Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc Giả Trai Trong Truyện Về Esports

Chương 16

“Người chơi kia nhặt được món hời nhỏ, để ta xem nào, có phải là người bạc đó không?” Liễu Tiêu Thụ cứ nhớ mãi người bạc thần bí mà hắn thấy hôm nay.
Lưu Bách Dục thờ ơ: “Đừng thấy ai cũng giống nàng, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.” “Nhưng mà, trực giác của ta lại mách bảo như vậy?” Liễu Tiêu Thụ tỏ ra hứng thú với người bạc thần bí, rất muốn biết nàng rốt cuộc là tài khoản phụ của đội viên câu lạc bộ nào, nhưng lại buồn rầu vì tìm không thấy nàng.
“Đừng có đoán mò, trên đời này lấy đâu ra nhiều chuyện trùng hợp như vậy.” Lưu Bách Dục tò mò thì tò mò, nhưng đó chẳng qua chỉ là hoàn thành một nhiệm vụ mà cường giả không thèm để mắt tới thôi, cũng không quan trọng lắm.
Về phần người bạc lần trước đoạt được khu V, hắn rất muốn chiêu mộ đối phương vào Hoàng Cốc, bồi dưỡng một thời gian nhất định có thể góp sức cho Hoàng Cốc, đáng tiếc không liên lạc được.
“Long Tường Mạch? Nhiệm vụ này hình như có từ rất sớm rồi.” Bộ Lệ vừa đi ra khỏi phòng huấn luyện vừa nói.
“Hai, ba năm trước thì phải.” Lưu Dật nói.
“Hít... các ngươi nói người đó đang nghĩ gì? Tại sao lại muốn công lược nhiệm vụ đã qua lâu như vậy?” “Ai biết được, không đi theo lối thường.” Lưu Dật cắt ngang cuộc nói chuyện của họ: “Phối hợp ở khu A mới rất tệ, lát nữa tập trung huấn luyện.” Mấy vị đội viên bao gồm cả Bộ Lệ sắc mặt đều ảm đạm, bị mười câu lạc bộ lớn áp chế, bọn hắn không tạo ra được chút sóng gió nào, thất bại hoàn toàn.
Về phần Lục Căng giành được khu A mới, không ai thấy bất ngờ cả, với thực lực của hắn, khu A ngoài hắn ra thì không thể là ai khác.
Trên bàn ăn không khí nặng nề, Hạ Thanh yên lặng ngồi ăn cơm trong góc, tâm trạng Lưu Bách Dục cũng không tốt lắm, cúi đầu suy nghĩ làm sao bố trí chiến thuật mới.
Buổi chiều Lưu Bách Dục đề nghị để đội viên nghỉ ngơi một tiếng rồi huấn luyện tiếp, nghỉ ngơi tốt mới có thể phát huy trình độ cao.
Lưu Dật phiền muộn đứng ở ban công hút liền mấy điếu thuốc, rõ ràng là đang mang tâm trạng.
Các đội viên lên lầu ba, Lưu Bách Dục đi ra ban công nói chuyện với hắn, Hạ Thanh không ngủ được, cũng ra ban công lầu ba hóng gió.
Vô tình cúi đầu nhìn thấy Lưu Dật hất tay Lưu Bách Dục đang khoác trên vai hắn ra, vẻ mặt lạnh lùng biến mất khỏi ban công.
Lưu Bách Dục một mình đứng trên ban công nắm chặt nắm đấm, rất lâu sau mới buông tay ra, thở dài một tiếng.
Xem ra cuộc nói chuyện giữa hai người không hề vui vẻ, cả hai đều đang chịu áp lực khác hẳn người thường, không muốn để Hoàng Cốc phải đóng cửa.
Hạ Thanh rời khỏi ban công, lúc này cố gắng không làm phiền hắn, về phòng nằm ngửa mặt nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng.
Hiện giờ nàng nghĩ gì cũng vô dụng, chuyện của Hoàng Cốc không đến lượt nàng phải bận tâm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ Long Tường Mạch, tài khoản cấp một cũng đã lên cấp hai.
Tuy nói nàng là dự bị của Hoàng Cốc, giải đấu nhập vi sắp tới không có phần của nàng, chỉ có thể đứng một bên xem.
Buổi chiều tập huấn, ngay cả Lưu Bách Dục cũng không dám để nàng vào phòng huấn luyện, Lưu Dật vẻ mặt u ám, không ai dám chọc vào hắn.
Mấy người Liễu Tiêu Thụ có nỗi khổ không nói nên lời, bọn hắn cho rằng đây không phải vấn đề của mình, mà là do thực lực giữa đội trưởng và đội viên Hoàng Cốc chênh lệch quá lớn, có sự đứt gãy, không đủ sức hỗ trợ Lưu Dật lật kèo, dường như chiến thắng chỉ là chuyện của một mình Lưu Dật.
Hạ Thanh bị lãng quên, một mình online ở góc đại sảnh. Trước bữa trưa, hệ thống nhắc nhở nàng tìm kiếm kỹ năng “Dục hỏa trùng sinh”.
Vừa có thể tăng điểm kinh nghiệm, lại có thể có được kỹ năng mới, cớ sao mà không làm?
Click lại vào thông báo, nhiệm vụ trên cùng là tìm kiếm phượng hoàng ẩn giấu, đồng thời đánh bại nó, kỹ năng Dục hỏa trùng sinh hẳn là ở đó.
Chỉ là độ khó tăng lên, nhiệm vụ Long Tường Mạch còn có thể tìm kiếm manh mối giữa núi non sông nước, còn bản đồ Đoạt Bá rộng lớn thế này, bảo nàng làm sao tìm được một con phượng hoàng ẩn giấu?
Lại không muốn lãng phí kỹ năng kiếm được, Hạ Thanh vẫn rất mong chờ cảnh tượng cả hai hợp nhất.
Ngay lúc nàng chuẩn bị vào game, phòng huấn luyện phát ra tiếng gầm giận dữ, tiếng nhạc trong tai nghe cũng không át nổi.
Hạ Thanh tháo tai nghe xuống, bước chân ngập ngừng đi đến cửa phòng huấn luyện.
Tất cả đội viên đều cúi đầu, bầu không khí hạ xuống điểm đóng băng.
Gương mặt xinh đẹp của Lưu Dật lạnh lẽo vô cùng, mất đi Trần Hạo, giống như mất đi trợ thủ đắc lực, đội ngũ hoàn toàn không gánh nổi nữa.
Hắn bỏ tai nghe xuống, thở dài một hơi: “Xin lỗi.” Nói xong, nhanh chân rời khỏi phòng huấn luyện, lướt qua Hạ Thanh.
Vẻ mặt Lưu Bách Dục như sắp khóc đến nơi, từ phòng huấn luyện lao ra đuổi theo Lưu Dật.
“Lưu Dật, ngươi bình tĩnh lại chút...” Dưới lầu, Lưu Dật lái chiếc xe thể thao của hắn rồ máy “Oanh” một tiếng rời đi, để lại Lưu Bách Dục một mình đứng ở cửa chính, thất thần nhìn chiếc xe thể thao biến mất khỏi tầm mắt.
Trong phòng huấn luyện, Hạ Thanh nhìn Liễu Tiêu Thụ đang an ủi đội viên kia, khoác vai hắn nói: “Đội trưởng gần đây áp lực quá lớn, ngươi... đừng để trong lòng.” “Hắn áp lực lớn, chẳng lẽ áp lực của ta không lớn sao? Trần Hạo đi thì đi rồi, dựa vào cái gì mà nổi giận với ta?” Bộ Lệ rõ ràng đứng về phía Lưu Dật: “Trận đấu mới bắt đầu bao lâu? Ngươi đã bị boss đánh còn tàn máu, cứ thế này thì vượt qua giải đấu nhập vi cũng khó khăn.” “... Ta chẳng phải nghĩ rằng đội trưởng sẽ che chở ta, nên nhất thời chủ quan sao.” “Sao ngươi còn có thể ỷ lại vào đội trưởng được, đây là điều tối kỵ!” Bộ Lệ không ngờ đội viên Hoàng Cốc lại tồn tại vấn đề nghiêm trọng như vậy, thiếu kinh nghiệm có thể rèn luyện, nhưng khi gánh nặng của cả đội đều đặt lên vai người đội trưởng, đó chính là tai họa ngập đầu, trừ phi có được cường giả thực lực đáng sợ như Lục Căng.
Đội viên bị chỉ trích lần nữa không phục nói: “Hắn là đội trưởng, ta không dựa vào hắn thì dựa vào ai...” hắn cảm thấy mình không sai.
Bộ Lệ ôm trán, Hoàng Cốc vốn dĩ vẫn còn hy vọng, từ khi Trần Hạo rời đi, mâu thuẫn không ngừng nảy sinh, Lưu Dật không thể chấp nhận việc tất cả đội viên đều dựa dẫm vào hắn “đơn đả độc đấu”, thỉnh thoảng còn phải bảo vệ đội viên.
Một số đội viên cho rằng Trần Hạo rời đi không liên quan đến bọn hắn, là do Lưu huấn luyện viên không làm tốt vị trí của mình, không thể đổ lỗi lên đầu bọn hắn.
Trước đó hai bên đều đang nhẫn nhịn, bây giờ sau khi một người bùng nổ, tất cả đều bùng phát theo.
Bộ Lệ nhìn Hạ Thanh đang đứng ngoài cửa phòng huấn luyện, định nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại hóa thành tiếng thở dài.
Lưu Dật rời đi khiến các đội viên mất hết tâm trạng huấn luyện, lần lượt rời phòng huấn luyện ra phòng khách ngồi hờn dỗi.
Hạ Thanh trước nay luôn biết điều, nàng ở Hoàng Cốc vốn đã không được chào đón, lúc này mà lên tiếng có thể sẽ bị mắng thậm tệ.
Nàng đứng ở cửa phòng huấn luyện, do dự một chút rồi đi vào, đến trước máy tính của một đội viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận