Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc Giả Trai Trong Truyện Về Esports
Chương 127
Một bên khác, vợ chồng Hạ Bân biết Lục Căng sẽ quang lâm tiệc tối, cùng với Hạ Lạp Lan đang kích động không thôi, cũng không nhịn được mà rục rịch. Trước tiên mặc kệ hắn sẽ xuất hiện lúc nào, đây là một cơ hội hiếm có đối với nàng. Hạ Bân và Ngô Lam Lam muốn giới thiệu Hạ Lạp Lan cho Lục Căng làm quen, nếu như... có thể trèo cao được, đây là chuyện bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, dù sao đây chính là nhân vật lớn mà giới kinh doanh vô cùng ngưỡng vọng!
Chỉ là điều khiến bọn họ không ngờ tới, Hạ Lão Gia tử vậy mà lại giới thiệu Hạ Thanh cho Lục Căng trước, thân là giả thiên kim, tình cảnh của Hạ Lạp Lan trong nháy mắt trở nên xấu hổ.
Hạ Lạp Lan tức đến sắp nghiến nát răng, lại là nàng! Hôm nay nàng kinh diễm tứ tọa còn chưa đủ gây chú ý hay sao?!
"Cha mẹ, con... vẫn muốn làm quen với Lục Tổng." Nàng nhỏ giọng ám chỉ với Hạ Bân và Ngô Lam Lam.
Hạ Bân không nỡ nhìn nàng chịu ấm ức, định dẫn nàng lên trước chào hỏi Lục Căng, nhưng bị Hạ Lão Gia tử mắt sắc kịp thời trông thấy, ra hiệu cho bí thư ngăn bọn họ lại.
Hạ Lão Gia tử hung hăng lườm Hạ Bân, thân là phụ thân, sao có thể không biết hắn muốn làm gì?
Khí thế của Hạ Bân trong nháy mắt xẹp xuống, chỉ có thể dẫn Hạ Lạp Lan tránh qua một bên.
Chương 88:
Hạ Lạp Lan thấy vậy âm thầm dậm chân, chỉ kém một chút nữa là có thể nói chuyện được với Lục Căng! Nhưng ý của Hạ Lão Gia tử, nàng lại không thể không nghe theo.
Hạ Thanh đứng bên cạnh Hạ Lão Gia tử, cảm nhận được ánh mắt thỉnh thoảng quét tới của Lục Căng, bề ngoài giả vờ như không có chuyện gì, nhưng trong lòng đã luống cuống ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy Lục Căng.
Nàng đã tránh hắn hai ngày, không từ mà biệt, đoán chừng người này đã ghi hận, còn không biết sẽ “đối phó” nàng thế nào đây...
"Hạ tiểu thư xem ra có việc muốn đi gấp?" Lục Căng bất chợt lên tiếng.
Trong nháy mắt, ánh mắt sắc bén của Hạ Lão Gia tử chiếu thẳng vào người nàng, trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc.
Hạ Thanh: "!!!" Chết chắc rồi.
"Không có... không có, chỉ là hơi đói bụng." Nàng nói thật là bụng rất đói, nghĩ đến lát nữa phải mặc 'hận trời cao', còn phải đi theo gia gia vòng quanh khắp nơi, nàng liền muốn ngửa mặt lên trời kêu rên.
Hạ Lão Gia tử không ngờ nàng lại thành thật như vậy, vừa thương nàng lại vừa nghĩ tới còn rất nhiều tân khách chưa dẫn nàng đi gặp, nhất thời trong lòng sinh ra do dự.
Lúc này, Lục Căng nói đỡ: "Trước tiên đi lót dạ chút đã, chuyện khác bàn sau."
Hạ Lão Gia tử thấy hắn đã nói vậy, chỉ đành mềm lòng: "Đi đi, nên ăn chút gì đó."
Hạ Thanh nói không vui là giả, lập tức làm động tác tuân mệnh: "Tạ ơn gia gia."
Hạ Lão Gia tử bật cười, rồi khẽ thở dài một tiếng, thôi, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên đi.
Hạ Thanh không thể chờ đợi hơn, cầm lấy bánh ngọt nhỏ ăn rất vui vẻ, một miếng lại một miếng, ăn liền hai khối mới dừng lại, kỳ thực có hơi nghẹn, đang định tìm nước uống.
Một ly nước trái cây được đưa tới trước mặt nàng, đưa đến rất đúng lúc, dường như đối phương vẫn luôn lặng lẽ chú ý nàng ở bên cạnh.
Hạ Thanh vội nhận lấy uống một hơi hết sạch: "Tạ ơn." Đầu còn chưa kịp hoàn toàn quay lại, dư quang đã phát hiện người đàn ông bên cạnh.
"Ngươi... ngươi sao lại đi theo?" Nàng lùi lại nửa bước, biểu lộ sự kinh ngạc lúc này.
Lục Căng không lập tức trả lời câu hỏi của nàng, đưa tay dùng khăn giấy dịu dàng lau sạch vết bơ bên môi nàng.
"Cơm trưa không ăn, cơm tối cũng không ăn." Giọng hắn bình tĩnh, nhưng chân mày nhíu lại, tựa hồ vô cùng không vui vì hành vi không biết thương tiếc thân thể của nàng.
Hạ Thanh cười khan hai tiếng: "Ta giữa trưa ăn mấy miếng dưa vàng là đã no lắm rồi, nào biết được... chuẩn bị tạo hình lại tốn thời gian lâu như vậy." Ngay cả thời gian ăn chút gì cũng không chen ra được, mấy miếng thịt khô kia ăn cũng như không, nguyên chủ trước kia tham gia tiệc tối cũng không giống nàng thế này.
Lục Căng trầm mặc không cho phép nàng tiếp tục ăn bánh ngọt nhỏ, Tiểu Hạ Thanh hơi bĩu môi: "Ta còn muốn ăn..."
"Lát nữa sẽ đưa ngươi ra ngoài ăn, trong xe còn có sầu riêng." Hắn nhàn nhạt nói.
Hạ Thanh vừa nghe, mắt "Bá" một tiếng sáng lên lấp lánh: "Thật hay giả? Ngươi lại mua sầu riêng cho ta?"
"Ừm, trước tiên ăn xong bữa chính mới được ăn." Lục Căng vô cùng tự nhiên lau đi vết bơ không cẩn thận dính vào bên móng tay nàng.
Hạ Thanh đương nhiên vui vẻ đồng ý, dân lấy ăn là trời, đối với nàng một người bình thường mà nói, trên đời này không có gì quan trọng hơn chuyện nhét đầy cái bao tử.
Sự thân mật tự nhiên toát ra giữa hai người, rất khó không khiến người ta phát giác, không ít quý khách chấn kinh đến nói không ra lời, thật thiên kim nhà họ Hạ sao lại... thân mật như vậy với vị Lục Tổng tai to mặt lớn của Lục Thị?
Hạ Lão Gia tử: "???" Tình huống thế nào? Lão nhân gia ông ta mặt đầy vẻ mờ mịt.
Nhất là Hạ Bân và Ngô Lam Lam, hai vợ chồng bị cảnh tượng trước mắt tác động đến ngây người tại chỗ, không thể hoàn hồn.
Trong mắt Hạ Lạp Lan tràn ngập vẻ khó tin, trơ mắt nhìn Hạ Thanh bị Lục Căng dắt tay, một đôi bích nhân đi đến trước mặt Hạ Lão Gia tử nói gì đó, mà Hạ Thanh thì vô cùng không tự nhiên, bên chủ động rõ ràng là... Lục Căng.
Nàng bị đả kích lớn! Không thể nào chấp nhận sự thật này! Hạ Thanh nàng... làm sao có thể ở bên Lục Căng? Bọn họ ở bên nhau lúc nào?! Nàng dựa vào cái gì mà có thể ở bên nam thần như vậy?!
Mặc dù nàng có thế nào cũng không thể chấp nhận hiện thực, Lục Căng đã mang theo Hạ Thanh dẫn đầu rời tiệc, đi ăn cơm.
Bóng dáng hai người vừa biến mất ở cửa ra vào yến hội, liên tiếp các tân khách vây lấy Hạ Lão Gia tử, hỏi đông hỏi tây, lúc này ngược lại chẳng còn để ý tới lễ nghi gì nữa, gen bát quái trỗi dậy, vả lại ai cũng muốn trèo lên chút quan hệ với Lục Thị, nếu như thật thiên kim nhà họ Hạ và Lục Căng ở bên nhau, bọn họ ít nhiều cũng có thể thơm lây chút, tối thiểu sau này trong chủ đề nói chuyện phiếm với người khác có thể nhắc tới Lục Thị.
Đừng nói những tân khách này tò mò, Hạ Lão Gia tử lúc này cũng đang ngơ ngác, Tiểu Thanh quen Lục Căng vị bạn trai này lúc nào? Khó trách vừa rồi lúc chạm mặt, biểu lộ của Tiểu Thanh là lạ.
Hạ Lão Gia tử rất nhanh lần nữa khống chế tốt cục diện, dập tắt ngọn lửa bát quái mà các tân khách dấy lên, danh tiếng của cháu gái nhà mình vẫn phải bảo vệ cho tốt, cũng không thể trở thành đề tài bát quái trong miệng người khác.
Xe sang trọng chạy băng băng qua khu phố, Hạ Thanh khoác áo của Lục Căng, đầu ngón tay bị hắn nắm trong lòng bàn tay, tỉ mỉ vuốt ve.
Nàng không thoát ra được, đành mặc cho hắn thưởng thức.
Chỉ là điều khiến bọn họ không ngờ tới, Hạ Lão Gia tử vậy mà lại giới thiệu Hạ Thanh cho Lục Căng trước, thân là giả thiên kim, tình cảnh của Hạ Lạp Lan trong nháy mắt trở nên xấu hổ.
Hạ Lạp Lan tức đến sắp nghiến nát răng, lại là nàng! Hôm nay nàng kinh diễm tứ tọa còn chưa đủ gây chú ý hay sao?!
"Cha mẹ, con... vẫn muốn làm quen với Lục Tổng." Nàng nhỏ giọng ám chỉ với Hạ Bân và Ngô Lam Lam.
Hạ Bân không nỡ nhìn nàng chịu ấm ức, định dẫn nàng lên trước chào hỏi Lục Căng, nhưng bị Hạ Lão Gia tử mắt sắc kịp thời trông thấy, ra hiệu cho bí thư ngăn bọn họ lại.
Hạ Lão Gia tử hung hăng lườm Hạ Bân, thân là phụ thân, sao có thể không biết hắn muốn làm gì?
Khí thế của Hạ Bân trong nháy mắt xẹp xuống, chỉ có thể dẫn Hạ Lạp Lan tránh qua một bên.
Chương 88:
Hạ Lạp Lan thấy vậy âm thầm dậm chân, chỉ kém một chút nữa là có thể nói chuyện được với Lục Căng! Nhưng ý của Hạ Lão Gia tử, nàng lại không thể không nghe theo.
Hạ Thanh đứng bên cạnh Hạ Lão Gia tử, cảm nhận được ánh mắt thỉnh thoảng quét tới của Lục Căng, bề ngoài giả vờ như không có chuyện gì, nhưng trong lòng đã luống cuống ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy Lục Căng.
Nàng đã tránh hắn hai ngày, không từ mà biệt, đoán chừng người này đã ghi hận, còn không biết sẽ “đối phó” nàng thế nào đây...
"Hạ tiểu thư xem ra có việc muốn đi gấp?" Lục Căng bất chợt lên tiếng.
Trong nháy mắt, ánh mắt sắc bén của Hạ Lão Gia tử chiếu thẳng vào người nàng, trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc.
Hạ Thanh: "!!!" Chết chắc rồi.
"Không có... không có, chỉ là hơi đói bụng." Nàng nói thật là bụng rất đói, nghĩ đến lát nữa phải mặc 'hận trời cao', còn phải đi theo gia gia vòng quanh khắp nơi, nàng liền muốn ngửa mặt lên trời kêu rên.
Hạ Lão Gia tử không ngờ nàng lại thành thật như vậy, vừa thương nàng lại vừa nghĩ tới còn rất nhiều tân khách chưa dẫn nàng đi gặp, nhất thời trong lòng sinh ra do dự.
Lúc này, Lục Căng nói đỡ: "Trước tiên đi lót dạ chút đã, chuyện khác bàn sau."
Hạ Lão Gia tử thấy hắn đã nói vậy, chỉ đành mềm lòng: "Đi đi, nên ăn chút gì đó."
Hạ Thanh nói không vui là giả, lập tức làm động tác tuân mệnh: "Tạ ơn gia gia."
Hạ Lão Gia tử bật cười, rồi khẽ thở dài một tiếng, thôi, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên đi.
Hạ Thanh không thể chờ đợi hơn, cầm lấy bánh ngọt nhỏ ăn rất vui vẻ, một miếng lại một miếng, ăn liền hai khối mới dừng lại, kỳ thực có hơi nghẹn, đang định tìm nước uống.
Một ly nước trái cây được đưa tới trước mặt nàng, đưa đến rất đúng lúc, dường như đối phương vẫn luôn lặng lẽ chú ý nàng ở bên cạnh.
Hạ Thanh vội nhận lấy uống một hơi hết sạch: "Tạ ơn." Đầu còn chưa kịp hoàn toàn quay lại, dư quang đã phát hiện người đàn ông bên cạnh.
"Ngươi... ngươi sao lại đi theo?" Nàng lùi lại nửa bước, biểu lộ sự kinh ngạc lúc này.
Lục Căng không lập tức trả lời câu hỏi của nàng, đưa tay dùng khăn giấy dịu dàng lau sạch vết bơ bên môi nàng.
"Cơm trưa không ăn, cơm tối cũng không ăn." Giọng hắn bình tĩnh, nhưng chân mày nhíu lại, tựa hồ vô cùng không vui vì hành vi không biết thương tiếc thân thể của nàng.
Hạ Thanh cười khan hai tiếng: "Ta giữa trưa ăn mấy miếng dưa vàng là đã no lắm rồi, nào biết được... chuẩn bị tạo hình lại tốn thời gian lâu như vậy." Ngay cả thời gian ăn chút gì cũng không chen ra được, mấy miếng thịt khô kia ăn cũng như không, nguyên chủ trước kia tham gia tiệc tối cũng không giống nàng thế này.
Lục Căng trầm mặc không cho phép nàng tiếp tục ăn bánh ngọt nhỏ, Tiểu Hạ Thanh hơi bĩu môi: "Ta còn muốn ăn..."
"Lát nữa sẽ đưa ngươi ra ngoài ăn, trong xe còn có sầu riêng." Hắn nhàn nhạt nói.
Hạ Thanh vừa nghe, mắt "Bá" một tiếng sáng lên lấp lánh: "Thật hay giả? Ngươi lại mua sầu riêng cho ta?"
"Ừm, trước tiên ăn xong bữa chính mới được ăn." Lục Căng vô cùng tự nhiên lau đi vết bơ không cẩn thận dính vào bên móng tay nàng.
Hạ Thanh đương nhiên vui vẻ đồng ý, dân lấy ăn là trời, đối với nàng một người bình thường mà nói, trên đời này không có gì quan trọng hơn chuyện nhét đầy cái bao tử.
Sự thân mật tự nhiên toát ra giữa hai người, rất khó không khiến người ta phát giác, không ít quý khách chấn kinh đến nói không ra lời, thật thiên kim nhà họ Hạ sao lại... thân mật như vậy với vị Lục Tổng tai to mặt lớn của Lục Thị?
Hạ Lão Gia tử: "???" Tình huống thế nào? Lão nhân gia ông ta mặt đầy vẻ mờ mịt.
Nhất là Hạ Bân và Ngô Lam Lam, hai vợ chồng bị cảnh tượng trước mắt tác động đến ngây người tại chỗ, không thể hoàn hồn.
Trong mắt Hạ Lạp Lan tràn ngập vẻ khó tin, trơ mắt nhìn Hạ Thanh bị Lục Căng dắt tay, một đôi bích nhân đi đến trước mặt Hạ Lão Gia tử nói gì đó, mà Hạ Thanh thì vô cùng không tự nhiên, bên chủ động rõ ràng là... Lục Căng.
Nàng bị đả kích lớn! Không thể nào chấp nhận sự thật này! Hạ Thanh nàng... làm sao có thể ở bên Lục Căng? Bọn họ ở bên nhau lúc nào?! Nàng dựa vào cái gì mà có thể ở bên nam thần như vậy?!
Mặc dù nàng có thế nào cũng không thể chấp nhận hiện thực, Lục Căng đã mang theo Hạ Thanh dẫn đầu rời tiệc, đi ăn cơm.
Bóng dáng hai người vừa biến mất ở cửa ra vào yến hội, liên tiếp các tân khách vây lấy Hạ Lão Gia tử, hỏi đông hỏi tây, lúc này ngược lại chẳng còn để ý tới lễ nghi gì nữa, gen bát quái trỗi dậy, vả lại ai cũng muốn trèo lên chút quan hệ với Lục Thị, nếu như thật thiên kim nhà họ Hạ và Lục Căng ở bên nhau, bọn họ ít nhiều cũng có thể thơm lây chút, tối thiểu sau này trong chủ đề nói chuyện phiếm với người khác có thể nhắc tới Lục Thị.
Đừng nói những tân khách này tò mò, Hạ Lão Gia tử lúc này cũng đang ngơ ngác, Tiểu Thanh quen Lục Căng vị bạn trai này lúc nào? Khó trách vừa rồi lúc chạm mặt, biểu lộ của Tiểu Thanh là lạ.
Hạ Lão Gia tử rất nhanh lần nữa khống chế tốt cục diện, dập tắt ngọn lửa bát quái mà các tân khách dấy lên, danh tiếng của cháu gái nhà mình vẫn phải bảo vệ cho tốt, cũng không thể trở thành đề tài bát quái trong miệng người khác.
Xe sang trọng chạy băng băng qua khu phố, Hạ Thanh khoác áo của Lục Căng, đầu ngón tay bị hắn nắm trong lòng bàn tay, tỉ mỉ vuốt ve.
Nàng không thoát ra được, đành mặc cho hắn thưởng thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận