Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc Giả Trai Trong Truyện Về Esports
Chương 66
"Lục Tổng gặp lại."
"Về gặp."
Ngay sau đó cửa thang máy khép lại, Hạ Thanh thở phào một hơi, vì sao ở trước mặt hắn lại có cảm giác không chỗ che thân, như thể mọi bí mật nhỏ đều bị nhìn thấu vậy.
Là nàng nghĩ nhiều rồi, trừ phi hắn là nam chính trong game, nếu không sao có thể chú ý đến nàng được.
Sợ trễ giờ, Hạ Thanh vội vàng vào ăn sáng, sau đó cả nhóm xuống lầu xuất phát đến địa điểm thi đấu.
Cũng may khi đến địa điểm thi đấu vẫn còn hơn 40 phút, vì đều nằm ở trung tâm nội thành nên đường đi cũng không xa.
Trên đường đến phòng nghỉ của Hoàng Cốc, những người đi ngang qua, bao gồm cả nhân viên công tác, đều đổ dồn ánh mắt dò xét về phía họ.
Hạ Thanh đi chậm lại, cẩn thận lắng nghe tiếng bàn tán của những người này.
"Nghe nói Lục Căng đã thu Hoàng Cốc về dưới trướng rồi, ngươi nói xem Lục đại thần rốt cuộc là vì cái gì?"
"Chuyện này mà ngươi không biết à? Gần đây có xem trận đấu của Hoàng Cốc không? Cái cô dự bị từng bị chế giễu ấy, sống sờ sờ giết ra một đường máu, xem mấy trận đó mà ta thấy nhiệt huyết sôi trào."
"Một mình diệt cả sáu người của Triển Thắng, xem ra thù riêng không nhỏ nha."
Hạ Thanh: Nàng thề là thật sự không hề báo thù riêng trên đấu trường, việc diệt cả đội Triển Thắng hoàn toàn là do bọn họ vây công nàng trước,
Suốt đường đi, đủ mọi lời bàn tán vang lên, Lưu Dật phải kéo sự chú ý của mấy người đang không yên lòng trở lại.
"Đừng để ý những chuyện này, lát nữa chuyên tâm thi đấu."
"Rõ, đội trưởng."
Vừa tới phòng nghỉ không bao lâu, liền bị thông báo đi vào nội tràng.
Hạ Thanh ngược lại không hề căng thẳng, còn mấy người Liễu Tiêu Thụ thì khẩn trương đến mức đi đứng cũng không vững. Khó khăn lắm mới vào được đến đây, lỡ như đụng phải đối thủ mạnh nào đó mà bị loại, thì thật chỉ muốn khóc ròng.
Trong nội tràng vẫn rất đông người, bao gồm các đội đã vào vòng dự tuyển và cả những đội thua trận đầu tiên. Những đội thua này vẫn còn một cơ hội đánh bại các đội thua khác để giành suất tiếp tục tham gia giải đấu chính thức.
Lần này, thứ tự bốc thăm của Hoàng Cốc vẫn nằm trong nhóm đầu. Hạ Thanh vừa đứng vững chờ kết quả xuất hiện, thì nhận ra thân ảnh cao thẳng đứng bên cạnh. Nàng vô thức liếc nhìn, rồi lập tức quay đi chỗ khác, người đàn ông đó đang chăm chú nhìn màn hình.
Ngay lúc hắn cúi mắt nhìn về phía nàng, Hạ Thanh lập tức dời mắt đi, làm bộ nghiêm túc nhìn những dòng chữ trên màn hình lớn.
Dòng chữ dừng lại ở: Hoàng Cốc đối chiến Đại Vận.
Hạ Thanh: "?" Không phải Triển Thắng thì cũng là Đại Vận, Hoàng Cốc đúng là rút phải kịch bản máu chó mà.
Các tuyển thủ tại hiện trường đều lộ vẻ mặt đầy ẩn ý, chuyện này thật thú vị. Ai mà chẳng biết những lùm xùm giữa Hoàng Cốc và Đại Vận, giờ lại đối đầu nhau ngay vòng dự tuyển, cả 'bát quái' lẫn trận đấu sắp tới đều rất đáng xem.
Trần Hạo của Đại Vận hướng ánh mắt về phía Lưu Dật đang đứng, không ngờ cuộc đối đầu giữa bọn hắn lại đến nhanh như vậy.
Giang Ngô thì lại nhìn Hạ Thanh bằng ánh mắt khác hẳn. Hắn có xem mấy trận đấu trước của Hoàng Cốc, tại sao nàng lại phải giấu thực lực khi còn ở Triển Thắng, lại còn 'cố ý' tạo ra trò cười như vậy?
Hắn không nghĩ ra, với thực lực bây giờ của nàng, xác thực xứng làm đối thủ của hắn.
Hạ Thanh để ý người đàn ông đứng thẳng bên cạnh mình, gương mặt tuấn tú, sâu sắc không chút biểu cảm, dường như việc hai đội này đối đầu chỉ là một chuyện hết sức bình thường.
"Lục Tổng, ngươi không lo chúng ta thua Đại Vận sao?" Đối phương không giống Triển Thắng. Trong Câu lạc bộ Đại Vận có Giang Ngô vừa mạnh vừa sở hữu kỹ năng quỷ dị, có Trần Hạo, lại thêm đội trưởng và phó đội trưởng, hai người còn lại thực lực cũng chẳng kém đi đâu được.
Hắn vừa đầu tư vào Hoàng Cốc, trận đấu này nếu thua... vậy thật khó mà diễn tả bằng lời.
Lục Căng vẫn nhìn màn hình, nói: "Ngươi sẽ không thua."
Giọng nói trầm thấp dễ nghe khiến Hạ Thanh hơi sững sờ, hắn...tại sao lại khẳng định như vậy?
"Lục Tổng có mắt nhìn thật tinh tường." Hạ Thanh giơ ngón cái với hắn, thuận miệng khen luôn chính mình theo lời hắn nói.
Lục Căng hạ mắt xuống, rơi vào ngón tay nàng tựa như hành ngọc, hiện lên vệt đỏ hồng nhàn nhạt.
Hắn đưa tay đẩy gọng kính, không lên tiếng.
Hai đội Hoàng Cốc và Đại Vận lần lượt rời đi, vẻ mặt đều không đẹp lắm, nhất là bên Hoàng Cốc.
Trong phòng nghỉ, Liễu Tiêu Thụ mấy người thở dài, ai có thể ngờ đồng đội ngày xưa giờ lại phải đối đầu tranh phong trên sàn đấu, trong lòng cũng không dễ chịu.
"Đừng áp lực tâm lý, không cần xem hắn là đồng đội nữa, hắn... sớm đã không phải người của Hoàng Cốc, đừng có hạ thủ lưu tình." Huấn luyện viên Lưu sợ bọn họ nhất thời mềm lòng mà thua Đại Vận.
Trước khi Hạ Thanh xuất hiện, khi đối đầu với Đại Vận, Lưu Bách Dục biết rõ gần như không có cửa thắng, nhưng hiện tại... hắn cho rằng có thể đánh một trận, tỉ lệ thắng là rất lớn.
"Huấn luyện viên, ngài yên tâm, chúng tôi biết mà." Dương Cao Phi quả quyết. Thực lực của hắn, Liễu Tiêu Thụ và Lục Đức vốn không bằng Lưu Dật, Hạ Thanh và Bộ Lệ, nên bọn họ chỉ biết cắn răng cố gắng để không kéo chân sau của Hoàng Cốc.
Liễu Tiêu Thụ cũng nhận ra sai lầm trước đó của mình, cảm thấy vô cùng có lỗi với đội trưởng. Nhưng... xin lỗi bao nhiêu cũng không bằng việc nâng cao thực lực. Mặc dù hắn đã bí mật xin lỗi Lưu Dật, nhưng chỉ cần có thời gian rảnh, hắn gần như dồn hết vào việc luyện tập.
"Nói tóm lại, cố lên." Lưu Bách Dục không nói nhiều, thực lực của Đại Vận trên cả Triển Thắng.
Lưu Dật lại ngẩn người ra đó. Bộ Lệ thấy vậy nhưng không biết nên khuyên thế nào. Trần Hạo trước kia cũng là đồng đội của Lưu Dật, nên tâm trạng hắn lúc này thực sự rất phức tạp.
"Hoàn hồn." Hạ Thanh huơ huơ tay trước mặt Lưu Dật, gọi hắn hoàn hồn.
Lưu Dật ngước mắt, Hạ Thanh hiểu cảm giác của hắn, nói: "Hắn từng là đồng đội cùng ngươi trải qua hoạn nạn, hiện tại cũng là đối thủ mạnh của ngươi, đúng là rất đáng tiếc, nhưng giờ này ngày này cả ngươi và hắn đều phải đứng trên sàn đấu."
"Hơn nữa, với thực lực của Đại Vận, cho dù chúng ta thắng, bọn hắn cũng có đủ thực lực để tiến vào Top 32, các ngươi đừng có áp lực tâm lý lớn như vậy."
Lưu Dật nhìn chăm chú Hạ Thanh, nhìn nàng thật lâu, rồi đột nhiên cúi đầu cười.
Hạ Thanh: "?" Nàng hình như đâu có nói gì sai đâu nhỉ?
"Biết nói chuyện thì nói nhiều thêm chút đi, thích nghe." Bộ Lệ cười, định đưa tay đặt lên vai Hạ Thanh, nhưng bị Hạ Thanh kịp thời phát giác và tránh đi.
"Về gặp."
Ngay sau đó cửa thang máy khép lại, Hạ Thanh thở phào một hơi, vì sao ở trước mặt hắn lại có cảm giác không chỗ che thân, như thể mọi bí mật nhỏ đều bị nhìn thấu vậy.
Là nàng nghĩ nhiều rồi, trừ phi hắn là nam chính trong game, nếu không sao có thể chú ý đến nàng được.
Sợ trễ giờ, Hạ Thanh vội vàng vào ăn sáng, sau đó cả nhóm xuống lầu xuất phát đến địa điểm thi đấu.
Cũng may khi đến địa điểm thi đấu vẫn còn hơn 40 phút, vì đều nằm ở trung tâm nội thành nên đường đi cũng không xa.
Trên đường đến phòng nghỉ của Hoàng Cốc, những người đi ngang qua, bao gồm cả nhân viên công tác, đều đổ dồn ánh mắt dò xét về phía họ.
Hạ Thanh đi chậm lại, cẩn thận lắng nghe tiếng bàn tán của những người này.
"Nghe nói Lục Căng đã thu Hoàng Cốc về dưới trướng rồi, ngươi nói xem Lục đại thần rốt cuộc là vì cái gì?"
"Chuyện này mà ngươi không biết à? Gần đây có xem trận đấu của Hoàng Cốc không? Cái cô dự bị từng bị chế giễu ấy, sống sờ sờ giết ra một đường máu, xem mấy trận đó mà ta thấy nhiệt huyết sôi trào."
"Một mình diệt cả sáu người của Triển Thắng, xem ra thù riêng không nhỏ nha."
Hạ Thanh: Nàng thề là thật sự không hề báo thù riêng trên đấu trường, việc diệt cả đội Triển Thắng hoàn toàn là do bọn họ vây công nàng trước,
Suốt đường đi, đủ mọi lời bàn tán vang lên, Lưu Dật phải kéo sự chú ý của mấy người đang không yên lòng trở lại.
"Đừng để ý những chuyện này, lát nữa chuyên tâm thi đấu."
"Rõ, đội trưởng."
Vừa tới phòng nghỉ không bao lâu, liền bị thông báo đi vào nội tràng.
Hạ Thanh ngược lại không hề căng thẳng, còn mấy người Liễu Tiêu Thụ thì khẩn trương đến mức đi đứng cũng không vững. Khó khăn lắm mới vào được đến đây, lỡ như đụng phải đối thủ mạnh nào đó mà bị loại, thì thật chỉ muốn khóc ròng.
Trong nội tràng vẫn rất đông người, bao gồm các đội đã vào vòng dự tuyển và cả những đội thua trận đầu tiên. Những đội thua này vẫn còn một cơ hội đánh bại các đội thua khác để giành suất tiếp tục tham gia giải đấu chính thức.
Lần này, thứ tự bốc thăm của Hoàng Cốc vẫn nằm trong nhóm đầu. Hạ Thanh vừa đứng vững chờ kết quả xuất hiện, thì nhận ra thân ảnh cao thẳng đứng bên cạnh. Nàng vô thức liếc nhìn, rồi lập tức quay đi chỗ khác, người đàn ông đó đang chăm chú nhìn màn hình.
Ngay lúc hắn cúi mắt nhìn về phía nàng, Hạ Thanh lập tức dời mắt đi, làm bộ nghiêm túc nhìn những dòng chữ trên màn hình lớn.
Dòng chữ dừng lại ở: Hoàng Cốc đối chiến Đại Vận.
Hạ Thanh: "?" Không phải Triển Thắng thì cũng là Đại Vận, Hoàng Cốc đúng là rút phải kịch bản máu chó mà.
Các tuyển thủ tại hiện trường đều lộ vẻ mặt đầy ẩn ý, chuyện này thật thú vị. Ai mà chẳng biết những lùm xùm giữa Hoàng Cốc và Đại Vận, giờ lại đối đầu nhau ngay vòng dự tuyển, cả 'bát quái' lẫn trận đấu sắp tới đều rất đáng xem.
Trần Hạo của Đại Vận hướng ánh mắt về phía Lưu Dật đang đứng, không ngờ cuộc đối đầu giữa bọn hắn lại đến nhanh như vậy.
Giang Ngô thì lại nhìn Hạ Thanh bằng ánh mắt khác hẳn. Hắn có xem mấy trận đấu trước của Hoàng Cốc, tại sao nàng lại phải giấu thực lực khi còn ở Triển Thắng, lại còn 'cố ý' tạo ra trò cười như vậy?
Hắn không nghĩ ra, với thực lực bây giờ của nàng, xác thực xứng làm đối thủ của hắn.
Hạ Thanh để ý người đàn ông đứng thẳng bên cạnh mình, gương mặt tuấn tú, sâu sắc không chút biểu cảm, dường như việc hai đội này đối đầu chỉ là một chuyện hết sức bình thường.
"Lục Tổng, ngươi không lo chúng ta thua Đại Vận sao?" Đối phương không giống Triển Thắng. Trong Câu lạc bộ Đại Vận có Giang Ngô vừa mạnh vừa sở hữu kỹ năng quỷ dị, có Trần Hạo, lại thêm đội trưởng và phó đội trưởng, hai người còn lại thực lực cũng chẳng kém đi đâu được.
Hắn vừa đầu tư vào Hoàng Cốc, trận đấu này nếu thua... vậy thật khó mà diễn tả bằng lời.
Lục Căng vẫn nhìn màn hình, nói: "Ngươi sẽ không thua."
Giọng nói trầm thấp dễ nghe khiến Hạ Thanh hơi sững sờ, hắn...tại sao lại khẳng định như vậy?
"Lục Tổng có mắt nhìn thật tinh tường." Hạ Thanh giơ ngón cái với hắn, thuận miệng khen luôn chính mình theo lời hắn nói.
Lục Căng hạ mắt xuống, rơi vào ngón tay nàng tựa như hành ngọc, hiện lên vệt đỏ hồng nhàn nhạt.
Hắn đưa tay đẩy gọng kính, không lên tiếng.
Hai đội Hoàng Cốc và Đại Vận lần lượt rời đi, vẻ mặt đều không đẹp lắm, nhất là bên Hoàng Cốc.
Trong phòng nghỉ, Liễu Tiêu Thụ mấy người thở dài, ai có thể ngờ đồng đội ngày xưa giờ lại phải đối đầu tranh phong trên sàn đấu, trong lòng cũng không dễ chịu.
"Đừng áp lực tâm lý, không cần xem hắn là đồng đội nữa, hắn... sớm đã không phải người của Hoàng Cốc, đừng có hạ thủ lưu tình." Huấn luyện viên Lưu sợ bọn họ nhất thời mềm lòng mà thua Đại Vận.
Trước khi Hạ Thanh xuất hiện, khi đối đầu với Đại Vận, Lưu Bách Dục biết rõ gần như không có cửa thắng, nhưng hiện tại... hắn cho rằng có thể đánh một trận, tỉ lệ thắng là rất lớn.
"Huấn luyện viên, ngài yên tâm, chúng tôi biết mà." Dương Cao Phi quả quyết. Thực lực của hắn, Liễu Tiêu Thụ và Lục Đức vốn không bằng Lưu Dật, Hạ Thanh và Bộ Lệ, nên bọn họ chỉ biết cắn răng cố gắng để không kéo chân sau của Hoàng Cốc.
Liễu Tiêu Thụ cũng nhận ra sai lầm trước đó của mình, cảm thấy vô cùng có lỗi với đội trưởng. Nhưng... xin lỗi bao nhiêu cũng không bằng việc nâng cao thực lực. Mặc dù hắn đã bí mật xin lỗi Lưu Dật, nhưng chỉ cần có thời gian rảnh, hắn gần như dồn hết vào việc luyện tập.
"Nói tóm lại, cố lên." Lưu Bách Dục không nói nhiều, thực lực của Đại Vận trên cả Triển Thắng.
Lưu Dật lại ngẩn người ra đó. Bộ Lệ thấy vậy nhưng không biết nên khuyên thế nào. Trần Hạo trước kia cũng là đồng đội của Lưu Dật, nên tâm trạng hắn lúc này thực sự rất phức tạp.
"Hoàn hồn." Hạ Thanh huơ huơ tay trước mặt Lưu Dật, gọi hắn hoàn hồn.
Lưu Dật ngước mắt, Hạ Thanh hiểu cảm giác của hắn, nói: "Hắn từng là đồng đội cùng ngươi trải qua hoạn nạn, hiện tại cũng là đối thủ mạnh của ngươi, đúng là rất đáng tiếc, nhưng giờ này ngày này cả ngươi và hắn đều phải đứng trên sàn đấu."
"Hơn nữa, với thực lực của Đại Vận, cho dù chúng ta thắng, bọn hắn cũng có đủ thực lực để tiến vào Top 32, các ngươi đừng có áp lực tâm lý lớn như vậy."
Lưu Dật nhìn chăm chú Hạ Thanh, nhìn nàng thật lâu, rồi đột nhiên cúi đầu cười.
Hạ Thanh: "?" Nàng hình như đâu có nói gì sai đâu nhỉ?
"Biết nói chuyện thì nói nhiều thêm chút đi, thích nghe." Bộ Lệ cười, định đưa tay đặt lên vai Hạ Thanh, nhưng bị Hạ Thanh kịp thời phát giác và tránh đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận