Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc Giả Trai Trong Truyện Về Esports

Chương 47

Việc sắp đặt để chủ nhà bắt người, cuối cùng lại thành kẻ chứng kiến sự quật khởi lần nữa của Hoàng Cốc, Hoàng Vạn Kim chỉ cần tưởng tượng thôi là đã tức đến mức tim chịu không nổi, Hoàng Cốc... đừng hòng quật khởi lần nữa!
Tại đài thi đấu Hoàng Cốc, Lưu Dật đeo ba lô, ánh mắt rơi vào trên người nàng.
Hạ Thanh đã đeo túi lên, đang định đi ra ngoài, phát giác được hắn đang nhìn nàng, lúc đi ngang qua bên cạnh Lưu Dật thì dừng lại: “Thế nào? Không có để cho ngươi thất vọng đi?” Lá gan của hắn quả thực lớn, dám chấp nhận rủi ro dùng một người dự bị bị giới chuyên nghiệp chế giễu.
Lưu Dật cười nói: “Cho ta hi vọng.”
Hạ Thanh coi như hắn đang nói đùa: “Bản thân ngươi vốn đã ưu tú.” Lúc rời khỏi đài thi đấu không quên cùng hắn tâng bốc lẫn nhau một câu theo kiểu xã giao.
Lưu Dật nhìn bóng lưng của nàng, gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ nhẹ nhõm và ý cười, cất bước đi theo rời đi.
Lúc đi xuống khỏi đài thi đấu, Hạ Thanh bị người của Hoàng Cốc vây quanh, cảm giác lúc này nàng giống như một món tuyệt thế bảo vật vừa được khai quật.
Trên khán đài cũng có người của đội khác đến xem náo nhiệt, lại bị Hạ Thanh làm cho vô cùng kinh diễm.
Không ít người muốn nhìn rõ dáng vẻ của nàng, hận không thể dán mặt vào mặt nàng, Hạ Thanh đi vào trong lối đi thì bên tai mới yên tĩnh một chút.
“Đêm nay đi tửu lâu ăn.” Lưu Dật nói.
Mấy người đang cười đùa ầm ĩ phía trước lập tức quay đầu lại: “Cảm tạ đội trưởng rộng rãi mở hầu bao.”
Lưu Dật chỉ nhìn về phía Hạ Thanh, nàng gật đầu lia lịa: “Nhà kia ăn ngon!” Sau lần trước nếm thử một lần, nàng cứ luôn nghĩ đến, nhưng biết làm sao khi trong túi không có tiền.
“Ừm, đêm nay liền đi.” Khóe miệng Lưu Dật nở nụ cười.
Lưu Bách Dục lẩm bẩm, cảm khái: “Quyết định lúc đó thật là sáng suốt, ai có thể ngờ Hoàng Cốc lại cất giấu một biến số như vậy.”
“Lưu Giáo Luyện, ngài cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, mọi chuyện tự có số trời.” Hạ Thanh giọng nói nhẹ nhàng, nói ra với vài phần tiêu sái.
“Nghe ngươi, ha ha ha...” Lưu Bách Dục cười to sảng khoái, đã rất lâu rồi không cười thành tiếng như vậy.
Cả đoàn người chuẩn bị rời khỏi hiện trường thi đấu, chưa tới cửa lớn đã đụng phải câu lạc bộ Triển Thắng, đúng là oan gia ngõ hẹp, thật là khéo.
Vừa rồi trên khán đài, đội trưởng và phó đội trưởng Triển Thắng cùng mấy người khác cũng có mặt, vốn muốn đến xem Hoàng Cốc bị chê cười, cuối cùng... người bị chê cười lại là bọn hắn.
Chạm mặt lần nữa, sắc mặt đội trưởng và phó đội trưởng Triển Thắng rất khó coi, cũng không chào hỏi bọn họ mà vội vàng rời đi.
“Ai! Đi nhanh như vậy làm cái gì? Tán gẫu vài câu thôi!” Dương Cao Phi hô với theo bọn hắn với vẻ cà khịa.
Đội ngũ Triển Thắng không hề quay đầu lại, biến mất ở góc rẽ, Dương Cao Phi cười nhạo hai tiếng: “Đi nhanh như vậy, chắc chắn là sợ gặp ngươi.” Hắn chỉ vào Hạ Thanh, Hạ Thanh không có phản ứng gì, mặc kệ bọn họ đi nhanh hay chậm.
“Chỉ là đồng đội cũ mà thôi, không cần để ý.” Ý là nàng xem chuyện này rất nhẹ nhàng, Triển Thắng nghĩ thế nào không liên quan gì đến nàng, nàng cũng không quan tâm.
“Cũng chỉ có ngươi tính tình tốt, nếu là ta bị bọn hắn công khai chế giễu như vậy, ta phải liều mạng với bọn hắn.” Liễu Tiêu Thụ làm động tác tượng trưng là xắn tay áo lên.
“Các ngươi bớt vuốt đuôi trước mặt nàng đi, quên trước đó đã nói Hạ Lãng thế nào à?” Bộ Lệ không chút nể nang vạch trần bọn hắn, Liễu Tiêu Thụ suýt nữa thì bịt miệng hắn lại.
“Là huynh đệ thì nói ít đi vài câu.” Dương Cao Phi nhất thời xấu hổ không thôi, hạ thấp giọng yêu cầu Bộ Lệ miệng lưỡi hạ thủ lưu tình.
“Bên này nghe thấy.” Giọng nói lạnh nhạt của Lưu Dật truyền đến, bên cạnh hắn chính là Hạ Thanh.
Hạ Thanh rất phối hợp, bịt tai lại: “Thế này thì ta không nghe thấy gì rồi.” Chọc cho mấy người cười ha ha, cả đoàn người đều lên xe, trời nắng chang chang, mấy chiếc xe lái ra khỏi sân thi đấu.
Từ cửa lớn sân bãi đi ra một bóng người cao gầy, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, đứng thẳng người, vẻ mặt tự phụ và lạnh lùng.
Hắn nhìn về hướng đội ngũ Hoàng Cốc rời đi, một lát sau đưa tay đẩy gọng kính vàng, một chiếc xe sang trọng dừng ở ven đường, tài xế xuống xe mở cửa.
“Lục Tổng.”
Lục Căng thu tầm mắt lại, bước đôi chân dài ngồi vào ghế sau xe.
Tại căn cứ Hoàng Cốc, Hạ Thanh lập được công lớn, mọi người cười nói vui vẻ chúc mừng.
Thường Quan sau khi tiêm xong trở về, vui đến mức không để ý đầu óc choáng váng, cũng muốn tham gia tán gẫu cùng bọn họ.
Chương 32:
Trận chiến này của Hạ Thanh trực tiếp giúp nàng nổi danh trong giới chuyên nghiệp, khiến mọi người đều biết người dự bị bị Triển Thắng vứt bỏ, khi đến Hoàng Cốc lại là một cao thủ ẩn mình.
Về phần tại sao biết là cao thủ “ẩn mình”, những người quen thuộc với giải đấu đoạt bá đều có thể nhìn ra sự thành thạo và tốc độ khi nàng ra chiêu, tuyệt không phải là thứ có thể luyện thành trong một sớm một chiều, tại sao nàng muốn giả heo ăn thịt hổ, điều này thì không ai biết được.
Không ít đội trưởng câu lạc bộ xem đi xem lại video thi đấu của nàng, sau đó đều mang những tâm tư riêng.
Tại căn cứ Hoàng Cốc, Hạ Thanh theo Lưu Dật và cả đoàn người từ tửu lâu trở về, nàng buồn ngủ không chịu nổi, sớm tắm rửa rồi lên giường đi ngủ.
Điện thoại bị tắt tiếng cứ rung lên “ong ong”, nàng cũng không nghe thấy, ngủ một mạch đến hừng đông.
Lúc tỉnh lại, thấy điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, là người nhà họ Hạ gọi tới, không phải là Hạ đường tỷ cùng đường ca, mà là cha mẹ ruột, nàng không có ý định gọi lại.
Đứng dậy xoay cổ một chút, cách vòng thi dự tuyển còn hai ngày nữa.
Hạ Thanh đánh răng xong, rửa mặt sạch sẽ, từ toilet đi ra, lấy áo bó ngực mặc vào, chiếc áo bó ngực này mặc vào thật không tệ, sau khi quen rồi thì cảm giác bị ép cũng giảm đi không ít.
Nhưng dù nàng đã mặc áo bó ngực, đường cong ngạo nhân vẫn hơi lộ ra, may mà quần áo rộng rãi, che kín hoàn toàn không thành vấn đề.
Miếng độn vai cũng đeo lên, cảm giác mỗi ngày ra khỏi phòng là toàn thân đều mang theo đủ thứ đồ.
“Hạ Lãng, xuống lầu dùng bữa sáng.” Ngoài cửa vang lên giọng nói của Lưu Dật cùng tiếng gõ cửa.
Hạ Thanh lộ vẻ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn đến tận cửa gọi nàng ăn sáng.
Mấy giây sau, cửa phòng bị mở ra.
Lưu Dật đút tay vào túi quần, vẻ mặt không khác gì ngày thường.
“Bọn họ đã dậy trước rồi, hiện đang ăn sáng dưới lầu, hôm nay dì giúp việc làm bữa sáng ít hơn một chút, xuống lầu chậm là sẽ bị ăn hết đó.”
Hạ Thanh nghe vậy cũng thấy đúng, Hoàng Cốc đã thành công tiến vào vòng thi dự tuyển, đây chính là lúc các đội viên ăn ngon miệng nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận