Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc Giả Trai Trong Truyện Về Esports
Chương 104
Hạ Thanh đoán được bọn họ là vì chuyện này, chẳng phải Hạ Lãng hai ngày trước đã gửi tin nhắn đề cập với nàng, báo trước rằng bọn họ khẳng định sẽ có lúc chống đỡ không nổi, sau đó sẽ liều mạng gọi điện thoại cho nàng sao, chỉ là không ngờ ngày này đến nhanh như vậy.
“Người không chống đỡ nổi lại không phải ta, tìm ta vô dụng.” Nàng mặt không biểu cảm vừa nói vừa quay về phòng.
“Sao lại vô dụng! Gia gia của ngươi bây giờ trong mắt chỉ có ngươi, ngay cả đứa con trai này là ta cũng không thèm quản!” Nói đến đây, ý oán trách của Hạ Bân rất rõ ràng, còn về phần oán trách ai thì không biết được.
“Vậy ngươi còn không biết xấu hổ mà gọi điện thoại điên cuồng cho ta?” Hạ Thanh là dầu muối không ăn thua.
“Ngươi! Số tiền kia đến tiền tiêu vặt cho Lạp Lan còn không đủ...” Lời còn chưa dứt, Hạ Thanh giọng nhàn nhạt đáp trả: “Ngươi tìm Hạ Lạp Lan cầu xin gia gia ấy, tìm ta làm gì? Tiền của ta đều là tự ta kiếm, các người có cho ta đồng nào đâu.”
“...Chúng ta tháng này tiền không đủ tiêu, kể cả Lạp Lan, ngươi cứ thế thấy chết không cứu sao?” Cơn giận của Hạ Bân không ngừng bốc lên.
Hạ Thanh lòng vững như sắt: “Không có tiền thì đi kiếm đi chứ, ngươi gào với ta làm gì? Ngươi có nuôi ta ngày nào không?”
“Ngươi!” Hạ Bân sắp bị nàng làm tức chết, nhưng hiện tại chỉ có nàng mới có thể khuyên được lão gia tử.
Hắn nén giận nói tiếp: “Ngươi đi khuyên lão gia tử đi, bảo ông ấy đừng đóng băng (tài khoản) đối với Lạp Lan, Lạp Lan vô tội, ít nhất cũng phải cho Lạp Lan tiền tiêu vặt chứ.”
Hạ Thanh cười lạnh, chậm rãi nói: “Những lời này ngươi đi mà nói với gia gia, gọi cho ta vô dụng.” rồi trực tiếp cúp máy, lười nói nhảm với hắn nữa.
Nàng gửi tin nhắn cho Hạ Lãng, kể cho hắn biết những lời Hạ Bân nói với nàng, và việc cả ngày bị gọi điện làm phiền.
Hạ Lãng nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại di động, biết thời cơ đã đến, liền gửi cho nàng một đoạn tin nhắn thoại: “Được, ta biết rồi.”
Vốn dĩ hắn định ra tay sớm hơn, nhưng phẩm hạnh của Hạ Bân... rõ ràng là không đáng tin. Nếu đàm phán điều kiện, chắc chắn hắn sẽ lại quấy rầy Hạ Thanh, không chừng còn phái người tìm tung tích của nàng, thậm chí tự mình đi tìm nàng cũng có khả năng. Thẻ thì bị đóng băng, nhưng tìm một người không phải chuyện khó, dù sao người trả lương lại không phải Hạ Bân.
Lão gia tử cũng không thể đóng băng thẻ của nhà bọn họ mãi được. Để trừ bỏ hậu họa vĩnh viễn, hắn chỉ có thể đợi thêm chút nữa, đem những tài sản mà Hạ Bân có thể đã để lại cho Hạ Lạp Lan, toàn bộ đoạt về cho Hạ Thanh.
Cũng thuận tiện khống chế hoàn toàn vợ chồng Hạ Bân, sau này Hạ Thanh sẽ không cần phải chịu sự quấy rầy từ nhà bọn họ nữa.
Hạ Thanh gửi tới tin nhắn thoại, Hạ Lãng định thần lại, nhấn mở, giọng nói mềm mại của nàng truyền đến: “Ca, ca là tốt nhất.”
Hạ Lãng bất giác mỉm cười, mở tấm hình nàng gửi hôm trước ra. Trong ảnh là nàng chụp chung cùng đồng đội, đứng trên đài thi đấu cùng với tấm ảnh chụp chung có phụ đề “Tiến vào Top 8”.
Phóng to tấm hình, nụ cười rạng rỡ đập vào mắt, cười thật vui vẻ, nhớ nàng...
Hạ Thanh tắt màn hình di động, cầm quần áo vào phòng tắm, thoải mái ngâm mình trong bồn nước nóng, trút bỏ hết mệt mỏi.
Chỉ là trong đầu nàng thế nào cũng hiện lên gương mặt Lục Căng, và nụ hôn của hắn...
Vừa mới thất thần, nàng lập tức lắc đầu, sấy khô tóc, chuẩn bị lên giường đi ngủ. Ngày kia chính là trận tranh tài Top 8, hai ngày này cần phải dưỡng đủ tinh thần.
Chương 73:
Hạ Thanh nghĩ đến Top 8, cơn buồn ngủ tan đi một chút. Top 8 rất mạnh...
Không biết sẽ đụng phải câu lạc bộ nào. Các câu lạc bộ lọt vào Top 8 gồm có: Thương Vũ, Thần Quan, Tà Thần, Không Sợ, Hùng Bá, Thương Tuyệt, và cả Hoàng Cốc.
Trong Top 8, ngoại trừ Hoàng Cốc, tất cả đều thuộc top 10 câu lạc bộ hàng đầu, cho thấy bảng xếp hạng thực lực không hề có pha tạp.
Cái đầu nhỏ sắp nghĩ đến rối tung, nàng ngáp một cái rồi xoay người, cơn buồn ngủ lại ập đến, mặc cho nó bao phủ ý thức, chìm vào giấc mơ.
Một ngày trước trận đấu, Hạ Thanh mở cửa phòng từ sáng sớm, không thấy có người, yên tâm mở hẳn cửa phòng ra, đi vào phòng khách tản bộ.
Xác nhận Lục Căng tối qua đúng là chưa về, nàng tùy ý ăn chút trái cây rồi chạy xuống lầu ăn điểm tâm.
Cùng mọi người ăn điểm tâm vô cùng náo nhiệt xong, ngoại trừ lúc ra ngoài ăn cơm trưa, cả bọn ở lỳ trong phòng huấn luyện đến tận khuya. Hạ Thanh ngáp một cái đứng dậy. Vốn dĩ nàng muốn ngủ trưa, nhưng thấy mọi người tích cực như vậy, nàng cũng không tiện tỏ ra quá thảnh thơi.
Bây giờ còn chưa đến mười giờ, mí mắt nàng đã sắp không mở ra nổi. Đối với người quen ngủ trưa mà nói, thật không chịu đựng được.
“Ta lên lầu ngủ trước đây, các ngươi cũng ngủ sớm chút đi.” Hạ Thanh đứng dậy khỏi ghế, đi ra ngoài phòng huấn luyện.
“Ừ, ngủ ngon.” “Ngủ ngon.” Liễu Tiêu Thụ và mấy người khác chào nàng. Mọi người cũng đang thu dọn, chuẩn bị kết thúc buổi huấn luyện hôm nay.
Lưu Dật nhìn bóng lưng nàng, ánh mắt phức tạp, nhưng vẫn luôn cố nhịn, nhịn không đến gần nàng.
Hạ Thanh ngáp một cái, bước nhanh vào thang máy. Lên đến tầng lầu, vừa bước ra, bóng lưng cao lớn lạnh lùng ở cửa chính kia khiến cơn buồn ngủ của nàng lập tức tan biến.
Có lẽ nghe được tiếng động sau lưng, người đàn ông đang đẩy cửa ra, động tác tay hơi khựng lại một chút, rồi chậm rãi quay lại.
Hạ Thanh thấy dáng vẻ nho nhã, điềm tĩnh, cao quý không thể với tới của hắn, lại nghĩ đến lúc hắn hôn nàng từng bước xâm chiếm, nàng liền chột dạ, hoàn toàn không giống với vẻ bề ngoài của hắn.
“Lục Tổng.”
Hắn nhàn nhạt nói: “Khách sáo rồi, gọi tên ta.”
Bước chân Hạ Thanh chậm như rùa bò, cố tình đi chậm hết mức có thể, chính là muốn để hắn vào cửa trước, tránh lại bị hắn đè ra hôn.
“Khụ khụ... cái đó không hay lắm đâu.” nàng nói.
“Tùy ngươi.” Hắn nói vậy, nhưng bóng người vẫn không hề di chuyển.
Hạ Thanh đi vào cửa chính, người đàn ông phía sau khép cửa lại. Nàng muốn nhanh chóng về phòng mình, nhưng tay lại lần nữa bị bàn tay hắn giữ chặt. Nàng giãy giụa mấy lần, giống như mấy lần trước, đều không thoát ra được.
Lục Căng ôm lấy vòng eo thon của nàng, vẻ mặt bình tĩnh.
Hạ Thanh tưởng hắn lại định hôn mình, hai tay chống lên ngực hắn, giọng mềm đi: “Đừng..đừng hôn, ta chịu không nổi.”
Bàn tay đang giơ lên của người đàn ông hơi dừng lại giữa không trung, ánh mắt sắc bén vừa trầm xuống lại nặng trĩu, dường như đang kiềm chế cơn sóng lòng kinh động bị nàng vô tình khơi dậy. Mấy giây sau, hắn gỡ sợi lông tơ màu trắng trên tóc nàng xuống.
“Người không chống đỡ nổi lại không phải ta, tìm ta vô dụng.” Nàng mặt không biểu cảm vừa nói vừa quay về phòng.
“Sao lại vô dụng! Gia gia của ngươi bây giờ trong mắt chỉ có ngươi, ngay cả đứa con trai này là ta cũng không thèm quản!” Nói đến đây, ý oán trách của Hạ Bân rất rõ ràng, còn về phần oán trách ai thì không biết được.
“Vậy ngươi còn không biết xấu hổ mà gọi điện thoại điên cuồng cho ta?” Hạ Thanh là dầu muối không ăn thua.
“Ngươi! Số tiền kia đến tiền tiêu vặt cho Lạp Lan còn không đủ...” Lời còn chưa dứt, Hạ Thanh giọng nhàn nhạt đáp trả: “Ngươi tìm Hạ Lạp Lan cầu xin gia gia ấy, tìm ta làm gì? Tiền của ta đều là tự ta kiếm, các người có cho ta đồng nào đâu.”
“...Chúng ta tháng này tiền không đủ tiêu, kể cả Lạp Lan, ngươi cứ thế thấy chết không cứu sao?” Cơn giận của Hạ Bân không ngừng bốc lên.
Hạ Thanh lòng vững như sắt: “Không có tiền thì đi kiếm đi chứ, ngươi gào với ta làm gì? Ngươi có nuôi ta ngày nào không?”
“Ngươi!” Hạ Bân sắp bị nàng làm tức chết, nhưng hiện tại chỉ có nàng mới có thể khuyên được lão gia tử.
Hắn nén giận nói tiếp: “Ngươi đi khuyên lão gia tử đi, bảo ông ấy đừng đóng băng (tài khoản) đối với Lạp Lan, Lạp Lan vô tội, ít nhất cũng phải cho Lạp Lan tiền tiêu vặt chứ.”
Hạ Thanh cười lạnh, chậm rãi nói: “Những lời này ngươi đi mà nói với gia gia, gọi cho ta vô dụng.” rồi trực tiếp cúp máy, lười nói nhảm với hắn nữa.
Nàng gửi tin nhắn cho Hạ Lãng, kể cho hắn biết những lời Hạ Bân nói với nàng, và việc cả ngày bị gọi điện làm phiền.
Hạ Lãng nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại di động, biết thời cơ đã đến, liền gửi cho nàng một đoạn tin nhắn thoại: “Được, ta biết rồi.”
Vốn dĩ hắn định ra tay sớm hơn, nhưng phẩm hạnh của Hạ Bân... rõ ràng là không đáng tin. Nếu đàm phán điều kiện, chắc chắn hắn sẽ lại quấy rầy Hạ Thanh, không chừng còn phái người tìm tung tích của nàng, thậm chí tự mình đi tìm nàng cũng có khả năng. Thẻ thì bị đóng băng, nhưng tìm một người không phải chuyện khó, dù sao người trả lương lại không phải Hạ Bân.
Lão gia tử cũng không thể đóng băng thẻ của nhà bọn họ mãi được. Để trừ bỏ hậu họa vĩnh viễn, hắn chỉ có thể đợi thêm chút nữa, đem những tài sản mà Hạ Bân có thể đã để lại cho Hạ Lạp Lan, toàn bộ đoạt về cho Hạ Thanh.
Cũng thuận tiện khống chế hoàn toàn vợ chồng Hạ Bân, sau này Hạ Thanh sẽ không cần phải chịu sự quấy rầy từ nhà bọn họ nữa.
Hạ Thanh gửi tới tin nhắn thoại, Hạ Lãng định thần lại, nhấn mở, giọng nói mềm mại của nàng truyền đến: “Ca, ca là tốt nhất.”
Hạ Lãng bất giác mỉm cười, mở tấm hình nàng gửi hôm trước ra. Trong ảnh là nàng chụp chung cùng đồng đội, đứng trên đài thi đấu cùng với tấm ảnh chụp chung có phụ đề “Tiến vào Top 8”.
Phóng to tấm hình, nụ cười rạng rỡ đập vào mắt, cười thật vui vẻ, nhớ nàng...
Hạ Thanh tắt màn hình di động, cầm quần áo vào phòng tắm, thoải mái ngâm mình trong bồn nước nóng, trút bỏ hết mệt mỏi.
Chỉ là trong đầu nàng thế nào cũng hiện lên gương mặt Lục Căng, và nụ hôn của hắn...
Vừa mới thất thần, nàng lập tức lắc đầu, sấy khô tóc, chuẩn bị lên giường đi ngủ. Ngày kia chính là trận tranh tài Top 8, hai ngày này cần phải dưỡng đủ tinh thần.
Chương 73:
Hạ Thanh nghĩ đến Top 8, cơn buồn ngủ tan đi một chút. Top 8 rất mạnh...
Không biết sẽ đụng phải câu lạc bộ nào. Các câu lạc bộ lọt vào Top 8 gồm có: Thương Vũ, Thần Quan, Tà Thần, Không Sợ, Hùng Bá, Thương Tuyệt, và cả Hoàng Cốc.
Trong Top 8, ngoại trừ Hoàng Cốc, tất cả đều thuộc top 10 câu lạc bộ hàng đầu, cho thấy bảng xếp hạng thực lực không hề có pha tạp.
Cái đầu nhỏ sắp nghĩ đến rối tung, nàng ngáp một cái rồi xoay người, cơn buồn ngủ lại ập đến, mặc cho nó bao phủ ý thức, chìm vào giấc mơ.
Một ngày trước trận đấu, Hạ Thanh mở cửa phòng từ sáng sớm, không thấy có người, yên tâm mở hẳn cửa phòng ra, đi vào phòng khách tản bộ.
Xác nhận Lục Căng tối qua đúng là chưa về, nàng tùy ý ăn chút trái cây rồi chạy xuống lầu ăn điểm tâm.
Cùng mọi người ăn điểm tâm vô cùng náo nhiệt xong, ngoại trừ lúc ra ngoài ăn cơm trưa, cả bọn ở lỳ trong phòng huấn luyện đến tận khuya. Hạ Thanh ngáp một cái đứng dậy. Vốn dĩ nàng muốn ngủ trưa, nhưng thấy mọi người tích cực như vậy, nàng cũng không tiện tỏ ra quá thảnh thơi.
Bây giờ còn chưa đến mười giờ, mí mắt nàng đã sắp không mở ra nổi. Đối với người quen ngủ trưa mà nói, thật không chịu đựng được.
“Ta lên lầu ngủ trước đây, các ngươi cũng ngủ sớm chút đi.” Hạ Thanh đứng dậy khỏi ghế, đi ra ngoài phòng huấn luyện.
“Ừ, ngủ ngon.” “Ngủ ngon.” Liễu Tiêu Thụ và mấy người khác chào nàng. Mọi người cũng đang thu dọn, chuẩn bị kết thúc buổi huấn luyện hôm nay.
Lưu Dật nhìn bóng lưng nàng, ánh mắt phức tạp, nhưng vẫn luôn cố nhịn, nhịn không đến gần nàng.
Hạ Thanh ngáp một cái, bước nhanh vào thang máy. Lên đến tầng lầu, vừa bước ra, bóng lưng cao lớn lạnh lùng ở cửa chính kia khiến cơn buồn ngủ của nàng lập tức tan biến.
Có lẽ nghe được tiếng động sau lưng, người đàn ông đang đẩy cửa ra, động tác tay hơi khựng lại một chút, rồi chậm rãi quay lại.
Hạ Thanh thấy dáng vẻ nho nhã, điềm tĩnh, cao quý không thể với tới của hắn, lại nghĩ đến lúc hắn hôn nàng từng bước xâm chiếm, nàng liền chột dạ, hoàn toàn không giống với vẻ bề ngoài của hắn.
“Lục Tổng.”
Hắn nhàn nhạt nói: “Khách sáo rồi, gọi tên ta.”
Bước chân Hạ Thanh chậm như rùa bò, cố tình đi chậm hết mức có thể, chính là muốn để hắn vào cửa trước, tránh lại bị hắn đè ra hôn.
“Khụ khụ... cái đó không hay lắm đâu.” nàng nói.
“Tùy ngươi.” Hắn nói vậy, nhưng bóng người vẫn không hề di chuyển.
Hạ Thanh đi vào cửa chính, người đàn ông phía sau khép cửa lại. Nàng muốn nhanh chóng về phòng mình, nhưng tay lại lần nữa bị bàn tay hắn giữ chặt. Nàng giãy giụa mấy lần, giống như mấy lần trước, đều không thoát ra được.
Lục Căng ôm lấy vòng eo thon của nàng, vẻ mặt bình tĩnh.
Hạ Thanh tưởng hắn lại định hôn mình, hai tay chống lên ngực hắn, giọng mềm đi: “Đừng..đừng hôn, ta chịu không nổi.”
Bàn tay đang giơ lên của người đàn ông hơi dừng lại giữa không trung, ánh mắt sắc bén vừa trầm xuống lại nặng trĩu, dường như đang kiềm chế cơn sóng lòng kinh động bị nàng vô tình khơi dậy. Mấy giây sau, hắn gỡ sợi lông tơ màu trắng trên tóc nàng xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận