Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc Giả Trai Trong Truyện Về Esports

Chương 37

"Đi ăn điểm tâm trước đã." Lưu Dật tìm được một gian cửa hàng bữa sáng, dẫn cả đoàn người đi vào trong tiệm.
Do thời tiết, trong tiệm cũng có chút vắng vẻ, may mà có mở điều hòa không khí. Hạ Thanh gọi món bánh cuốn trứng kiểu Quảng Đông, đợi ly sữa đậu nành nóng hổi nguội bớt.
Gần hiện trường thi đấu không có nhiều cửa hàng bữa sáng, lục tục các đội dự thi khác kéo đến, cửa hàng bữa sáng trở nên náo nhiệt.
Mặt tiền cửa hàng không lớn, cho nên ai nói chuyện hơi lớn tiếng một chút là cả tiệm đều có thể nghe được nhất thanh nhị sở.
Hạ Thanh nhấp một ngụm sữa đậu nành nhỏ để thử nhiệt độ. Bàn ở gần cửa ra vào có mấy người mặc đồng phục áo màu cam, mặt sau in dòng chữ “Không phải thắng không thể”, rất chói mắt.
Không phải thắng không thể? Trong ký ức của nguyên chủ chưa từng nghe nói qua đội ngũ này.
“Chúng ta sẽ bốc thăm trúng đội ngũ nào?” “Chỉ cần không đụng phải Thập đại câu lạc bộ, đội nào cũng được.” “Tốt nhất là có thể rút được Hoàng Cốc, mấy đội như Chiến Phủ ấy. Nếu thật sự như vậy, chứng tỏ lão thiên cũng đang cho chúng ta cơ hội.” “Hoàng Cốc bây giờ không có Trần Hạo, cũng chẳng khác gì mất đi một nửa trụ cột chính, nửa còn lại kia cũng chẳng trụ được bao lâu.” “Cũng chỉ có người tên Bộ gì đó là còn tàm tạm, những người khác đều bị Lưu Dật cản trở, không xoay sở được gì.” “Lưu Dật tự mình ngốc…”
“Bang!” một tiếng vang lên, tiếng bát đặt mạnh xuống bàn đã cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ. Mấy người bàn "Không phải thắng không thể" nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Lưu Dật cùng các thành viên Hoàng Cốc khác đang cố nén Nộ Ý trên bàn, tất cả đều cấm âm thanh.
“Lão bản, tính tiền.” Giọng Lưu Dật lạnh lùng như băng.
“Đến đây đến đây, người trẻ tuổi bớt giận, sáng sớm chớ vì người không liên quan mà thương tâm thương lá gan.” Lão bản là người khôn khéo, nghe là biết ngay mấy người bàn kia đang nói xấu người ở bàn này.
“Tạ ơn.” Lưu Dật nói lời cảm ơn với lão bản, đồng thời thanh toán tiền bữa ăn.
Hạ Thanh nhìn cả bàn người vừa tức giận vừa thiếu tự tin, lại nhìn sang vẻ mặt có chút đắc ý của mấy người bàn ở cửa, nàng nhíu mày.
Đợi mọi người ra khỏi cửa hàng bữa sáng, nàng gọi họ dừng lại.
Lưu Dật và Bộ Lệ nghiêng người nhìn nàng, mấy người Liễu Tiêu Thụ lộ vẻ không kiên nhẫn.
“Đám người ‘Không phải thắng không thể’ kia, thực ra lúc vào cửa hàng bữa sáng đã nhìn thấy chúng ta rồi. Bọn họ đang cố ý chọc giận các ngươi đấy, đừng trúng chiêu.” Mặc dù phần lớn những gì họ nói là sự thật, nhưng thi đấu có một phần là so kè về tâm tính, nếu ngay từ đầu đã bị đội khác quấy nhiễu, các trận đấu tiếp theo rất dễ lòng sinh tạp niệm.
“Thao! Đám tiểu nhân hèn hạ đó!” Liễu Tiêu Thụ muốn xông vào tìm đám người "Không phải thắng không thể" để lý luận, lại dám đùa nghịch loại ám chiêu này.
Bộ Lệ giữ chặt hắn lại: “Ngươi làm gì vậy?! Muốn bị hủy bỏ tư cách tranh tài à?” “Bọn họ thật… chơi một tay công tâm kế thật đấy.” Dương Cao Phi tức giận tới mức nghiến răng kèn kẹt, những lời như vậy thật sự làm bọn họ khó chịu, bởi vì chúng đúng là sự thật… lời nói thật nhất đâm tâm.
“Giữ vững tâm tính, đừng để ý tới mấy lời đàm tiếu đó.” Lưu Dật biết vừa rồi mình đã không khống chế được cảm xúc, câu nói này cũng là đang khuyên chính hắn.
“Nghe đội trưởng.” Động tĩnh lúc này, giữa dòng người qua lại đã dẫn tới không ít ánh mắt dò xét.
Trước khi khởi hành, Lưu Dật nhìn Hạ Thanh thật sâu, người sau chỉ lo quan sát công trình kiến trúc gần đó, không hề chú ý đến hắn.
Quả không hổ là phe tổ chức có tiền, tổ chức tranh tài ở khu vực trung tâm, tốn kém chắc chắn không nhỏ.
Cả đoàn người đi vào hiện trường tranh tài chờ đợi rút thăm. Hạ Thanh ngồi dưới máy điều hòa không khí, thỉnh thoảng uống miếng nước, tiếp tục xem náo nhiệt.
Để đảm bảo công bằng, phương thức lựa chọn đối thủ trong tranh tài được quyết định bằng cách rút thăm.
Càng gần đến giờ rút thăm, đại sảnh tranh tài người càng lúc càng đông. Hiện trường rộng rãi, nếu không cẩn thận thật sự có thể không tìm ra nhà mình đội ngũ.
Liễu Tiêu Thụ và Dương Cao Phi ngày bình thường hay hì hì nhốn nháo, lúc này lại giữ im lặng, nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị tranh tài.
“Xin mời các đội tham dự tranh tài tiến vào nội tràng rút ra đối thủ thi đấu trận thứ nhất vòng nhập vi.” Phát thanh lặp lại nhiều lần, để phòng có đội không nghe thấy.
Hạ Thanh đứng người lên, đi theo sau Lưu Dật bọn họ đi vào nội tràng, bên trong địa phương rộng, người cũng đông.
Hiện trường tiếng ồn ào hỗn loạn, phía trước rút thăm có mấy đội ngũ nhìn quen quen, cũng có đội chưa từng nghe qua. Nàng tưởng Hoàng Cốc sẽ xếp tương đối phía sau, nào ngờ chưa đầy hai phút đồng hồ, nhân viên công tác của phe tổ chức phụ trách giám sát rút thăm đã hô Hoàng Cốc lên đi.
Lưu Dật thân là đội trưởng tự nhiên do hắn đại diện toàn bộ đội ngũ. Vẻ ngoài điển trai cùng dáng người của hắn dẫn tới không ít người chung quanh reo hò cho hắn.
Hạ Thanh cười bịt tai lại. Hoàng Cốc mặc dù thanh danh không lớn, nhưng danh khí của Lưu Dật vẫn rất vang dội, nếu không đã chẳng có nhiều câu lạc bộ như vậy tranh chấp lấy để đoạt hắn.
Bộ Lệ cùng Liễu Tiêu Thụ bọn họ rất đắc ý, đội trưởng bất kể ngoại hình hay thực lực đều hoàn toàn xứng đáng là bộ mặt đại diện, thân là đồng đội của hắn cũng được thơm lây.
Mặc cho chung quanh ồn ào thế nào, sắc mặt Lưu Dật vẫn như thường, không có làm ra phản ứng gì. Bước chân hắn dừng ở trước thùng rút thăm, đưa tay tiến vào miệng thùng.
Mấy giây sau, hắn từ trong thùng rút ra một tấm trang giấy được gấp lại. Hạ Thanh đứng chờ tại nguyên chỗ, chờ không nổi, Liễu Tiêu Thụ mấy người chen qua đám người thì bị nhân viên công tác ngăn cản.
“Các ngươi cứ ở chỗ này chờ lấy.” Lưu Dật mở ra trang giấy nhìn một chút, không nhìn ra thần sắc biến hóa, sau đó đưa cho nhân viên công tác.
“Hoàng Cốc Câu Lạc Bộ đối chiến đội ngũ Không phải thắng không thể.”
Nhân viên công tác đọc lên câu nói này thời điểm, Lưu Bách Dục vừa hay từ đám người chen vào, nghe được “Không phải thắng không thể đội ngũ” liền thở phào nhẹ nhõm. Tuy nói bây giờ thực lực song phương ngang tài ngang sức, nhưng dù sao cũng may mắn hơn là rút phải Thập đại câu lạc bộ.
Liễu Tiêu Thụ cùng Bộ Lệ mấy người hai mặt nhìn nhau, hai đội vừa mới kết thù kết oán liền đụng phải nhau.
Đội ngũ Không phải thắng không thể đang chờ đợi ở một bên, biểu lộ mỗi người đột nhiên biến thành nhẹ nhõm. Trước khi đứng dậy rời đi hiện trường rút thăm, họ còn hướng về phía Hoàng Cốc Câu Lạc Bộ bày ra một bộ mặt chế giễu, rõ ràng là đang miệt thị bọn họ.
“Xem cái bộ dạng đức hạnh kia của bọn hắn!” Quá khinh người! Dương Cao Phi chỉ có thể trừng mắt nhìn bóng lưng bọn họ, nói hai câu vô thưởng vô phạt.
Liễu Tiêu Thụ ngoài dự đoán không có tiếp lời, hắn nhìn hằm hằm đội ngũ Không phải thắng không thể biến mất tại cửa ra vào. Hạ Thanh nói đúng, không thể trúng chiêu số của bọn họ, nói nhảm nói lại nhiều cũng chỉ có thể là nói nhảm, trong quyết đấu giành được thắng lợi, không thể nghi ngờ là cách phản kích tốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận