho rằng hắn đang lo lắng cho Hạ Thanh, liền khuyên nhủ.
“Các ngươi ăn đi.” Lưu Dật khoanh tay xoay người đi vào phòng.
Để lại mấy người hai mặt nhìn nhau, sao càng nói sắc mặt lại càng trầm xuống thế?
Chương 52:
“Đội trưởng sao thế? Đây là?” Lục Đức không rõ lắm.
Liễu Tiêu Thụ cũng đầy đầu dấu chấm hỏi, tại sao Lục Tổng mua sầu riêng về, đội trưởng lại hậm hực?
“Ghen thôi mà.” Dương Cao Phi thuận miệng nói một câu, trúng ngay chân tướng.
“A? Ghen cái gì?” Liễu Tiêu Thụ trừng lớn mắt, không ngờ từ ‘ghen’ này lại có thể dùng cho đội trưởng và Hạ Thanh.
“Còn có thể là cái gì nữa? Đội trưởng vừa nói muốn mua cho Hạ Thanh, quay đi quay lại... Lục Tổng đã mua rồi, thật chu đáo, thế này chẳng phải làm nổi bật... đội trưởng của chúng ta không có cái kia à...” Dương Cao Phi liếc mắt về phía phòng Lưu Dật.
Liễu Tiêu Thụ vừa ăn thịt sầu riêng vừa ngẫm lại, đúng là có lý đó, nhưng hắn không thể nào hiểu được: “Lục Tổng mua không tốt sao? Tiết kiệm được một khoản tiền mà.”
“Đội trưởng của chúng ta có thiếu tiền đâu mà tiết kiệm, với lại, Hạ Thanh kia chính là đại công thần của Hoàng Cốc, chẳng lẽ không được hầu hạ tốt một chút sao? Lục Tổng nói cho cùng vẫn là... người ngoài.” Hai chữ cuối cùng Dương Cao Phi nói cực nhỏ.
Liễu Tiêu Thụ gật đầu lia lịa, cho rằng hắn nói rất có lý, ăn xong miếng thịt sầu riêng này hắn nói: “Nếu đã như vậy, vậy ta phải dùng hành động ủng hộ đội trưởng, không ăn nữa.” Lời này còn cố ý nói thật to, chỉ sợ không truyền được vào phòng Lưu Dật, nhưng thật ra hắn không biết, phòng ở đây cách âm cực tốt, đúng là không truyền vào được.
Lục Đức lập tức bê đĩa trái cây trước mặt hắn về phía bàn mình: “Ngươi không ăn thì ta ăn.” Hắn còn đang chê ít đây này.
“Ấy, ta nói đùa thôi, sao ngươi lại tưởng thật vậy.” Liễu Tiêu Thụ vốn khá keo kiệt, tiền thì có đấy, nhưng thứ này không hề rẻ, thỉnh thoảng hắn mới bỏ tiền túi ra tự mình ăn một mình.
Rồi lại đưa tay giật lại đĩa trái cây trước mặt Lục Đức.
Bộ Lệ nãy giờ không nói gì, ăn hai miếng liền thấy không còn khẩu vị, cũng trở về phòng.
“Rõ ràng vào Top 32 rồi, sao đứa nào đứa nấy trông không vui vẻ mấy vậy.” Thật là kỳ lạ, Liễu Tiêu Thụ lẩm bẩm.
Trên lầu, Hạ Thanh ăn xong về phòng tắm rửa rồi ngủ một giấc trưa, đợi nàng tỉnh giấc, đã là chạng vạng tối, bên ngoài hoàng hôn đã nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Ra khỏi giường đánh răng rồi xuống lầu, tối nay Lưu Bách Dục nói sẽ cùng đi ăn lẩu nồi sắt, tối về còn có sầu riêng ăn, nàng rất dễ thỏa mãn, nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc ngập tràn.
Còn chưa ra khỏi cửa phòng, điện thoại liền vang lên, lấy di động ra xem, màn hình hiển thị người gọi là Hạ Bân.
Đoán chừng lại là chuyện liên quan đến Hạ Lạp Lan, Hạ Thanh không định nghe máy, liền cúp điện thoại.
Hạ Bân thấy nàng cúp máy, tức giận vô cùng, đứa con ruột này còn không bằng đứa nuôi lớn bên cạnh từ nhỏ, không chỉ không hiểu chuyện mà còn không có kiến thức.
Hắn lại liên tiếp gọi mấy cuộc nữa, Hạ Thanh rất phiền hắn, muốn cho hắn vào danh sách đen, nhưng lại nghĩ đến cha mẹ ruột và cha mẹ nuôi sợ sẽ tìm đến mình, vì muốn bớt phiền phức, nàng đành bắt máy.
“Tại sao lại cúp máy của ta?” Hạ Thanh nói: “Tại sao cúp máy chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết sao? Tìm ta có chuyện gì.”
“Ngươi..., Lạp Lan mấy ngày nữa muốn tham gia yến tiệc, ngươi có rảnh thì đi cùng nàng, nhưng lễ phục của ngươi chúng ta sẽ sắp xếp.” Hạ Bân nghĩ không thể để nàng lấn át Lạp Lan.
Hạ Thanh thẳng thừng từ chối: “Không đi.”
“Tại sao không đi? Trước kia không phải ngươi thích nhất đi dự tiệc sao? Bây giờ cho ngươi cơ hội, ngươi lại không đi, lát nữa lại nói chúng ta không công bằng với Lạp Lan...” Hạ Bân sắp bị đứa con gái ngỗ nghịch này làm tức chết rồi.
Hạ Thanh cười lạnh: “Còn cần ta phải nói là không công bằng sao? Ngay cả lễ phục dự tiệc cũng muốn các ngươi tự mình chọn, chỉ sợ ta lấn át con gái cưng của các ngươi, những chuyện khác còn cần ta phải nói ra à?”
“Không giống, kiến thức của ngươi và Lạp Lan không giống nhau, nàng từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh khác biệt, ngươi... ngươi nhìn lại ngươi bây giờ xem, có điểm nào so được với Lạp Lan.” Vẫn không quên hung hăng dè bỉu nàng.
Nguyên chủ trước kia chính là bị cha mẹ ruột dè bỉu từng câu từng chữ, khiến nàng ngày càng tự ti, đầu cũng không ngẩng lên được.
“Con người ta thế nào không phải do ngươi nói là được, ngươi đang tìm cớ vụng về cho sự bất công của các ngươi đối với Lạp Lan mà thôi. Các ngươi có ngụy biện thế nào cũng không thể xóa đi hành vi quá đáng đối với con gái ruột của mình.” Hạ Thanh tỏ rõ nàng không chấp nhận bất kỳ sự thao túng tâm lý (PUA) nào, nàng cực kỳ ổn.
“Ngươi... ngươi nói chuyện sao lại trở nên khó nghe như vậy?” Hạ Bân tức đến mức giọng cũng lớn hơn.
“Ta chỉ khó nghe với các ngươi thôi.”
“Ngươi! Được lắm! Ngươi muốn đi hay không cũng phải đi, Lạp Lan ưu tú như vậy, trên tiệc tối sẽ có không ít con em nhà giàu đến bắt chuyện, nếu Lạp Lan thấy ai hợp ý, những người khác đến bắt chuyện thì ngươi phải thay nàng ngăn lại.” Hạ Bân không cho rằng đám con em nhà giàu có giáo dưỡng kia sẽ thích loại mỹ nhân thùng rỗng kêu to như nàng, hơn nữa còn định dặn thợ trang điểm hóa trang cho nàng xấu đi một chút.
Hạ Thanh thật sự thấy đau lòng thay cho nguyên chủ, có loại cha mẹ ruột thế này, thật đáng buồn đáng tiếc.
“Ta có người cha như ngươi, thật muốn thay hết máu trên người mình đi.” Giọng Hạ Thanh lạnh như băng.
Có lẽ Hạ Bân không ngờ nàng lại nói như vậy, cứ thế sững sờ tại chỗ.
“Sau này đừng gọi điện thoại cho ta nữa, lần trước ta đã nói rõ ta và nhà họ Hạ các ngươi đoạn tuyệt mọi quan hệ và qua lại, đề nghị các ngươi chuyên tâm đi tìm người làm nền phụ trợ cho Hạ Lạp Lan, chứ đừng tìm ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận