Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc Giả Trai Trong Truyện Về Esports

Chương 130

Thời gian thoáng chốc đã trôi qua nửa năm, danh tiếng của Câu lạc bộ Hoàng Cốc càng ngày càng vang dội, đặc biệt là Hạ Thanh, có thể nói là đánh khắp thiên hạ không địch thủ, nổi tiếng toàn cầu.
Nửa năm trôi qua, tóc của Hạ Thanh dài ra rất nhanh, đã ngang vai, đôi khi ngay cả phóng viên đối diện với khuôn mặt của nàng cũng không khỏi thất thần, nói nàng đẹp tựa thiên tiên cũng không hề khoa trương.
Trong nửa năm này, nàng đầu tiên là ăn một bữa cơm với cha mẹ Lục Căng, sau đó một thời gian thì Lục Căng cầu hôn nàng, sính lễ kinh người khiến nàng kinh ngạc đến mức liên tiếp từ chối, hắn còn đem cổ phần của Lục Thị chia cho nàng, chỉ là nàng từ chối cũng không có tác dụng.
Ngày 9 tháng trước, hôn lễ được cử hành, hôn lễ vô cùng long trọng và hoành tráng đã chiếm sóng hot search mấy ngày liền, tiếng bàn tán mới dần dần lắng xuống.
Lục Căng từng nói với nàng, có muốn sinh con hay không là tùy vào ý muốn của nàng, hắn tôn trọng ý nguyện của nàng, chỉ cần nàng không rời xa hắn.
Hạ Thanh ngược lại rất muốn có một em bé xinh đẹp, lớn lên giống nàng hoặc giống Lục Căng, cảm giác thật thú vị.
Nhưng tạm thời nàng vẫn chưa có ý định mang thai, chờ sau này hãy tính, chuyện này nàng chưa nói với Lục Căng, dù sao cũng chưa thành sự thật.
Giải tranh bá năm nay sắp bắt đầu, đó là thể thức cá nhân, người nào thắng đến cuối cùng sẽ là bá chủ của giải đấu năm sau.
Hạ Thanh hưng phấn xoa xoa tay, chuẩn bị nghênh đón giải tranh bá sắp tới.
Vào buổi tối, nàng như thường lệ đi ra khỏi căn cứ, bóng dáng cao lớn của Lục Căng lọt vào tầm mắt nàng.
Hạ Thanh không hề cảm thấy bất ngờ, bởi vì ngày nào hắn cũng đến đón nàng.
Lục Căng nắm chặt bàn tay thon thả của nàng trong lòng bàn tay mình, hơi ấm làm nội tâm nàng ấm áp lạ thường.
“Ngươi nói xem ngươi là bá chủ hay ta là bá chủ?” Đi vào thang máy, Hạ Thanh nghiêng đầu hỏi hắn.
“Ngươi là.” Hắn trầm giọng nói.
Hạ Thanh do dự 2 giây: “Biết đâu lại là ngươi thì sao?” “Thực lực của ngươi mạnh hơn.” Hắn vừa nói vừa dắt nàng ra khỏi cửa thang máy đang mở.
“Ngươi chiêu này có phải gọi là.. trước hết để cho địch nhân buông lỏng cảnh giác không.” Hạ Thanh cảnh giác nhìn hắn.
Lục Căng cười khẽ, tựa như băng tuyết tan chảy: “Ngươi là lão bà của ta.” Hạ Thanh lại không cho là đúng: “Trên sàn đấu, chúng ta chính là đối thủ, ngươi đừng có tùy tiện mê hoặc ta đấy nhé, ta cảnh cáo ngươi nha...” “Răng rắc” một tiếng nhẹ vang lên, cửa lớn bị hắn thuận tay đóng lại, nam nhân chậm rãi tháo kính mắt gọng vàng, nới lỏng khuy măng sét, từng bước một tiến lại gần nàng.
Hạ Thanh thấy cửa vừa đóng lại, khí tràng quanh người hắn trong nháy mắt trở nên nguy hiểm, vội vàng phóng tới phòng ngủ, ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh.
Chỉ tiếc ngay khoảnh khắc cửa sắp đóng lại, bàn tay to lớn trắng nõn, khớp xương rõ ràng đã chặn trên cửa, hắn bế ngang nàng lên, sải bước đi về phía phòng tắm.
Ngày thứ hai lúc rời giường, đầu ngón tay nàng còn chẳng muốn cử động, hắn lại không biết tiết chế, người này thật xấu xa!
Nàng hậm hực kéo chăn trùm kín đầu, Lục Căng thì ấm giọng thì thầm dỗ dành nàng, dỗ qua dỗ lại đã đến tận buổi chiều.
Hạ Thanh sợ hắn, chống người ngồi dậy khỏi giường, nếu không... Nàng nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tóc đen da trắng như tuyết, đẹp không sao tả xiết.
Ngẩng đầu lên, Lục Căng đang tựa vào cạnh cửa, áo sơ mi cùng quần tây đen, vẻ lộng lẫy ưu nhã lại toát lên cảm giác cấm dục nồng đậm, con ngươi đen kịt như lưu ly bất động thanh sắc nhìn nàng hồi lâu.
Hạ Thanh vừa thẹn vừa hoảng đứng dậy, cúi đầu lách qua người hắn, mùi hương Ô Mộc Trầm Hương nhàn nhạt lướt qua hơi thở của nàng, nàng vội vàng chạy trốn, kết quả đi được nửa đường thì bị hắn bế lên...
Chương 90:
Cả ngày hôm đó Hạ Thanh đều không xuất hiện ở căn cứ, mãi cho đến ngày giải tranh bá bắt đầu, Lục Căng mới tạm thời buông tha nàng, tức đến nỗi nàng chỉ có thể yếu ớt véo hắn mấy cái mà vẫn chưa hả giận.
Giải tranh bá bắt đầu vang dội, đúng là một trận “Gió tanh mưa máu”, Hạ Thanh đánh bại đủ loại đối thủ, quả nhiên, người sống sót đến cuối cùng là nàng và Lục Căng – Trích Tiên Thanh Huyền.
Hai người gặp nhau trên sàn đấu, đồng thời trở thành đối thủ, trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của đám đông ăn dưa.
Trong phòng huấn luyện của Hoàng Cốc, tất cả mọi người, bao gồm cả Lưu Bách Dục, đều vây quanh chỗ Hạ Thanh, hóng chuyện.
Bởi vì Hạ Thanh đang đeo tai nghe, bọn họ càng thêm trắng trợn bàn tán.
“Các ngươi đoán ai sẽ thắng?” “Ai biết? Hai người đều lợi hại như vậy.” Tâm trạng Lưu Dật gần đây đã dần khôi phục, có thể nhìn thẳng vào thực tế.
“Thực lực hai người không chênh lệch bao nhiêu, khó nói chính xác lắm.” Hắn nói.
Liễu Tiêu Thụ và Dương Cao Phi nghe vậy, đội trưởng còn đoán không chắc, hay là cứ đoán bừa một phen vậy.
“Hạ Thanh có thể thắng.” “Ta cược hai bao lạt điều, người thắng là Lục Căng.” “Phân vân quá, hai người này khó chọn quá...” Lưu Bách Dục nhìn màn hình máy tính vô cùng xoắn xuýt, thực lực của bọn họ đều rất mạnh, rất mạnh.
Bộ Lệ ủng hộ Hạ Thanh: “Ta chọn Tiểu Thanh đi.” “Nói rồi đấy, người thua mời mọi người ăn một bữa tiệc!” Không chỉ người trong Câu lạc bộ Hoàng Cốc ồn ào, mà giới game thủ chuyên nghiệp cũng nhao nhao xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, chưa nói đến việc hai vị này là siêu cường giả trong giới tuyển thủ mạnh, chỉ riêng việc hai người này là vợ chồng đã đủ đáng xem rồi.
Nhìn trận chung kết cuối cùng này, mọi người không khỏi lộ ra nụ cười xấu xa, không biết Lục Căng và Hạ Thanh có vì giải tranh bá mà cãi nhau không?
Trên thực tế, Hạ Thanh ra tay càng ác liệt hơn, không hề lưu tình chút nào, Lục Căng cũng không hề nương tay, trên sàn đấu chuyên nghiệp, nương tay là một trong những cách thiếu tôn trọng đối thủ nhất.
Bóng dáng dũng mãnh của hai người quấn lấy nhau trên sàn đấu, thực lực của cả hai đều được phát huy đến cực hạn, cuối cùng người chiến thắng là Hạ Thanh.
Nàng trở thành bá chủ của trò chơi đoạt bá năm sau.
Giải tranh bá kết thúc, Hạ Thanh chiến thắng, phòng nghỉ của Hoàng Cốc vang lên một tràng hoan hô.
“Các ngươi vừa rồi ai thua cuộc? Mời ăn cơm nha, ta ghi vào sổ nhỏ rồi đấy.” Dương Cao Phi chỉ vào Liễu Tiêu Thụ, không cho hắn chơi xấu.
Hạ Thanh nghe tiếng cười đùa ồn ào bên tai, sớm đã quen, nàng nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, tất cả mọi thứ đều đang trở nên tốt đẹp hơn.
Đêm hôm đoạt được bá chủ, nàng diễu võ giương oai khoe khoang với Lục Căng.
“Ngôi vị bá chủ này thật là tuyệt, bá chủ đời trước là ai ấy nhỉ? Sao ta không nhớ rõ...” Nàng cố làm ra vẻ suy nghĩ, bộ dạng rất đáng ăn đòn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận