Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc Giả Trai Trong Truyện Về Esports
Chương 23
Hách Các vẻ mặt trở nên kích động, hô to trước mặt mọi người: 【 Ngươi đứng lại đó cho ta! Ta muốn cùng ngươi phân cao thấp! 】 để rửa mối nhục lần trước!
Chương 18:
Người bạc tốc độ chậm lại, cũng không quay đầu lại mà làm động tác khoát tay, phụ đề hiện ra: 【 Bái Bái. 】 Điều này khiến Hách Các tức điên lên, hắn tăng tốc độ tay đuổi theo nàng, đáng tiếc đối phương loé lên vài cái đã biến mất tại khu A rộng lớn như vậy.
Hách Các suýt nữa thì bóp nát con chuột, người bạc này sao lại khiến người ta tức giận như vậy!
Đồng đội bên cạnh thấy hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm màn hình: “Sao thế? Tìm được người bạc mà ngươi ngày nhớ đêm mong rồi à?” “Nàng lại chạy mất rồi! Còn... khiêu khích ta nữa.” Hách Các tức giận làm lại động tác khoát tay trước khi đi của người bạc.
Đồng đội phì cười một tiếng: “Đừng tìm nữa, tìm bao lâu rồi? Lát nữa bị đội trưởng nhìn thấy, ngươi thê thảm rồi.” “Mặc kệ, cùng lắm là bị Ngô Lai ngược mấy hiệp.” Hách Các không thèm để ý chút nào, hắn chỉ muốn tìm ra người bạc kia.
Một người bước ra từ cửa phòng huấn luyện, là đội trưởng Xưng Bá tay cầm cốc giữ nhiệt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Hách Các.
“Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa.” Hách Các: “!!!” “Đội trưởng, đội trưởng! Ta sai rồi! Ta sai rồi!” “Để ta mà nhìn thấy ngươi còn tìm người bạc nào nữa, ngươi liền đấu với Ngô Lai ba ngày.” Đội trưởng Xưng Bá vô tình đưa ra cảnh cáo cuối cùng.
Ngô Lai đang im lặng bỗng ngước mắt lên: “Không thể làm tổn thương người vô tội, thực lực của hắn không đáng để ta ra tay.” Hách Các vừa nghe liền nổi cáu, hét về phía hắn: “Ai yếu hả? Ta không hề kém!” Ngô Lai ngồi với dáng vẻ uể oải, thản nhiên nói: “Không kém mà lúc thắng lúc thua à?” “Đấu với ngươi, ngay cả đội trưởng còn đánh không lại, chính ngươi biến thái thế nào ngươi không biết sao?” Hách Các thẹn quá hoá giận hét lên, hậu quả là bị một viên kẹo ném trúng đầu một cách chuẩn xác.
“Ta còn trẻ, tai không điếc.” Ngô Lai liếc hắn.
Hách Các đánh thì đánh không lại hắn, nói cũng không dám nói nhiều, lập tức quay người mách đội trưởng: “Đội trưởng, ngươi xem hắn giả vờ ném trúng ta.” Đội trưởng Xưng Bá lúng túng hắng giọng, để kịp thời “cắt lỗ”, vội vàng kêu bọn họ dừng lại.
“Đáng ném, đáng ném, vậy đổi hình phạt khác.” Hách Các khó tin nổi, chỉ vào đội trưởng, đau lòng nói: “Ngươi không công bằng!” “Hắn ném kẹo cho ngươi nếm thử, không cẩn thận ném trúng ngươi thôi, đừng so đo.” Đội trưởng Xưng Bá không muốn đắc tội Ngô Lai nhất, chức đội trưởng cũng là do Ngô Lai khăng khăng không nhận, mới đến lượt hắn.
Mặt Hách Các tức đến phồng lên, nhưng ai bảo thực lực của hắn không bằng Ngô Lai. Nghĩ lại thì, trừ đội trưởng Lục Căng và Thương Vũ có thể đấu với hắn một trận, những người còn lại đều chỉ có nước bị hắn ngược, nghĩ như vậy trong lòng cũng dễ chịu hơn chút.
Nhưng hắn vẫn tức giận, đội trưởng luôn thiên vị Ngô Lai, đáng tiếc trong phòng huấn luyện không có đồng đội nào để ý đến hắn.
Tại Câu lạc bộ Hoàng Cốc, Hạ Thanh xem hết náo nhiệt lại chạy đến khu B lượn lờ khắp nơi, tình cờ gặp mấy người của Câu lạc bộ Đại Vận.
Trong đó có một Dũng Giả trên đầu hiện dòng chữ “Đại Vận Trần Hạo”, nàng đi chậm lại, nhìn kỹ hơn.
Giang Ngô đang nói chuyện với Trần Hạo, không để ý người bạc đang chậm rãi đi ngang qua bên cạnh.
Giang Ngô: 【 Nghe nói đội trưởng Triển Thắng đang đối đầu với một người bạc. 】 Trần Hạo: 【 Tên đó vốn lòng dạ hẹp hòi, người bạc bị hắn để mắt tới sẽ rất thảm, không liên sát mấy lần chắc chắn sẽ không bỏ qua. 】 Giang Ngô khẽ nhếch mép: 【 Mấy ngày rồi, có thấy hắn bắt được đâu. 】 Trần Hạo: 【 Người bạc kia gan lớn, tốc độ chạy trốn lại nhanh, đội trưởng Triển Thắng chắc là bắt không được đâu. 】 Bắt không được thì hắn sẽ càng không chịu bỏ qua.
Hạ Thanh đã đi qua rồi, lời Giang Ngô đáp lại, nàng không nghe rõ.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, nàng lại chạy đến khu C xem người khác đánh nhau, trang bị rơi ra cũng không có gì đáng nhặt, hai tay trống trơn thoát game.
Lúc này, hai tiểu ca giao đồ ăn ngoài mang theo trà hoa quả đi vào căn cứ.
“Đồ ăn ngoài của Lưu Dật đến rồi, để ở đây nhé.” Hạ Thanh thay Lưu Dật nói tiếng cảm ơn, các đội viên trong phòng huấn luyện như ong vỡ tổ chạy tới. Lát sau, Lưu Dật với dáng vẻ lười nhác bước ra phòng khách, thấy nàng vẫn còn ngồi ở bàn máy tính, bèn cầm một ly trà hoa quả đặt trước mặt nàng.
Hắn không nói gì, quay người đi ra ban công, sau đó vang lên tiếng bật lửa, mùi thuốc lá bay tới cho thấy hắn lại đang hút thuốc.
Hạ Thanh không khách khí, cắm ống hút vào uống, cảm giác lành lạnh mang theo vị ngọt rất giải nhiệt.
Trong phòng khách, Bộ Lệ ban đầu định cầm một ly cho Hạ Thanh, nhưng khi ngước mắt lên thì thấy trước bàn nàng đã có một ly trà hoa quả, động tác dừng lại, yên lặng ngồi xuống.
“Thực lực Mộ Thanh Triết yếu vậy sao?” “Đó là hắn yếu sao? Là do thực lực Lục Căng quá mạnh thì có.” Mấy đội viên Hoàng Cốc không khỏi cảm khái, bọn hắn lúc nào mới có thể đạt tới bảy, tám phần thực lực của Lục Căng đây.
Nói đến đề tài này, bọn hắn rất ăn ý mà im lặng, lát sau lại nói sang chuyện các đội khác.
“Nghe nói đội trưởng Thương Vũ cũng đột phá rồi, chuyện tốt thế này bao giờ mới đến lượt ta đây.” “Ngô Lai của Xưng Bá cũng vậy, càng ngày càng biến thái.” Hạ Thanh uống trà hoa quả, nghe tiếng thảo luận trong phòng khách, nàng dứt khoát dựa vào ghế, để mặc suy nghĩ bay xa.
Thời gian nhàn nhã còn lại cho nàng không nhiều lắm, hơn một tuần nữa là đến nhập vi thi đấu, nếu như lần nhập vi thi đấu này bị loại, Hoàng Cốc... e là rất khó trụ nổi.
Đương nhiên, cũng có tỷ lệ nhất định thắng được nhập vi thi đấu, còn phải xem Hoàng Cốc có nỗ lực hay không.
Trải qua tai nạn ở kiếp trước, nàng không lo lắng nhiều như vậy, xe đến trước núi ắt có đường, chuyện sau này xảy ra rồi lo cũng không muộn.
Buổi tối về đến phòng, đang chuẩn bị lấy quần áo đi tắm thì chuông điện thoại di động vang lên.
Mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên nàng nhận được điện thoại từ cha mẹ ruột của nguyên chủ gọi tới. Tiếng chuông cứ vang mãi, nàng chần chờ một lát rồi bắt máy. ”Ngươi đi đâu vậy?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên.
Hạ Thanh không cho rằng những lời này là đang quan tâm nàng, nguyên chủ đã hơn ba tháng không về nhà, không nhắn tin gì cho bọn họ, cha mẹ ruột cũng không gọi điện thoại cho nàng.
Nếu là nữ chính, thì ngay ngày đầu tiên, thứ hai đã gọi điện thoại quan tâm nàng rồi, sợ nàng xảy ra chuyện.
“Có chuyện gì không?” Giọng nàng lãnh đạm. Nguyên chủ thường ngày hay tâm sự vài chuyện với cha mẹ ruột, nhưng bọn họ rất không kiên nhẫn, nghe được hai câu đã nói nàng lắm lời.
Tương tự, nếu nữ chính một ngày không kể cho họ nghe chuyện xảy ra gần đây, cha mẹ ruột của nguyên chủ sẽ cùng nhau đi đến bên cạnh nàng, dùng giọng ấm áp hỏi han nàng đã xảy ra chuyện gì, có cần bọn họ ra tay giúp đỡ hay không.
Chương 18:
Người bạc tốc độ chậm lại, cũng không quay đầu lại mà làm động tác khoát tay, phụ đề hiện ra: 【 Bái Bái. 】 Điều này khiến Hách Các tức điên lên, hắn tăng tốc độ tay đuổi theo nàng, đáng tiếc đối phương loé lên vài cái đã biến mất tại khu A rộng lớn như vậy.
Hách Các suýt nữa thì bóp nát con chuột, người bạc này sao lại khiến người ta tức giận như vậy!
Đồng đội bên cạnh thấy hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm màn hình: “Sao thế? Tìm được người bạc mà ngươi ngày nhớ đêm mong rồi à?” “Nàng lại chạy mất rồi! Còn... khiêu khích ta nữa.” Hách Các tức giận làm lại động tác khoát tay trước khi đi của người bạc.
Đồng đội phì cười một tiếng: “Đừng tìm nữa, tìm bao lâu rồi? Lát nữa bị đội trưởng nhìn thấy, ngươi thê thảm rồi.” “Mặc kệ, cùng lắm là bị Ngô Lai ngược mấy hiệp.” Hách Các không thèm để ý chút nào, hắn chỉ muốn tìm ra người bạc kia.
Một người bước ra từ cửa phòng huấn luyện, là đội trưởng Xưng Bá tay cầm cốc giữ nhiệt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Hách Các.
“Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa.” Hách Các: “!!!” “Đội trưởng, đội trưởng! Ta sai rồi! Ta sai rồi!” “Để ta mà nhìn thấy ngươi còn tìm người bạc nào nữa, ngươi liền đấu với Ngô Lai ba ngày.” Đội trưởng Xưng Bá vô tình đưa ra cảnh cáo cuối cùng.
Ngô Lai đang im lặng bỗng ngước mắt lên: “Không thể làm tổn thương người vô tội, thực lực của hắn không đáng để ta ra tay.” Hách Các vừa nghe liền nổi cáu, hét về phía hắn: “Ai yếu hả? Ta không hề kém!” Ngô Lai ngồi với dáng vẻ uể oải, thản nhiên nói: “Không kém mà lúc thắng lúc thua à?” “Đấu với ngươi, ngay cả đội trưởng còn đánh không lại, chính ngươi biến thái thế nào ngươi không biết sao?” Hách Các thẹn quá hoá giận hét lên, hậu quả là bị một viên kẹo ném trúng đầu một cách chuẩn xác.
“Ta còn trẻ, tai không điếc.” Ngô Lai liếc hắn.
Hách Các đánh thì đánh không lại hắn, nói cũng không dám nói nhiều, lập tức quay người mách đội trưởng: “Đội trưởng, ngươi xem hắn giả vờ ném trúng ta.” Đội trưởng Xưng Bá lúng túng hắng giọng, để kịp thời “cắt lỗ”, vội vàng kêu bọn họ dừng lại.
“Đáng ném, đáng ném, vậy đổi hình phạt khác.” Hách Các khó tin nổi, chỉ vào đội trưởng, đau lòng nói: “Ngươi không công bằng!” “Hắn ném kẹo cho ngươi nếm thử, không cẩn thận ném trúng ngươi thôi, đừng so đo.” Đội trưởng Xưng Bá không muốn đắc tội Ngô Lai nhất, chức đội trưởng cũng là do Ngô Lai khăng khăng không nhận, mới đến lượt hắn.
Mặt Hách Các tức đến phồng lên, nhưng ai bảo thực lực của hắn không bằng Ngô Lai. Nghĩ lại thì, trừ đội trưởng Lục Căng và Thương Vũ có thể đấu với hắn một trận, những người còn lại đều chỉ có nước bị hắn ngược, nghĩ như vậy trong lòng cũng dễ chịu hơn chút.
Nhưng hắn vẫn tức giận, đội trưởng luôn thiên vị Ngô Lai, đáng tiếc trong phòng huấn luyện không có đồng đội nào để ý đến hắn.
Tại Câu lạc bộ Hoàng Cốc, Hạ Thanh xem hết náo nhiệt lại chạy đến khu B lượn lờ khắp nơi, tình cờ gặp mấy người của Câu lạc bộ Đại Vận.
Trong đó có một Dũng Giả trên đầu hiện dòng chữ “Đại Vận Trần Hạo”, nàng đi chậm lại, nhìn kỹ hơn.
Giang Ngô đang nói chuyện với Trần Hạo, không để ý người bạc đang chậm rãi đi ngang qua bên cạnh.
Giang Ngô: 【 Nghe nói đội trưởng Triển Thắng đang đối đầu với một người bạc. 】 Trần Hạo: 【 Tên đó vốn lòng dạ hẹp hòi, người bạc bị hắn để mắt tới sẽ rất thảm, không liên sát mấy lần chắc chắn sẽ không bỏ qua. 】 Giang Ngô khẽ nhếch mép: 【 Mấy ngày rồi, có thấy hắn bắt được đâu. 】 Trần Hạo: 【 Người bạc kia gan lớn, tốc độ chạy trốn lại nhanh, đội trưởng Triển Thắng chắc là bắt không được đâu. 】 Bắt không được thì hắn sẽ càng không chịu bỏ qua.
Hạ Thanh đã đi qua rồi, lời Giang Ngô đáp lại, nàng không nghe rõ.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, nàng lại chạy đến khu C xem người khác đánh nhau, trang bị rơi ra cũng không có gì đáng nhặt, hai tay trống trơn thoát game.
Lúc này, hai tiểu ca giao đồ ăn ngoài mang theo trà hoa quả đi vào căn cứ.
“Đồ ăn ngoài của Lưu Dật đến rồi, để ở đây nhé.” Hạ Thanh thay Lưu Dật nói tiếng cảm ơn, các đội viên trong phòng huấn luyện như ong vỡ tổ chạy tới. Lát sau, Lưu Dật với dáng vẻ lười nhác bước ra phòng khách, thấy nàng vẫn còn ngồi ở bàn máy tính, bèn cầm một ly trà hoa quả đặt trước mặt nàng.
Hắn không nói gì, quay người đi ra ban công, sau đó vang lên tiếng bật lửa, mùi thuốc lá bay tới cho thấy hắn lại đang hút thuốc.
Hạ Thanh không khách khí, cắm ống hút vào uống, cảm giác lành lạnh mang theo vị ngọt rất giải nhiệt.
Trong phòng khách, Bộ Lệ ban đầu định cầm một ly cho Hạ Thanh, nhưng khi ngước mắt lên thì thấy trước bàn nàng đã có một ly trà hoa quả, động tác dừng lại, yên lặng ngồi xuống.
“Thực lực Mộ Thanh Triết yếu vậy sao?” “Đó là hắn yếu sao? Là do thực lực Lục Căng quá mạnh thì có.” Mấy đội viên Hoàng Cốc không khỏi cảm khái, bọn hắn lúc nào mới có thể đạt tới bảy, tám phần thực lực của Lục Căng đây.
Nói đến đề tài này, bọn hắn rất ăn ý mà im lặng, lát sau lại nói sang chuyện các đội khác.
“Nghe nói đội trưởng Thương Vũ cũng đột phá rồi, chuyện tốt thế này bao giờ mới đến lượt ta đây.” “Ngô Lai của Xưng Bá cũng vậy, càng ngày càng biến thái.” Hạ Thanh uống trà hoa quả, nghe tiếng thảo luận trong phòng khách, nàng dứt khoát dựa vào ghế, để mặc suy nghĩ bay xa.
Thời gian nhàn nhã còn lại cho nàng không nhiều lắm, hơn một tuần nữa là đến nhập vi thi đấu, nếu như lần nhập vi thi đấu này bị loại, Hoàng Cốc... e là rất khó trụ nổi.
Đương nhiên, cũng có tỷ lệ nhất định thắng được nhập vi thi đấu, còn phải xem Hoàng Cốc có nỗ lực hay không.
Trải qua tai nạn ở kiếp trước, nàng không lo lắng nhiều như vậy, xe đến trước núi ắt có đường, chuyện sau này xảy ra rồi lo cũng không muộn.
Buổi tối về đến phòng, đang chuẩn bị lấy quần áo đi tắm thì chuông điện thoại di động vang lên.
Mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên nàng nhận được điện thoại từ cha mẹ ruột của nguyên chủ gọi tới. Tiếng chuông cứ vang mãi, nàng chần chờ một lát rồi bắt máy. ”Ngươi đi đâu vậy?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên.
Hạ Thanh không cho rằng những lời này là đang quan tâm nàng, nguyên chủ đã hơn ba tháng không về nhà, không nhắn tin gì cho bọn họ, cha mẹ ruột cũng không gọi điện thoại cho nàng.
Nếu là nữ chính, thì ngay ngày đầu tiên, thứ hai đã gọi điện thoại quan tâm nàng rồi, sợ nàng xảy ra chuyện.
“Có chuyện gì không?” Giọng nàng lãnh đạm. Nguyên chủ thường ngày hay tâm sự vài chuyện với cha mẹ ruột, nhưng bọn họ rất không kiên nhẫn, nghe được hai câu đã nói nàng lắm lời.
Tương tự, nếu nữ chính một ngày không kể cho họ nghe chuyện xảy ra gần đây, cha mẹ ruột của nguyên chủ sẽ cùng nhau đi đến bên cạnh nàng, dùng giọng ấm áp hỏi han nàng đã xảy ra chuyện gì, có cần bọn họ ra tay giúp đỡ hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận